Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 791: Đếm ngược



Ngày cuối cùng của tháng, cũng là ngày cuối cùng của đợt khảo hạch.

Theo thông tri của bộ sự vụ đã công bố từ sớm, trước mười hai giờ người hậu tuyển nộp phần báo cáo thành tích cuối cùng cho Bộ Sự Vụ khu Đại Trung Hoa. Sau đó mọi người không hẹn mà cùng lâm vào một trạng thái tĩnh mịch.

Trước đó, bất luận là người tràn đầy lòng tự tin hay tâm thần bất định, tại thời khắc này, tâm tình đều về không, có một loại thoải mái không nói ra được.

Như là học sinh phấn đấu cố gắng, sau khi nộp bài thi thì tối thiểu nhất tại thời khắc này tâm tình cũng sẽ không còn gì.

Mà ngày hôm sau, là thời khắc công bố câu trả lời.

Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có khẩn trương lo nghĩ.

Bộ Sự Vụ sau 12 giờ ban bố bản thông báo thứ nhất, ngày mai tất cả mọi người vẫn đi Trung Kinh, ở phòng học của đại học Trung Kinh sẽ tuyên bố thành tích sau cùng.

Nghe nói, đây là địa điểm vị Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa quyết định.

Từ nơi nào bắt đầu, liền kết thúc ở nơi đó.

Một ngày này, Lâm Vi Vi nhận được mấy cú điện thoại, đều là tìm Bạch Tiểu Thăng.

Có Lâm Kha, có Phùng Ly, có Triệu Thiên Trạch...

Quý Minh Dương, Trương Manh cũng biết lần khảo hạch này nên cũng gọi điện tới.

Tất cả mọi người hỏi thăm nội dung đều không sai biệt lắm.

- Điện thoại Bạch Tiểu Thăng tắt máy, hắn ở đâu?

- Không ở đây? Vậy hắn đi đâu?

- Không biết rõ? Lúc nào hắn trở về?

- Cũng không biết rõ? Vậy cô biết rõ cái gì?

Đám người hỏi không thu hoạch được gì, tự nhiên cũng rất bất mãn, dùng ngữ khí chất vấn tính chuyên nghiệp của trợ lý Lâm Vi Vi.

Chẳng qua Lâm Vi Vi tuyệt đối không tức giận, thái độ không nóng không vội, ngữ khí vô cùng ôn hòa.

Không phải bởi vì thân phận cao thấp, mà những người gọi điện thoại càng như thế càng thể hiện sự quan tâm của bọn họ với Bạch Tiểu Thăng.

Chân tâm thật ý quan tâm Bạch Tiểu Thăng, theo Lâm Vi Vi vậy liền là người một nhà.

Cho nên Lâm Vi Vi luôn sẽ ở lúc cuối cùng, kiên nhẫn nói một câu: “Trước khi Bạch tổng đi, dặn mọi người yên tâm”.

- Trước ngày mai, anh ấy nhất định trở về!

Câu nói này là Bạch Tiểu Thăng nói với nàng.

Nàng ghi khắc trong lòng!

Mặc dù không biết rõ Bạch Tiểu Thăng đi làm gì, nhưng Lâm Vi Vi nguyện ý tin tưởng Bạch Tiểu Thăng.

Hoàn toàn như trước đây!

- Lần này coi như anh Tiểu Thăng thất bại, mình cũng nguyện cùng anh ấy Đông sơn tái khởi!

Lâm Vi Vi đối với kết quả của lần khảo hạch này thậm chí còn có tâm tính bình thản hơn mọi người.

Nhưng cho đến đêm khuya, Bạch Tiểu Thăng vẫn không gọi điện thoại cho nàng, cũng không có tin tức gì.

Chỉ là, Lôi Nghênh lại gọi điện thoại cho nàng.

- Tôi đã cầm tới bản viết tay chính xác của Trần Trường Hà, bây giờ đang tra hỏi người đưa tin thứ hai của Trần gia. Có xác thực của Trần Trường Hà, rất dễ cạy miệng người thứ hai, tôi đã xác minh qua, lời chứng của Trần Trường Hà cơ bản không sai!

Đây cũng là tin tức tốt nhất trong lúc này.

- Vất vả rồi Lôi Nghênh, anh tiếp tục cố gắng nhé!

Lâm Vi Vi nói trong điện thoại:

- Nếu anh Tiểu Thăng thật sự thất bại... vậy chúng ta dùng những vật anh tìm thấy...

- Náo một trận long trời lở đất!

- Tôi muốn để bọn hắn biết rõ, hố anh Tiểu Thăng là sai lầm lớn nhất đời bọn hắn!

Thanh âm Lâm Vi Vi lộ ra tia ngoan lệ.

- Hiểu rõ!

Lôi Nghênh khẽ cười một tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ sâm lãnh vô hạn.

Cúp điện thoại, Lâm Vi Vi ngồi xuống vị trí của mình.

Nàng không về nhà, nàng muốn ngồi ở công ty cả đêm.

Thần sắc Lâm Vi Vi lạnh lùng như pho tượng, như một binh sĩ trung thành, một tín đồ thành tín.

Nàng đang chờ đợi, chờ đợi chiếu lệnh từ Bạch Tiểu Thăng!

Đêm đó, những người hậu tuyển đã nghỉ ngơi hay đang bôn ba đều có một điểm tương đồng, đó là mất ngủ.

Đêm nay chú định là một đêm không ngủ!

Khi ánh nắng ban mai rải đầy sân trường đại học Trung Kinh, một vài nhân sĩ thần sắc nghiêm nghị đón được ánh mặt trời mọc, hành tẩu trong bóng rừng, bước chân âm vang như triều thánh.

Mười giờ sáng đọc kết quả cuối cùng, tám giờ những người dự bị hầu như đều tề tụ đông đủ ở phòng học.

Mọi người đều trầm mặc, không khí có chút túc sát như sa trường.

Lần này Mục Bắc Thần cùng Trịnh Thanh Hồng ngồi song song, chỉ là hai người có rất ít lời lẽ để giao lưu.

Cửa ải bài danh, bọn hắn sớm biết rõ ràng trong lòng, mà đứng trước phỏng vấn của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa phải trả lời thế nào, bọn hắn đã bàn bạc tốt từ lâu.

Đối với bọn hắn, đây là một trận chiến đã có chuẩn bị.

Triệu Thiên Trạch yên lặng nhìn cửa ra vào, ánh mắt có một loại ảm đạm.

Bạch Tiểu Thăng một mực chưa xuất hiện.

- Bạch đệ đệ, sự tình của cậu tôi có nghe nói, chỉ là điểm ngăn trở ấy không nên làm khó được cậu!

Triệu Thiên Trạch mặc niệm.

Nàng tin tưởng Bạch Tiểu Thăng.

Chín giờ, mười vị hậu tuyển đã đến chín người, chỉ có Bạch Tiểu Thăng là chưa tới.

Những người trong phòng học tự nhiên phát hiện ra ít đi ai, nhao nhao xì xào bàn tán.

Cửa ải của Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít đều nghe được chút tin tức.

Hợp tác thất bại, tao ngộ bội ước, dính líu làm giả...

Coi như không tin, bọn hắn cũng chậc chậc cảm thán.

Mọi người ngược lại rất vui vẻ, người gặp chuyện còn là một người đặc biệt thường xuyên đứng đầu vì thế đám người vui vẻ chế giễu.

Đây cũng là vì lợi ích, dù sao đào thải một người thì có nghĩa là cơ hội tấn cấp của bọn hắn tăng lên một ít.

Mục Bắc Thần cười lạnh, nghe được từng lời chỉ trích, rất là thoải mái.

- Bạch Tiểu Thăng a Bạch Tiểu Thăng, đắc tội Trần gia ta, đây là báo ứng của ngươi.

- Nhưng mà đừng coi đây là kết thúc, ác mộng của ngươi vừa mới bắt đầu thôi!

- Ta đã sớm nói ngươi không chơi nổi! Bởi thực lực của ngươi không đủ!

Ngược lại, thần sắc của Trịnh Thanh Hồng rất bình tĩnh, không vui không buồn, phản ứng đạm mạc với chuyện xảy ra với Bạch Tiểu Thăng.

Có lẽ trải qua kinh nghiệm trúng gió, khiến tâm cảnh của hắn siêu nhiên hơn rất nhiều.

Chín giờ rưỡi, cửa mở ra, người đi tới lại là Phùng Ly.

Nàng là người trong ban giám khảo, tự nhiên phải có mặt ở “Điển lễ” cuối cùng này.

Phùng Ly quét mắt về phía đám người, không phát hiện ra thân ảnh quen thuộc kia, trong ánh mắt không khỏi có mấy phần thất vọng.

Chẳng qua nàng không nói một lời, đi đến ghế ngồi phía trước nhất, ngồi dựa vào một cái ghế chính giữa.

Phùng Ly đến, khiến phòng học an tĩnh đi mấy phần.

Một phút sau, Lâm Kha xuất hiện, nàng cũng nhìn đám người chung quanh một chút, trong ánh mắt ảm đạm, không líu ríu giống như xưa mà trầm mặc đi về phía Phùng Ly.

Mắt thấy Lâm Kha như thế, đám người trở nên nghiêm nghị hơn.

- Không nghĩ tới ngày công bố kết quả cuối cùng, ngay cả Lâm sự vụ quan cũng yên tĩnh như vậy!

- Đúng vậy! Ngày hôm nay có ý nghĩa không thể so sánh, nói cái này để cho tôi khẩn trương!

- Vậy liền giống như Lâm sự vụ quan, giữ yên lặng đi!

Lâm Kha không để ý đến những âm thanh nghị luận nhỏ như tiếng muỗi kia, ngồi vào chiếc ghế kế bên Phùng Ly.

- Cô có liên hệ được với họ Bạch không?

Phùng Ly im lặng lắc đầu.

- Chỉ là, hắn sẽ đến!

Phùng Ly nói.

- Tôi cũng biết! Hừ... cái tên không khiến người ta yên tâm này!

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng.

Thời gian trôi qua từng phút.

Tới thời điểm gần mười giờ, một đoàn người đẩy cửa đi vào.

Chủ khảo giai đoạn cuối cùng Dương Thành Thiên thình lình xuất hiện, chỉ là hắn luôn đi sau lưng một người, nhắm mắt theo đuôi.

Nhìn thấy người cầm đầu, Lâm Kha, Phùng Ly đều chấn động.

- Tuyên bố thành tích cuối cùng, vậy mà lại là ông ta!

- Đại sự vụ quan... Lý Hạo Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận