Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1165: Ai thua, ai thắng

Tại phòng họp số một ở Tổng bộ của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa.

Cái phòng họp số một này, kỳ thực chỉ là một gian phòng hội nghị nhỏ mà thôi, nó ở ngay bên cạnh văn phòng của Hạ Hầu Khải. Chỉ cần sửa sang lại một chút, đồng thời trang trí giản dị tự nhiên, về phương diện vật phẩm lại càng đơn giản, tổng bộ hoàn toàn không thiếu tiền nhưng phòng họp này lại "Đơn sơ" như thế, ngay cả mấy căn phòng họp còn lại cũng không thể so sánh nổi.

Nhưng căn phòng họp này lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Bên trong, chỉ có mười một cái ghế sô pha được bọc bằng da thật, nhằm cung ứng cho Hạ Hầu Khải và mười vị Đại sự vụ quan sử dụng.

Nhìn từ điểm này, thì phòng họp số một nơi này hoàn toàn xứng đáng là một "trọng địa bí mật".

Mà cả ngày hôm nay, căn phòng họp số một này đang có một cuộc họp.

Cuộc họp này diễn ra trọn vẹn một ngày.

Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, còn có tất cả mấy vị Đại sự vụ quan của tổng bộ, đều ở trong phòng họp số một đóng của mật đàm với nhau, ngay cả cơm trưa cũng không ra ngoài mà để cho người khác đưa vào.

Dựa theo thông lệ, thì điện thoại di động của các vị Đại sự vụ quan cũng phải chuyển qua trạng thái tắt máy.

Chỉ có bản thân Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải là ngoại lệ, nhưng cũng phải chuyển sang chế độ im lặng.

Lần hội nghị này, là buổi hội nghị tổng kết hoạt động sáu tháng đầu năm của Bộ Sự Vụ, mọi người cùng đưa ra vấn đề để nghiên cứu và thảo luận.

Đề tài thảo luận, không có giới hạn.

Trong buổi hội nghị này, phía mấy vị Đại sự vụ quan trẻ trung sung mãn như nhóm người Trịnh Thiên Hồng hay Lý Hạo Phong kia, cũng đã đưa ra rất nhiều vấn đề nghiêm trọng cùng những ý kiến đóng góp mang tính kiến thiết, cung cấp đề tài để cho mọi người cùng nghiên cứu thảo luận.

Một hơi thảo luận đến hơn tám giờ tối, thì buổi hội nghị khép kín này mới tuyên bố bế mạc kết thúc.

Lúc các vị Đại sự vụ quan đi ra, bộ dáng ai nấy đều rất mệt mỏi, cũng không cần biết bây giờ là mấy giờ, trước tiên phải về văn phòng của mình nghỉ ngơi một chút, sau đó mới về nhà.

Buổi hội nghị kéo dài cả ngày, ngay cả mấy "Người trẻ tuổi" như Trịnh Thiên Hồng hay Lý Hạo Phong kia, thời điểm đi ra khỏi phòng họp, thì bộ dáng cũng có mấy phần mệt mỏi huống chi là mấy người còn lại.

Một vài vị Đại sự vụ quan cao tuổi, thì sắc mặt có mấy phần tái nhợt, bước chân đi lảo đảo có chút phù phiếm.

Cho dù là lên đây dự hội nghị chỉ ngồi nghe cả một ngày không nói gì chăng nữa, thì cũng là sự tình hao phí thể lực.

Người đi ra sau cùng, chính là Trầm Bồi Sinh cùng với Hạ Hầu Khải.

Hai người này năm đó chính là đồng sự với nhau, họ cũng đã cùng nhau trải qua rất nhiều phong ba bão táp nhiều năm như vậy.

Dưới cái nhìn của người bình thường thì thấy, thái độ hai bên đối với nhau rất là tôn kính lịch thiệp.

Hiện tại xem ra, Trầm Bồi Sinh cùng với Hạ Hầu Khải còn đang trò chuyện về một vài đề tài phía sau, lúc ra đến cửa, Trầm Bồi Sinh còn dìu một bên của Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải còn tươi cười, nói lời cảm tạ.

Một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, cũng khiến cho bọn họ phải thổn thức một phen.

Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cùng với Đại sự vụ quan lại có thể đoàn kết chân thành như thế, thân ái kính trọng tương hỗ lẫn nhau, quả thật là may mắn của tập đoàn.

- Hạ tổng, cho đến ngày hôm nay thì chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, cũng biết rõ nhau như thế nào. Ngài sau khi trở về, trước khi đi ngủ, cần phải tắm nước nóng để cho máu huyết lưu thông, thư gân giãn cốt thì cơ thể mới linh hoạt, sức khỏe mới tốt lên được.

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười vẫn không quên căn dặn một tiếng, ngữ khí vô cùng hiền lành.

Chớ nhìn niên kỷ của lão nhỏ, không thể so với Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, trong tất cả các vị Đại sự vụ quan cao tuổi của tổng bộ tập đoàn, thì lão cũng là người lớn tuổi nhất.

Nhưng bình thường lão rất chú trọng bảo dưỡng thân thể, thường xuyên tập dưỡng sinh, còn rất hay rèn luyện thân thể, liếc mắt mà nhìn tinh thần của lão có lẽ còn hơn nhiều người bên ngoài.

- Bồi Sinh à, cậu cũng có thể thử dùng rượu thuốc để ngâm chân một chút xem thử như thế nào, đối với thân thể rất tốt a.

Hạ Hầu Khải cũng chỉ biết cười trừ một tiếng, gật gật đầu nói.

So sánh với Trầm Bồi Sinh vẫn còn tỉnh táo minh mẫn, bờ môi của Hạ Hầu Khải đã có vẻ hơi trắng bệch, trên mặt hiện lên sự mệt mỏi thậm chí khó có thể che giấu đi.

Hai bên đưa ra lời đề nghị cho nhau xong, lại nhìn nhau nở nụ cười, riêng phần trợ lý đi cùng với mình, một trái một phải, mỗi người đi một ngả.

Đợi lúc đi đến khúc cua mà nhóm mấy vị Đại sự vụ quan kia không nhìn thấy, đuôi lông mày của Hạ Hầu Khải hơi nhíu vào nhau, khóe miệng lộ ra một tia thống khổ, cả người như hư thoát.

- Mục bắc, dìu tôi một chút.

Hạ Hầu Khải đè thấp âm thanh, nhìn Vương Mục Bắc đang đi bên cạnh nhẹ nói một tiếng.

Vương Mục Bắc nghe được, ngay lập nghiêng người qua đỡ lấy một bên của Hạ Hầu Khải.

Cũng may, nơi này chỉ cách văn phòng của Hạ Hầu Khải vẻn vẹn có mấy bước chân.

Vương Mục Bắc đỡ lấy Hạ Hầu Khải, vội vàng tiến vào văn phòng.

Lúc này đây, thân thể của lão đầu tử vô cùng hư nhược, ngay cả hô hấp cũng có phần khó khăn.

Kỳ thực, sau khi hội nghị mở ra, thì căn bệnh của lão lại tái phát.

- Trước khi Bạch Tiểu Thăng rời đi, có dặn dò tôi rằng, nhất định không thể để cho ngài quá vất vả, buổi hội nghị này diễn ra cả một ngày liền, ngài làm sao chịu nổi a.

Bộ dáng của Vương Mục Bắc ảo não không thôi, tựa hồ như đối với chuyện mình không thể khuyên can Hạ Hầu Khải, cảm thấy vô cùng áy náy.

Dìu Hạ Hầu Khải ngồi xuống, Vương Mục Bắc nhanh chân chạy qua tìm hộp thuốc của Bạch Tiểu Thăng cho, đó là thuốc đông y hoàn đã nấu luyện thành viên, viên dược hoàn kia chỉ cần ngậm một viên thôi cũng có thể làm dịu cơn đau cực nhanh, bồi bổ thân thể, cực kỳ hữu hiệu.

Bàn tay của Hạ Hầu Khải run rẩy tiếp nhận viên dược hoàn kia bỏ vào trong miệng ngậm lại. Lão nhẹ nhàng nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi một lát, qua một lúc sau mới mở mắt ra, miệng nhả ra một ngụm trọc khí, nở nụ cười nhìn Vương Mục Bắc.

- Trận này ta biết, là bản thân ta muốn mở, không trách được cậu.

Sau đó, Hạ Hầu Khải khẽ than nhẹ một tiếng.

- Trầm Bồi Sinh ra tay với Lâm Kha, sao ta lại có thể không để ý tới được chứ. Kiếm chỉ Bạch Tiểu Thăng, ta đây lại càng không thể mặc kệ ngồi nhìn a.

- Chỉ có điều cũng may, tất cả vất vả thì cuối cùng cũng có thu hoạch, Bạch Tiểu Thăng ở bên kia đã nghịch chuyển được tình thế, đã bắt đầu phản kích.

Hạ Hầu Khải cầm điện thoại di động của mình lên, nở nụ cười tươi rói nói với Vương Mục Bắc.

Thân là một vị Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, lão chính là một người duy nhất có thể mang điện thoại di động vào hội trường.

Lâm Kha tùy theo thời gian liên tục báo cáo tình huống bên kia, thì dĩ nhiên lão đối với tình huống bên kia nắm rõ như lòng bàn tay.

Có cái tin tức tốt này, khiến cho tinh thần của Hạ Hầu Khải chấn động.

- Lần này coi như xong, tôi chỉ hy vọng ngài đừng tiếp tục làm như thế nữa, nếu không thì cho dù có bị đuổi việc thì tôi cũng phải ngăn chặn ngài.

Vương Mục Bắc liếc mắt nhìn thấy lão đầu tử vô cùng cao hứng, cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bồi thêm một câu.

- Vâng, lần sau, nhất định tôi sẽ nghe theo lời dạy bảo của Vương Trợ lý.

Hạ Hầu Khải cười ha hả, thậm chí nói một câu bông đùa.

. . .

Ở một bên khác, Trầm Bồi Sinh đang cùng với viên trợ lý của mình trực tiếp trở về văn phòng.

Viên trợ lý ở bên cạnh hắn, cũng không phải là Trình Lưu. Hiện tại, Trình Lưu đang ở văn phòng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Nam Đô và Thanh Cảng bên kia, thay hắn xử lý tất cả tình huống.

Trầm Bồi Sinh vừa về tới văn phòng, vừa mới bước vào cửa, thì hai người Lâm Ngọc cùng với Trình Lưu liền tiến lên nghênh đón, sắc mặt của hai người đều khó mà che giấu được sự ngưng trọng.

Quãng thời gian mà Trầm Bồi Sinh đi họp này, thế cục có thể coi như là thay đổi trong nháy mắt.

Phía Nam Đô và Thanh Cảng bên kia, nhà họ Ngô đứng trước một số lượng lớn các công ty xí nghiệp của tập đoàn vây công, đã nhiều lần gọi điện xin giúp đỡ nhưng không có kết quả.

Trên mạng, bài báo của công ty truyền thông Ngô Thị đang tụt dốc không phanh, sức ảnh hưởng giảm lớn trên diện rộng, lúc gọi điện thoại tới hỏi thăm, Ngô Đại Tôn cũng chỉ mập mờ suy đoán.

Theo mấy người bọn hắn ở bên kia nói rằng, mấy biện pháp hạng mục mà Bạch Tiểu Thăng khai thác, có tác dụng ngăn chặn rất nhanh tình thế diễn biến theo chiều hướng xấu, đồng thời nó có thể thay đổi trạng thái.

Ngay lúc vừa rồi, động thái mới nhất trên mạng biểu hiện, hướng công kích của dư luận đã cải biến.

Không biết được Bạch Tiểu Thăng rốt cuộc đã làm như thế nào, rất nhiều công ty Truyền Thông lớn đã gia nhập vào, bắt đầu trợ giúp bên kia.

. . .

Đối với bọn hắn mà nói, đây không phải là cái tin tức gì tốt.

Chẳng lẽ làm ra huyên náo lớn như vậy, còn có thể để cho Bạch Tiểu Thăng trở mình, thậm chí cũng không kéo nổi Lâm Kha xuống nước?

Hai người Lâm Ngọc và Trình Lưu cũng rất tức giận.

Hiện tại, Trầm Bồi Sinh vừa về đến nơi, hai người liền tiến lên đỡ lão sư ngồi xuống, một mặt nhìn lão sư uống trà, một mặt đem tình huống đơn giản hóa báo cáo lại.

Lão sư tất nhiên sẽ nổi nóng, sẽ rất tức giận. Bố cục xảo diệu như thế, vậy mà lại để cho mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn hắn thoát khốn, thực sự đáng giận.

Hi vọng lão sư có thể nghĩ thoáng chút, bố cục lần này ở trong mắt của chúng ta đã rất nhanh và đủ mãnh liệt. . .Chỉ trách, tên khốn khiếp Bạch Tiểu Thăng này, thực sự không thể theo lý người bình thường áp đặt vào được.

Thời điểm hai người đang báo cáo, trong lòng còn đang tưởng tượng một lát nữa nghe xong thì Trầm Bồi Sinh sẽ nổi giận như thế nào, bọn họ sẽ an ủi như thế nào.

Nào có thể đoán được, khuôn mặt của Trầm Bồi Sinh lại không có chút biểu tình nào, lão uống xong một chén trà, lại rót thêm cho mình một chén trà.

Thời điểm lắng nghe, tinh thần của Trầm Bồi Sinh như phiêu du xa xăm, tựa hồ như đang suy nghĩ đến sự tình nào đó.

Phần hàm dưỡng này của lão sư. . . Thật sự khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ.

Giận do tâm sinh, không được hiện ra bên ngoài, nếu như mình có phần định lực này, thì mới có thể làm nên đại sự.

Trong lòng của hai người này lại âm thầm cảm thán.

Nghe xong báo cáo, Trầm Bồi Sinh đặt chén trà trong tay xuống, đáy chén cùng mặt bàn va chạm với nhau phát ra tiếp “cốp” rất nhỏ, khiến cho hai người Lâm Ngọc và Trình Lưu như lâm đại địch, trong lòng thầm cảnh giác.

- Được, ta biết rồi.

Trầm Bồi Sinh nói một câu vô cùng bình thản, không chút nào gợn sóng, trực tiếp khiến cho hai người Lâm Ngọc và Trình Lưu sửng sốt.

Lão sư không có tức giận sao?

- Không có gì bất ngờ xảy ra, ở bên phía thành phố Nam Đô kia thì trước sau gì nhà họ Ngô cũng phản bội. Các con phải có sự chuẩn bị tâm lý, hơn nữa Nam Đô Thanh Cảng nơi đó, người của chúng ta chỉ sợ toàn bộ xong đời.

Trầm Bồi Sinh thậm chí lộ ra vẻ mỉm cười, hời hợt nói.

Hai người Lâm Ngọc và Trình Lưu nghe xong cảm thấy choáng váng.

Lão sư, sợ hay là giận điên lên rồi.

Còn nói tại sao lại ủ rũ như thế, lại còn nói như thể. . . Chuyện đương nhiên?

- Dù sao thì đây cũng là Bạch Tiểu Thăng a, lại có mấy người Hạ Hầu Khải, Trịnh Thiên Hồng và Lý Hạo Phong vô cùng ủng hộ, hắn làm được những điều này, thì một chút cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.

Trầm Bồi Sinh mỉm cười nói.

- Chỉ có điều, chuyên kia có quan hệ gì với hắn.

- Dù sao, mục đích của ta cũng đã đạt được.

Trầm Bồi Sinh hắn âm thầm tính kế đã mấy chục năm.

Làm sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần, để cho con tiểu hồ ly giảo hoạt kia đùa nghịch cho xoay quanh được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận