Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1723: Đừng mong lại lừa gạt tôi! (1)

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh bị một quản sự của trang viên Ruby dẫn vào đại sảnh, sau khi vào, hai người lập tức bị thu hút bởi ánh mắt khẩn trương của Daisy nhìn qua. Sau đó bọn họ nhìn về phía người đàn ông mũi chim ưng đang ngồi ngạo nghễ, hút xì gà.

Có thể đoán được đó chính là ngài Ruby.

Daisy không ngừng dùng mắt ra hiệu cho Bạch Tiểu Thăng, hi vọng anh có thể hiểu rõ.

Daisy cho rằng việc đã đến nước này, hai người Trung Quốc vừa đến, những lời cô nói trước đó sẽ hoàn toàn bị lộ!

Bây giờ, nếu muốn bình yên vô sự rời khỏi trang viên Ruby, vậy phải xem lời nói dối lúc trước có thể che giấu được không, nếu như lộ ra, hôm nay bọn họ sẽ có rắc rối rất lớn!

Nhưng Daisy thật ra không lo lắng cho tính mạng của mình, cũng sẽ không phải chịu tổn thương lớn.

Dù sao, sau lưng cô còn có chủ nhân có thân phận và địa vị không thấp!

Ngài Ruby không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, không làm gì cô cả!

Nhưng hai người Trung Quốc này lại khác. Tuy rằng nhìn bọn họ không tầm thường, hình như có lai lịch khiến lớn, nhưng bọn họ không quen với cuộc sống bên này lại không có căn cơ, một khi đắc tội với ngài Ruby – ông trùm ở đây thì đừng mong có thể bình yên rời đi! Thậm chí có rời khỏi New Orange được hay không, sợ rằng cũng phải xem tâm trạng của ngài Ruby!

Cho dù Daisy không biết tại sao hai người Bạch Tiểu Thăng lại xuất hiện ở đây, cũng không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều, cô chỉ lo làm sao ám chỉ cho bọn họ biết và “nói chuyện ăn khớp” với bọn họ.

Rất đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng lại giống như một khối "Gỗ mục" ngu ngốc, một hòn "đá cứng", chết không chịu hiểu, thậm chí còn cười rất "Ngu ngốc" với cô.

Điều đó làm cho Daisy lo lắng, hận không thể kéo Bạch Tiểu Thăng đến bên cạnh, nói rõ về tình hình ở đây.

Daisy cho rằng Bạch Tiểu Thăng không hiểu, lại không biết Bạch Tiểu Thăng vừa nhìn cô lại nhìn vẻ mặt chú ý của Ruby đã có thể suy đoán ra được rất nhiều tình hình, thật sự muốn phối hợp với Daisy cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng cho rằng không cần thiết phải làm vậy!

Bạch Tiểu Thăng không cho rằng mình chỉ dựa vào mấy câu nói là có thể lừa gạt được ngài Ruby bên kia, cũng không thấy việc muốn dùng vũ lực cứu người sẽ có gì khó khăn.

Mọi người đều nói "rồng mạnh không ép được rắn địa phương", nhưng Trung Quốc còn có một câu: “mãnh long qua sông"!

Rắn địa phương làm sao có thể ngăn cản được rồng qua sông chứ!

Bên kia, từ sau khi Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh vừa tiến vào, Ruby đã quan sát hai người.

Ban đầu, tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào trên người Lôi Nghênh.

- Người này có dáng vẻ cao lớn, sát khí cũng thật nặng!

Ruby thậm chí vừa nhìn Lôi Nghênh, đồng tử cũng co lại.

Ruby lăn lộn trong thế giới ngầm lâu rồi nên đặc biệt mẫn cảm với những người thật sự dũng mãnh. Khi thấy vẻ mặt Lôi Nghênh không lộ cảm xúc ánh mắt nhìn xung quanh lại không hề để ý, khí tức còn ép cả đám thuộc hạ chuyên sống bằng đao thật thương thật, lưỡi đao dính máu kia. Anh ta lại giống như một con sư tử đực xông vào trận, lập tức cắn nuốt mỗi người.

Nhân vật như vậy khiến ngay cả bản thân Ruby cũng có cảm giác phải kiêng kỵ.

Khi tiếp xúc với ánh mắt bình thản như mặt nước, tối tăm như vực sâu, giống như có thể cắn nuốt người khác của Lôi Nghênh, Ruby cũng không nhịn được cảm giác sau lưng chợt thấy ớn lạnh.

Người này, chắc chắn có điểm gì đó hơn người, hơn nữa không chỉ một! Anh ta chắc chắn là bò ra từ trong đống xác chết, chắc là người lính lão luyện đã trải qua chiến trường!

Ruby nhìn Lôi Nghênh và càng thêm cảnh giác cùng sửng sốt.

Thật ra Ruby cũng xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng nên thật sự thấy qua rất nhiều người, những người hắn cũng là mấy người tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.

Nhưng bọn họ hình như hoàn toàn không thể so sánh được với người cao lớn này!

- Tôi mới chỉ nhìn thấy khí thế này trên người một vị ở chỗ ngài Umea. Mà người kia... quả thật chính là Sát Thần!

Ruby nghĩ lại, trong lòng đều cảm thấy có hơi lạnh dâng lên. Trong đầu không có cách nào xóa được gương mặt sát khí đó, gương mặt làm cho kẻ từng có lưỡi đao dính máu như hắn cũng phải khủng hoảng.

So sánh với người kia, cho dù người có dáng vẻ to con trước mắt này có khí thế tương tự với người kia, nhưng dù sao vẫn cảm thấy "ôn hòa" hơn một chút.

Ruby không biết Lôi Nghênh đi theo Bạch Tiểu Thăng làm việc nhiều năm như vậy dẫn đến khí chất toàn thân cũng phát sinh biến hóa, trong đó cũng có một phần do Lôi Nghênh cố ý áp chế.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Lôi Nghênh trở nên yếu đi.

Một vài tay súng bắn tỉa đỉnh cấp có đôi khi sẽ biết làm những chuyện như xe chỉ luồn kim, thêu hoa may vá, chính là để cho lòng mình yên tĩnh, làm cho tay mình vững vàng hơn.

Sau khi Lôi Nghênh làm công việc này đã được một cách "chém giết" khác đánh bóng, năng lực suy tính và năng lực phản ứng của anh ta đã được nâng cao trên diện rộng, lại thêm những năm gần đây anh ta chưa bao giờ bỏ qua việc huấn luyện năng lực dẫn tới thực lực tổng hợp của anh ta bây giờ còn mạnh hơn lúc ở trên chiến trường năm đó!

Mà Ruby lại không biết được những điều này.

Ruby nhìn qua Lôi Nghênh, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, anh cũng đang nhìn hắn.

Hai bên nhìn nhau chăm chú, Bạch Tiểu Thăng cười.

Chân mày Ruby lại hơi nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ.

Nói thật, trong hai người Trung Quốc này, hắn càng để ý người to con kia hơn. Nhưng người trẻ tuổi đi theo sau lưng người cao to kia lại khác. Lúc đầu, Ruby cảm thấy hai người là quan hệ chủ tớ. Người trẻ tuổi kia hẳn không có gì đáng chú ý.

Mãi đến khi đối mặt, Ruby đã thay đổi ý nghĩ ban đầu của mình.

Mới nhìn qua người trẻ tuổi này không có gì khác lạ, nhưng càng nhìn kỹ lại càng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn không thấu!

Từ khi Ruby lăn lộn đến vị trí như bây giờ, hắn không cho rằng còn nhân vật nào khiến mình không thể nhìn thấy nữa, nếu có cũng chỉ có thể là một ít nhân vật lão làng trong đại gia tộc không gặp người ngoài. Những người này đã trải qua bao nhiêu năm mưa gió, sống chết cũng qua lại mấy vòng, bọn họ có thể “sống sót” trong lĩnh vực của từng người, lại rất am hiểu cách che giấu.

Nhưng người trẻ tuổi này mới bao nhiêu tuổi chứ?

Tại sao mình lại cảm thấy không thể nhìn thấy được hắn nhỉ? Ruby không nhịn được cảm thấy kinh ngạc về Bạch Tiểu Thăng.

Không chỉ vậy, khi bị người trẻ tuổi này nhìn chăm chú vào mình, Ruby có một cảm giác vô cùng không thoải mái.

Thật giống như... ngược lại hắn đang bị người khác nhìn thấu từng chút một!

Ruby không nhịn được mà híp mắt lại, hoàn toàn nghiêm túc quan sát Bạch Tiểu Thăng. Nhưng khi tiếp tục nhìn, hắn lại không có cảm giác vừa rồi nữa.

Hình như người Trung Quốc trẻ tuổi này không có chỗ nào bất phàm cả.

Vậy thì cũng lạ, chẳng lẽ vừa rồi mình bị hoa mắt sao?

Ruby hơi kinh ngạc và cẩn thận nhìn kỹ Bạch Tiểu Thăng, nhưng vẫn không nhìn ra được cảm giác khiến cho mình thấy sợ hãi lúc trước.

Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười.

Trên thực tế, vừa rồi anh chỉ điều chỉnh khí thế mà thôi.

Khí tức thu thả dễ dàng, linh hoạt như vậy, sợ là thế gian này cũng không có mấy người có thể làm được.

Mà sở dĩ như vậy là bởi vì Bạch Tiểu Thăng cảm thấy trước khi Daisy chưa được cứu, mình vẫn nên "khiêm tốn" thì tốt hơn.

Ruby không nhìn ra manh mối nên dứt khoát không nhìn Bạch Tiểu Thăng nữa.

- Hai người chính là bạn của tiểu thư Daisy, từ Trung Quốc tới sao?

Ruby hút xì gà và chậm rãi hỏi Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt có phần ngạo nghễ.

Daisy lập tức khẩn trương nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Tuyệt đối đừng để lộ ngay trong câu hỏi đầu tiên đấy!

Trong lòng thầm Daisy cầu nguyện.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và vui vẻ gật đầu:

- Không sai.

Daisy nghe được hai chữ này thì cảm giác như nghe được tiếng trời vậy.

- Tiểu thư Daisy là bạn của chúng ta, cho dù chúng ta mới quen không lâu, nhưng chúng ta cảm thấy không thể bỏ mặc cô ấy được!

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Daisy, nói rất chắc chắn:

- Chúng tôi thấy cô ấy bị người của ngài Ruby dẫn đến nến muốn qua xem thử có vấn đề gì không. Nếu như không có vấn đề, chúng tôi muốn dẫn cô ấy đi.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện có phần "Không biết đúng mực", nhưng câu trả lời này làm cho Daisy thở phào nhẹ nhõm.

Mặt khác, lời Bạch Tiểu Thăng nói cũng khiến cô rất cảm động.

Không ngờ bọn họ thấy mình và người đàn ông mặt đen rời đi, vì lo lắng cho mình nên mới tới đây!

Cho dù những người Trung Quốc vốn không quen biết cô nhưng lại đối xử với cô rất tốt, đặc biệt là hai người đàn ông này quả thật cũng giống như anh trai cô!

Daisy cảm thấy trong lòng ấm áp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận