Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2334: Cũng không phải là người ngoài (2)

Cô cấp dưới do dự một lát cuối cùng miễn cưỡng quyết định nhắc nhở một tin tức.

Dù sao, cô ta là thư ký còn kiêm phiên dịch, hiểu được tiếng Trung Quốc.

Người đẹp tóc vàng nhìn về phía cô cấp dưới, nhíu mày nói:

- Sao vậy?

- Bọn họ nói công ty của bọn họ cũng tham dự xây dựng tàu điện ngầm kia, cho nên tôi nghĩ có thể bọn họ có liên quan đến phía hợp tác Trung Quốc của chúng ta, đương nhiên cũng có khả năng không liên quan...

Cô cấp dưới lẩm bẩm nói.

Người đẹp tóc vàng Molia sửng sốt, quay đầu nhìn.

Phía sau là các hành khách ồn ào náo nhiệt, làm gì còn thấy bóng dáng của ba người kia nữa.

- Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ!

Molia nói:

- Nhìn bọn họ trẻ tuổi như vậy, sao có thể là quản lý lãnh đạo của công ty Trung Quốc kia được? Có lẽ là một hiểu nhầm thôi.

Cô cấp dưới liên tục gật đầu, trong lòng lại nói thầm: Nói đến tuổi tác, ngài cũng không lớn tuổi, chẳng phải cũng quyền cao chức trọng sao...

Đương nhiên, địa vị của cô Molia này vẫn là nhờ vào mẹ của cô ta, nhờ vào xuất thân không tầm thường...

Bên kia, ba người Bạch Tiểu Thăng đã ra khỏi ga tàu điện ngầm.



Nhìn thành phố bên này ngăn nắp sạch sẽ, tâm tình của ba người rất tốt.

Trời quang đãng, mây lững lờ trôi, các tòa nhà xung quanh có ít nhất mấy chục, mấy trăm năm lịch sử nhưng vẫn bảo tồn hoàn hảo như trước đây, nhìn giống như trong bức tranh vậy.

Lâm Vi Vi lập tức tấm tắc khen ngợi:

- Em phải chụp mấy tấm ảnh đường phố mới được, không ngờ thành phố Ron này lại có phong cảnh đẹp như vậy.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng không cảm thấy đói lắm, nếu Lâm Vi Vi có hứng thú này, bọn họ quyết định cùng Lâm Vi Vi đi dạo trước, xem như một chuyến du lịch nhỏ.

Cứ như vậy, ba người đi bộ hết ba con phố.

Đến cuối cùng, Lâm Vi Vi cũng cảm thấy mỹ mãn.

- Được rồi, tôi mời hai người ăn một bữa thật ngon.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười đề nghị.

Lúc này đã đến giờ ăn cơm, ăn một bữa tiệc lớn xem như tạm thời khao mọi người, cũng thử xem món ăn Nam Mỹ có gì khác.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe vậy thì tất nhiên gật đầu.

Lúc này, ba người đã đi tới khu phố sầm uất trung tâm thành phố Ron, ở mỗi thành phố vị trí đoạn đường trung tâm này đều là tấc đất tấc vàng, nói vậy nhà hàng ở đây cũng sẽ không sai.

Ba người nhanh chóng tìm được mục tiêu - đó là một nhà hàng được Michelin trang hoàng khí thế, được đánh giá ba sao.

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa thấy ba người Bạch Tiểu Thăng đi bên này, tròng mắt lập tức sáng ngời, chủ động chào đón.

- Xin hỏi, các ngài đi mấy người?

Người phục vụ khách sáo hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng, lời lẽ đặc biệt ân cần, ánh mắt quan sát Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

- Chúng tôi có ba người.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Đây không phải vừa xem liền hiểu ngay sao?

- Hai nam một nữ sao? Vậy là được rồi, mời các ngài đi theo tôi.

Người phục vụ lập tức tươi cười nói.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người.

Cái gì mà vậy là được rồi...

Đây là câu cửa miệng khi đón tiếp hay là nói nhầm gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng không để bụng, dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi theo nhân viên phục vụ vào trong.

Sau khi vào cửa, nhà hàng quản lý tiến lên đón, tươi cười với ba người Bạch Tiểu Thăng. Ông ta thì thầm nói một câu với người phục vụ, chủ động dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi về phía một căn phòng nhỏ.

Người trong nhà hàng đều biết cách buôn bán như vậy? Thậm chí bọn họ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ăn cơm mà cũng biết được à?

Còn là quản lý của nhà hàng tự mình dẫn đường nữa?

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng ít nhiều cũng thấy kinh ngạc.

Đợi đến khi quản lý của nhà hàng dẫn theo ba người tới ngoài cửa một gian phòng riêng, Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện ra điểm không bình thường.

Ở ngoài cửa còn có hai vệ sĩ mặc áo vest màu đen đang đứng, vậy ở đây có người mới phải.

Người quản lý kia gật đầu với hai vệ sĩ và chỉ vào ba người Bạch Tiểu Thăng, sau đó lại muốn rời đi.

- Ngài quản lý, đây là có chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng vội vàng kéo quản lý nhà hàng dò hỏi.

- Người bạn ngài đang ở bên trong, người đó đã chờ từ lâu rồi.

Quản lý kia mỉm cười nói.

Một câu nói này làm cho ba người Bạch Tiểu Thăng ngơ ngác nhìn nhau.

Bạn à?

Ai vậy?

Khi ba người không thể nào hiểu được, quản lý kia đã trực tiếp rời đi.

- Chúng ta quả thật có rất nhiều bạn ở Nam Mỹ, cũng không biết là người nào nhỉ?

Lôi Nghênh thầm nói.

- Vào xem chẳng phải sẽ biết sao?

Lâm Vi Vi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

Tới cũng đã tới rồi, vào xem một chút cũng không sao.

Ba người đi thẳng vào trong.

Hai người vệ sĩ đứng ở cửa liếc nhìn nhau, không ngờ còn có chút ngập ngừng rồi mới mở cửa ra.

Sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng đi vào, cửa vừa đóng lại, một vệ sĩ nói với bạn mình:

- Sao tôi nhìn mấy người này thấy khá quen mắt...

Trước khi đi vào, trong lòng ba người Bạch Tiểu Thăng có rất nhiều suy đoán.

Nghĩ tới trước đây bọn họ cũng xem như đã ở Nam Mỹ một thời gian rất dài, quen biết rất nhiều bạn, vậy nên có rất nhiều suy đoán về người bên trong.

Sau khi đi vào, ba người đều sửng sốt.

Cả chiếc bàn ăn lớn chỉ có một người ngồi, phía sau còn có mấy người đang đứng.

Người ngồi chính là một phụ nữ với gương mặt xinh đẹp, dáng người không tệ, khí chất cũng có vẻ cao quý, nhưng nhìn rất quen mắt, đặc biệt mái tóc vàng này.

Đây lại không phải là người phụ nữ da trắng đã gặp phải ở trên tàu điện ngầm lúc trước sao.

Người phụ nữ kia vốn đang mỉm cười, khi nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng bước vào thì cũng sửng sốt.

Bốn người lại lặng lẽ nhìn nhau.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng đang áy náy muốn nói mình vào "Nhầm", sau đó dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rời đi, người đẹp tóc vàng Molia này đã lấy lại tinh thần, mỉm cười đứng lên nói:

- Hóa ra ba vị đúng là lãnh đạo cấp cao Thăng Tỉnh Quốc Tế, thất kính thất kính!

Bạch Tiểu Thăng vốn đã định rời đi.

Chỉ có điều vừa nghe nói tới Thăng Tỉnh Quốc Tế, anh liền dừng lại.

Thăng Tỉnh Quốc Tế là công ty của Bạch Tiểu Thăng và Trịnh Đông Tỉnh, trước mắt đang phát triển thần tốc, vừa rồi bọn họ ngồi chuyến tàu điện ngầm kia cũng có một phần thiết bị và kỹ thuật do Thăng Tỉnh Quốc Tế tới tham dự.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau.

- Hóa ra cô đây muốn hẹn gặp người của công ty chúng tôi.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.

Thấy anh cũng thừa nhận, trong lòng Molia lập tức chắc chắn, mỉm cười nói:

- Tôi là Phó tổng giám đốc của tập đoàn MMD, tôi là Molia. Nhìn ngài trẻ tuổi như vậy, chắc chính là Phó tổng giám đốc Quách Vân đi.

Cho dù nhìn có vẻ trẻ hơn trong tài liệu rất nhiều, nhưng cũng không thể sai được, chỉ là được bảo dưỡng không tệ thôi.

Bạch Tiểu Thăng không khỏi gật đầu, ý của anh không phải thừa nhận mình là Quách Vân, mà là biểu thị từng nghe nói tới người này, dù sao cũng là người của công ty mình.

Kết quả anh vô ý thức gật đầu một cái, Molia lại cho rằng anh thừa nhận.

- Mời ngài Quách ngồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!

Molia mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau.

Hai người này cũng đi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, bọn họ cũng đói, muốn ăn cơm rồi.

Lâm Vi Vi lẩm bẩm nói:

- Tôi thấy... Nếu không cứ ăn ở đây đi, dù sao cũng không phải là người ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận