Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1712: Cô không hiểu được giá trị của nó (1)

Bạch Tiểu Thăng có thể tha thứ cho bà lão và cả cô gái con lai bên cạnh ngạo mạn vô lễ với mình, nhưng không thể tha thứ bọn họ giễu cợt Trung Quốc, đặc biệt là bà lão kia còn từ Trung Quốc đi ra!

Bạch Tiểu Thăng cũng không la hét ầm ĩ với bà lão, cũng không chửi mắng mà dùng phong thái nho nhã nhất để để diễn tả sự bất mãn của mình.

Ý của anh rất rõ ràng. Nước Trung Quốc tôi là nước lớn có lễ nghi, tôi là đàn ông không tranh cãi chửi rủa với bà.

Tôi nhìn trúng vật này, hai người cũng vậy, tới trước được trước, vậy cũng không tới phiên hai người!

Có một người Trung Quốc như tôi ở đây, hai người sẽ không lấy nó đi được! Tôi chắc chắn sẽ có nó!

Bạch Tiểu Thăng nói câu vừa nãy không dùng tiếng Anh, mà sử dụng tiếng Trung Quốc, nói rõ ràng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn hai bà cháu này.

Trung Quốc vốn luôn có truyền thống tốt đẹp, bọn họ sẽ không nhìn người lớn tuổi với ánh mắt như vậy, Nhưng già mà không đáng kính, lại không đáng được tôn trọng.

Bà lão kia vốn đang cao ngạo, thấy người Trung Quốc Bạch Tiểu Thăng này tự nhiên nói chuyện với mình như vậy, hai người hầu còn nhìn mình với ánh mắt đó, bà ta lập tức nổi giận.



- Cậu nói gì? Tranh đồ với tôi à?

Bà lão giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, trực tiếp chỉ vào mặt Bạch Tiểu Thăng, dùng tiếng Anh châm chọc nói:

- Donna Trần tôi mà biết sợ một tiểu quỷ Trung Quốc như cậu sao? Tôi dùng tiền cũng có thể đập chết cậu!

Bà lão này tên Donna Trần, Trần chắc là họ ban đầu của bà ta. “Donna" là sửa tên nước ngoài.

“Donna" vốn có ý là "Phu nhân", cũng là cách gọi tôn trọng đối với phụ nữ đã lập gia đình, đương nhiên, cũng có lấy làm tên.

Bà lão này từ Trung Quốc di dân ra nước ngoài mới sửa lại tên, làm người ta nói chuyện với bà ta cũng phải gọi thành "Phu nhân", đây là muốn được người bên ngoài công nhận và tôn trọng...

Tương đối châm chọc chính là bà ta lại khinh thường Trung Quốc, khinh thường người Trung Quốc, nhưng vẫn giữ lại dòng họ.

Nhưng tổ tiên bà ta có linh chắc cũng bị bà ta ép chết.

Bạch Tiểu Thăng nghe đối phương nói dùng tiền đập chết mình thì không khỏi phì cười, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phía sau anh cũng cười theo.

Lúc này, có ai dám nói cầm tiền đập chết Bạch Tiểu Thăng, sợ là chỉ tộc trưởng của những gia tộc đại siêu cấp như nhà họ La, nhà họ Ngụy mới có tư cách.

Người đẹp con lai bên cạnh bà lão Donna Trần thấy ba người Bạch Tiểu Thăng giống như đang cười nhạo thì càng tức giận hơn chỉ vào ba người quát:

- Anh, còn có các người nữa, các người cười cái gì hả?!

- Kiến càng lay cây!

Lâm Vi Vi khẽ hừ một tiếng, ung dung nói một câu.

- Cô nói gì?!

Người đẹp con lai này nhíu mày quát.

Dựa vào cảm giác, cô ta cho rằng Lâm Vi Vi đang giễu cợt bà nội mình. Chỉ là cô ta nghe không hiểu.

Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!

Nói là các người muốn dùng tiền chèn ép đối phương, không đủ tư cách đâu!

Donna Trần cuối cùng cũng là người Trung Quốc, vẫn có chút hiểu biết, trừng mắt với Lâm Vi Vi đầy vẻ hung ác:

- Một con bé tùy tùng, thấp hèn mà dám nói xen vào à? Cẩn thận tôi xé nát miệng cô ra đấy!

Lâm Vi Vi nhướng mày, sát khí lập tức phát ra.

Dám mắng cô!

- Bà già kia nói chuyện cũng nên giữ lấy cái đức!

Lâm Vi Vi chưa lên tiếng, Lôi Nghênh trầm giọng nói:

- Đức hạnh thiếu, dùng cái gì để dạy bảo con cháu đây!

Lôi Nghênh cực ít mắng chửi người, nhưng lần này anh ta cũng không nhịn được.

- Cậu!

Có một người giúp việc chống đối mình, khiến bà lão vô cùng tức giận.

- Anh đang nói gì?!

Cô con lai cảm thấy Lôi Nghênh đang mắng hai người mình nên cũng tức giận. Chỉ là cô ta nghe không hiểu được ý của Lôi Nghênh...

- Mạt Lỵ!

Bà lão Donna Trần nhìn cô con lai quát:

- Đừng nói chuyện với những người này, chỉ hạ thân phận thôi! Tức giận với đám dân nghèo như bọn chúng làm gì, cả đời cũng có cố gắng mấy cũng không bằng cháu!

Người đẹp con lai này nghe nói thế, tức giận trừng mắt với ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Mấy vị, mong đừng gây ồn ào ở chỗ của tôi.

Bỗng nhiên, bên cạnh có một giọng nói truyền đến.

Mọi người nhìn qua.

Một ông già da trắng buộc tạp dề đi tới, mái tóc ông hoa râm với đôi mắt màu xanh lam, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, nhìn rất có tinh thần.

Ông chính là chủ cửa hàng đồng hồ vẫn luôn bận làm việc sau bàn, Sebastian.

Vừa thấy chủ cửa hàng đi tới, bà lão Donna Trần lập tức thể hiện bộ dạng "lễ phép" lại "Tao nhã", chào hỏi ông:

- Ngài chủ cửa hàng, thật sự xin lỗi. Đều tại mấy người Trung Quốc này tới gây ồn ào, thiếu giáo dưỡng, lễ phép! Nhưng đám người ở đó đều như vậy, thấy nhiều cũng không có gì kỳ lạ.

Vừa rồi là bà lão này và cô cháu gái lớn tiếng, bây giờ lại trả đũa ngược lại.

Bạch Tiểu Thăng thật sự cảm thấy buồn cười.

Bà lão Donna Trần kia vừa nói chuyện, vừa chỉ tay vào cái đồng hồ trong tủ kính, nói với ông chủ cửa hàng Sebastian:

- Tôi muốn lấy đồng hồ đeo tay này của ngài, ngài cứ nói cái giá đi!

Sebastian nhìn bà lão lại nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng.

Nói thật, ông đã nhìn thấy hết những chuyện vừa xảy ra. Ba người trẻ tuổi cũng không có lớn tiếng gào thét, càng không có bất kỳ lời nói hay hành động nào tuỳ tiện, biểu hiện rất lịch sự.

Ngược lại, bà lão này là to mồm nhất.

- Chúng tôi cũng rất vừa ý với tác phẩm này của ngài, cho nên chúng tôi muốn đấu giá với bà đây.

Bạch Tiểu Thăng ôn hòa nói với Sebastian.

Sebastian mỉm cười và gật đầu với Bạch Tiểu Thăng, cầm kính mắt đeo lên rồi nhìn cái đồng hồ bọn họ vừa ý, bất chợt trong ánh mắt hơi kinh ngạc.

- Là cái đồng hồ đeo tay này à!

Lão Sebastian hơi do dự nói:

- Tôi rất thích nó, tôi trưng bày ở chỗ này cũng không tính...

- Tôi bằng lòng trả trăm nghìn đô la!

Bà lão Donna Trần ngạo nghễ nói.

Ông bày ra mà không bán à? Ông tính dọa quỷ sao? Đơn giản là thấy chúng tôi đều muốn nó nên mới nâng giá mà thôi!

Trong cửa hàng này có một phần đã gắn giá, một trăm nghìn đô la tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể nói là khá cao.

Cho dù cửa hàng này là cửa hàng đồng hồ thủ công có tiếng, nhưng cũng không phải mỗi thứ đều vô giá.

Bà lão Donna Trần ngạo nghễ nhìn Bạch Tiểu Thăng, cảm thấy mới bắt đầu mình lại đưa ra một cái giá cực cao, đủ để hù dọa được đối phương.

Trung Quốc? Theo bà ta thấy, đó là địa phương nghèo thôi.

Cô con lai Mạt Lỵ cũng đắc ý nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn hai người, khẽ lắc đầu, trong miệng thốt ra hai chữ:

- Thấp.

Bạch Tiểu Thăng nói làm cho bà lão sửng sốt.

Thấp?

Trăm nghìn đô la còn thấp à?

Ông chủ cửa hàng không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sắc mặt bà lão Donna Trần trầm xuống.

Bộ dạng của người Trung Quốc trước mặt hình như đang coi thường bà ta!

Không chỉ thằng nhóc này, ngay cả ánh mắt một nam một nữ phía sau cậu ta dường như cũng giễu cợt.

Cô con lai Mạt Lỵ nhíu mày.

- Hai trăm nghìn!

Donna Trần không nhíu mày, trực tiếp nâng lên một trăm nghìn.

Tăng giá như thế, thật đúng là tiền nhiều khí lớn.

Bạch Tiểu Thăng lại cười lắc đầu.

Anh hình như đang lặng lẽ chê cười bà lão quá mức bảo thủ, tăng giá cũng "Lòng dạ hẹp hòi" như vậy.

Điều này làm cho bà lão Donna Trần càng nổi nóng, lúc này quát:

- Bốn trăm nghìn!

Lần này, bà ta trực tiếp tăng gấp đôi!

Dựa theo tỉ số hối đoái đổi hiện nay, đã đạt đến hai triệu tám RB rồi.

Bà lão ngạo nghễ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bà ta không tin người trẻ tuổi này còn dám nói thấp!

- Giá tiền này, cho dù ở trong các đồng hồ đeo tay thương hiệu đắt tiền cũng không tính là cao. Thưa bà, bà chưa xem qua tin tức sao, ở Trung Quốc chúng tôi các bác gái lớn tuổi như bà ra nước ngoài chọn mua đồ, cũng không keo kiệt như vậy đâu! Bà cảm thấy khinh thường người Trung Quốc, sao bà không tự nhìn lại chính mình đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạo nói.

Bà lão Donna Trần nghe được Bạch Tiểu Thăng nói lời này, tức giận tới tái mặt.

Người đẹp con lai Mạt Lỵ càng tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Vi Vi thấy hả giận. Lôi Nghênh cười mà không nói.

- Được, được!

Donna Trần giận dữ cười ngược, chỉ vào Bạch Tiểu Thăng quát:

- Tôi lại thêm trăm nghìn đôla, năm trăm nghìn đôla! Thằng nhóc, chỉ giỏi miệng lưỡi thì không có tác dụng gì đâu, vàng thật bạch thật mới là đạo lý! Nếu như cậu có thể lấy ra nhiều tiền hơn tôi hãy trở lại phân cao thấp với tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận