Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 347: Ron đến



Bạch Tiểu Thăng đối với việc mình bị coi trở thành người xấu thì cảm giác có chút dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn Dương Thiến Nhi đều cười phun ra sau đó cùng lái xe giải thích, Bạch Tiểu Thăng là bạn của mình, cũng là lãnh đạo của chính mình.

Vừa nói như thế, lái xe cũng rất ngượng ngùng liên thanh xin lỗi.

Bạch Tiểu Thăng đối với tinh thần trọng nghĩa của người lái xe tán thưởng một phen, sau đó lại khuyên Dương Thiến Nhi, nàng cũng cuối cùng đồng ý, ngày mai sẽ tới phòng truyền hình điện ảnh bên kia xem thử.

Xe taxi một đường đi thông suốt, trước tiên đi qua khách sạn mà Bạch Tiểu Thăng đang ở.

Bạch Tiểu Thăng tạm biệt Dương Thiến Nhi, sau đó xuống xe trở về phòng rửa mặt một chút, nằm lên giường liền cảm thấy toàn thân đau nhức, mệt mỏi không chịu được, lúc này mới chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Thăng ngủ rất say sưa.

Ngày thứ hai rất muộn hắn mới rời giường, không nhanh không chậm đi tới công ty.

Toàn bộ buổi sáng, Bạch Tiểu Thăng đều đang đợi tin tức của Ron, kết quả cái tên mập mạp kia giống như biến mất, một chút tin tức cũng không có.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy ở phòng truyền thông internet mới rảnh dỗi nên đi đến phòng truyền hình điện ảnh dạo một vòng, hai phòng trước mắt ở các phương diện làm việc đều đã đâu vào đấy, đang tiến hành khí thế ngất trời, cũng không có chuyện gì cần đến vị phó tổng như hắn quan tâm.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhận được một loạt tiếng chào hỏi cung kính nhiệt tình, chỉ thế thôi.

- Thế này không được nha, mình hiện nay ở cấp phó tổng chỉ có 25 điểm, khoảng cách cấp tổng giám đốc còn kém 75 điểm!

Bạch Tiểu Thăng trên đường đi có chút rầu rĩ không vui,

- Làm thế nào mới có thể có thêm điểm đây, dĩ vãng Hồng Liên tốt xấu cũng sẽ phát ra vài cái nhiệm vụ gì đó nhưng hiện nay ngay cả một nhiệm vụ cũng không cho.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác thấy chính mình ở truyền thông Trung Kinh dốc hết tâm huyết, phấn đấu rất lâu, vậy mà lại có thu hoạch rất thảm đạm.

Thế thì phải đến lúc nào mới có thể thăng cấp đây!

Bạch Tiểu Thăng một mực buồn rầu đến xế chiều.

Hắn vẫn không nhận được tin tức của Ron, nhưng lại gặp được được một đoàn đội.

Đoàn đội biên tập ở công ty của Thương Uyển Uyển vậy mà đến rồi.

Lĩnh đội là hai vị rất có tiếng trong giới biên kịch, nhiều bộ phim nổi tiếng trong nước đều xuất ra từ tay bọn hắn.

- Xem ra lần này Thương Uyển Uyển đúng là rất chăm chú nha, thời gian mới qua không được bao lâu mà đoàn đội biên kịch đã đến. Mà lại là đoàn đội cấp Tinh Anh nữa chứ, nội tình của công ty các nàng đúng là rất phong phú a!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Nhưng hắn không biết, đây căn bản không phải do Thương Uyển Uyển phái tới mà nàng chỉ là ở nửa đường đem tình huống báo cáo cho công ty.

Khi Thôi tiên sinh nghe thấy là do Bạch Tiểu Thăng muốn người thì lập tức điều đến hai vị biên kịch đỉnh cấp, toàn bộ đoàn đội cũng đều là biên kịch cấp Tinh Anh!

Đoàn đội vừa mới thành lập liền lập tức ngồi máy bay tới!

Đây vẫn chỉ là nhân viên ở giai đoạn đầu, một khi Bạch Tiểu Thăng có nhu cầu cao hơn thì Thôi tiên sinh sẽ chuẩn bị những nhân tài càng trâu hơn nữa.

Hai vị biên kịch nổi danh đối với người khác thì có lẽ sẽ có chút cao ngạo, nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng lại rất khách khí, không dám tự cao tự đại một chút nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, trước khi đi, Thôi tiên sinh dùng hành động gần như uy hiếp, tìm từng người một để "Nói chuyện tư tưởng" một chút.

Giờ nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng tự mình ra nghênh đón càng làm những người kia kinh sợ, vậy mà lại không để ý đến sự mệt mỏi do tàu xe lập tức đầu nhập vào công việc.

Bọn họ làm việc rất nhiệt tình để Bạch Tiểu Thăng cảm khái không thôi.

Bạch Tiểu Thăng để cho người khác dẫn bọn họ đi phòng truyền hình điện ảnh trước, sau đó thông báo cho Văn Thanh, người dẫn đầu đoàn đội bên mình để bọn họ lập tức tới.

Hai bên gặp mặt tại phòng họp của phòng truyền hình điện ảnh.

Những người mới đến, nhất là là hai vị biên kịch kia, sau khi cầm tới kịch bản của Văn Thanh thì đều rung động thật sâu!

Đây là đã là một bộ kịch bản gần như hoàn mỹ!

Bọn hắn mới đầu gặp biên kịch của phòng truyền hình điện ảnh của truyền thông Trung Kinh, mặc dù ở ngoài mặt khách khí, nhưng trong lòng rất là xem thường.

Nhưng vừa nhìn qua kịch bản này thì ngay cả hai vị biên kịch lớn kia cũng rất khiếp sợ, lập tức thu liễm tâm tư khinh thường.

với cái kịch bản này thì chỉ cần dệt hoa trên gấm, trau chuốt hoàn thiện lại một tý thôi! Loại công việc này, để cho bọn họ tới làm thì tuyệt đối đại tài tiểu dụng!

Mấu chốt là công việc này thật ra không có thành tích gì, bọn họ nếu ở chỗ này mà không có chút thành tích nào thì sau khi trở về phải bàn giao thế nào đây!

Lần đầu tiên đám người này có cảm giác nguy hiểm khi lâm trận !

Cảm giác được nguy cơ đang tiến tới, giờ lại biết được cái kịch bản này xuất ra từ tay Văn Thanh, người có hai bằng thạc sĩ của Bắc Ảnh. . . Hai vị biên kịch lớn này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, thậm chí bắt đầu dung túng cho một chút ngôn từ ngạo mạn của Văn Thanh.

Văn Thanh hiện nay đã thay đổi rất nhiều, nếu trước kia hắn tuyệt đối không cho phép người khác đối với kịch bản của mình khoa tay múa chân.

Nhưng bây giờ, ít nhất có thể có thể tiếp nhận ý kiến. . .

- Thế nào, mọi người bàn luận tốt chứ.

Thời điểm nhân mã hai phe đang nghiên cứu và thảo luận nội dung cốt truyện thì cửa mở ra, Bạch Tiểu Thăng với khuôn mặt mỉm cười đi tới.

Hai nhà biên kịch lớn nhìn thấy vẻ lãnh ngạo của Văn Thanh biến mất sạch, đối với Bạch Tiểu Thăng chào hỏi rất ân cần, thái độ đối với bọn họ cũng chuyển biến trong nháy mắt.

- Vị Bạch tổng này rất lợi hại! Ngay cả dạng người này đều bị thu thập ngoan ngoãn như vậy!

Những người kia cũng không khỏi sợ hãi thán phục.

Lần hội nghị này Bạch Tiểu Thăng chỉ đến nghe một chút, cảm giác được nếu mình ở đây thì mọi người sẽ không thoải mái.

Hắn cười một tiếng sau đó đứng dậy muốn rời khỏi.

Nhưng trùng hợp vào lúc này Cao Đại Chí lại mang Dương Thiến Nhi tới.

Dương Thiến Nhi cuối cùng vẫn tiếp nhận đề nghị của Bạch Tiểu Thăng tới đây thử một lần, Cao Đại Chí biết được là ý tứ của Bạch Tiểu Thăng thì không dám thất lễ.

Nhưng hơi thử một chút, hắn lập tức kinh ngạc phát hiện Dương Thiến Nhi quá thích hợp!

Cao Đại Chí hưng phấn dẫn người xông tới để cho mấy người Văn Thanh nhìn xem.

Bạch Tiểu Thăng ở lại thêm một chút, sau đó nhìn thấy biểu hiện hưng phấn đến mức khoa tay múa chân của Văn Thanh khi gặp mặt Dương Thiến Nhi thì mới yên lặng rời đi.

Lại một việc nữa đã được giải quyết.

- Phát hiện diễn viên phù hợp với bộ phim lớn hàng năm của phòng quan trọng trong công ty con của tập đoàn, tăng thêm hai điểm.

Giọng nói của Hồng Liên bỗng nhiên vang lên,

- Trước mắt tổng điểm ở vị trí phó tổng là 27 điểm, khoảng cách thăng cấp tổng giám đốc còn có 73 điểm!

Bạch Tiểu Thăng sau khi kinh ngạc thì lại có chút kinh hỉ, cuối cùng vẫn được thêm điểm.

Xem ra, làm một người lãnh đạo hợp cách thì phải giỏi phát hiện, đào móc nhân tài, nhưng mà chỉ dựa vào việc phát hiện nhân tài như thế, được thêm 2, 3 điểm, vẫn là quá chậm, cũng không phải vấn đề. . .

Bạch Tiểu Thăng lại đợi đến trưa, vẫn như cũ không có tin tức của Ron. Mãi đến lúc tan làm thì hắn mới nhận được tin nhắn Ron gửi tới.

Tin tức rất ngắn:

- Chỗ cũ, tôi chờ cậu!

Chỗ cũ?

Một con đường ăn uống ở Trung Kinh—— đường Lưu Vân, cái quán tôm hùm tê cay kia sao!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ tới.

Hắn thu dọn đồ đạc một chút sau đó để tài xế tiểu Phùng của mình lái xe trở đi.

Đã tan ca mà còn phải lái xe, nhưng tiểu Phùng lại không có một chút không vui, trái lại rất ân cần.

Bạch tổng mới mua chiếc xe này, Maybach cấp S, một mực vẫn ở trong ga-ra hít bụi, ngoại trừ lúc kiểm tra tu sửa thì hắn vẫn không có cơ hội động tới, bây giờ cuối cùng cũng có thể lấy ra đi vòng vòng rồi.

Nhưng mà, để tiểu Phùng không thể nói gì là chỗ Bạch Tiểu Thăng muốn tới là đường Lưu Vân, quá gần, quả thật là không đã. . .

Sau khi được đưa đến đó, Bạch Tiểu Thăng để tiểu Phùng trở về, tên này có chút ủ rũ cúi đầu, lái xe trở về công ty.

Bạch Tiểu Thăng tiến vào cửa hàng liếc nhìn về vị trí trước kia, Ron đang ngồi ở đó.

Thời gian hai người tách ra cũng không lâu lắm, nhưng mà Ron rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều, cả người đều gầy đi trông thấy.

- Bạch Tiểu Thăng!

Ron thấy Bạch Tiểu Thăng liền rất hưng phấn vẫy tay.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, sau đó đi tới.

Đồ uống vẫn là bia, món chính tất nhiên là một đĩa tôm lớn nóng bỏng.

Hai người vẫn như cũ là một câu nói nhảm cũng không có, tôm hùm vừa mang lên liền "Lột" ra, hương tôm tươi tê cay, uống bia mát lạnh, cảm giác khi mới nuốt xuống rất sảng khoái.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Chỉ ăn và uống.

Ăn uống một lát nửa bồn tôm hùm đã bay mất.

Hai người xoa xoa cái bụng to tròn của mình.

Ron gỡ găng tay nilon của mình ra, Bạch Tiểu Thăng cũng rót một chén rượu cho chính mình.

- Đến, Bạch Tiểu Thăng, chúng ta cạn một chén!

Ron ở trong quán ồn áo, lớn tiếng trách móc.

- Chúc mừng tôi đã phá sản!

Bạn cần đăng nhập để bình luận