Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 410: Buổi tiệc tiếp đãi



Tại truyền thông Trung Kinh, hội nghị toàn thể tầng quản lý đã kết thúc.

Tại hiện trường có hơn 100 quản lý cùng tổng thanh tra, mang theo các loại tâm tình khác nhau vội vàng trở về phòng của riêng mình.

Hội nghị đã kết thúc nhưng rất nhiều chuyện chỉ mới vừa bắt đầu.

Truyền thông Trung Kinh từ hôm nay trở đi đã chính thức trở trời rồi!

Tống Trường Không tạm thời bị cách chức, Bạch Tiểu Thăng trở thành tổng giám đốc mới!

Tin tức này giống như là địa chấn, biển động nhấc lên một hồi chấn động to lớn trong lòng của các nhân viên!

Sau đó gần nửa ngày, từ tổng thanh tra cho tới nhân viên, ai cũng không có tâm tình để làm việc, mọi người đều điên cuồng bàn tán về chuyện này.

Lần này Bạch Tiểu Thăng lật bàn quá mức quỷ dị, các quản lý, tổng thanh tra tại hội trường đều không hiểu rõ, chỉ cho rằng tập đoàn đã sớm bất mãn đối với Tống Trường Không, lần này chuyên môn đến để bắt ông ta. . .

Nhưng mà loại giả thiết này dưới con mắt của người sáng suốt thì quá buồn cười, tập đoàn muốn hạ một vị tổng giám đốc thì nào có đơn giản như thế, phải đi qua một loạt các cuộc điều tra, trước sau gì thì cũng phải gửi công văn đến, chứ làm gì có thể thô bạo như vậy, ngay cả một chút dấu hiệu đều không có.

- Theo tôi thấy, là do hậu trường của Bạch tổng cứng rắn!

Có người nói một cách rất khẳng định.

Cái suy đoán này, không bàn mà hợp với ý nghĩ của rất nhiều người.

- Nhưng mà, Bạch tổng vẫn một mực không có dựa vào hậu trường gì a, hoàn toàn là tự mình dốc sức làm tới, nhưng đúng là không thể nghĩ tới cậu ta là người có năng lượng lớn như vậy!

- Không phải vậy sao! Chuyện này nháo đến tình cảnh như thế thì chỉ có oán Tống tổng mà thôi, ông ta hùng hổ dọa người quá mức, cứ nhất định phải đưa người ta vào chỗ chết mới được, hiện giờ thì sáng mắt ra rồi!

- Đúng vậy! Bạch tổng ngay cả quyền lực cũng giao ra rồi, Tống tổng còn không buông tha cho ngài ấy, muốn dồn ngài ấy vào chỗ chết, hiện giờ thì gieo gió gặt bão a! Cho nên mới nói, mọi thứ cần lưu lại một đường, sau này còn có thể gặp nhau!

- Ài, tôi nói với các người! Còn cứ một mực Tống tổng gì chứ, ông ta hiện giờ đã không phải tổng giám đốc nữa rồi, tổng giám đốc hiện tại là Bạch tổng đó!

- Hiểu rồi, hiểu rồi, Tống Trường Không. . .

Tan đàn xẻ nghé, người đi trà lạnh.

Chỉ mới nửa ngày thôi.

Bên trong truyền thông Trung Kinh, cái xưng hô Tống tổng cứ thế biến mất, thay vào đó thì cái tên Tống Trường Không được cất lên.

. . .

Thời điểm này trong công ty nhấc lên một làn sóng bàn tán, Bạch Tiểu Thăng đang dẫn Vương Tân Thành, Trần Cửu Tranh đi về hướng cao ốc Trung Kinh, chuẩn bị tiệc đón tiếp cho Vương Tân Thành.

Trên đường đi ba người rất khách khí với nhau, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ, bầu không khí coi như hòa hợp.

Trần Trường Khoảnh đi theo ở phía sau một cách rất diệu thấp.

Bây giờ, bất luận là Trần Cửu Tranh hay Vương Tân Thành, địa vị đều cao hơn hắn, bối phận niên kỷ cũng lớn hơn hắn, trưởng bối cùng cấp trên đang trò chuyện thì vãn bối nên biết lễ nghi.

Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng lại ở bên cạnh cùng hai vị kia nói nói cười cười.

Trần Trường Khoảnh âm thầm nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có chút phức tạp, có chút xoắn xuýt.

Lúc đầu, đối thủ này hắn còn chẳng thèm ngó tới, nhưng bây giờ lại càng đi càng xa để hắn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng người ta.

Cảm giác này rất đáng sợ, nhưng sự tình lại thực sự đang phát sinh.

Trần Trường Khoảnh vô lực, chỉ biết im lặng.

Đi ở phía sau Trần Trường Khoảnh một chút còn có hai người, một là Lâm Vi Vi, còn lại là người trẻ tuổi mà Vương Tân Thành mang đến.

Bữa tiệc buổi trưa lần này bọn họ đi theo là để bồi tiếp.

Dù sao ít người quá cũng không dễ nhìn, bầu không khí hơi quạnh quẽ.

. . .

Đám người vừa mới tiến vào cao ốc Trung Kinh thì ở phía đối diện có một người mang thần thái vội vàng đi tới, đó chính là trợ lý của Tống Trường Không.

Tống trợ lý chuẩn bị cho bữa tiệc này, rất muộn mới biết được tin Tống Trường Không xảy ra chuyện.

Bây giờ hắn đang rất hoang mang, lo sợ.

Nói cho cùng Tống trợ lý mặc dù là trợ lý của Tống Trường Không, nhưng nếu nói là tâm phúc thì vẫn còn xa mới được. Có nhiều thời điểm, Tống trợ lý có cảm giác chính mình giống như một thần giữ cửa hơn. . .

Tống Trường Không người kia, chân chính tin cậy thì chỉ có một người duy nhất, đó chính là bản thân ông ta.

Rất nhiều chuyện, cũng không để trợ lý nhúng tay vào.

Tương ứng, Tống trợ lý tuân thủ nghiêm ngặt với chữ trung thành, nhưng lại không ngu trung, so với người khác thì hắn càng trung thành với công việc hơn.

. . .

Bây giờ, tan đàn xẻ nghé.

Tống trợ lý đang có cảm giác lo sợ không yên cùng với bất lực thì lại gặp được nhóm người Bạch Tiểu Thăng ở phía đối diện.

Hơi do dự một chút, Tống trợ lý nhanh chân chạy đến nghênh đón.

Đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, hắn cung kính nói,

- Bạch tổng, bữa tiệc đã chuẩn bị xong rồi, tôi mang mọi người đi qua?

Bên trong ánh mắt của Tống trợ lý lộ ra sự khẩn cầu, mà không phải là cầu xin.

Đây là nước cờ đầu tiên của hắn nó quyết định toàn bộ số phận của hắn sau này.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng bởi vì Tống Trường Không mà từ chối hắn thì vị Tống trợ lý này liền sẽ chết tâm mà rời đi.

Tống Trường Không hiện giờ tự thân khó bảo đảm thì cần trợ lý để làm gì.

Tống trợ lý còn có người nhà phải nuôi, cũng không rảnh đi ngu trung với một ông chủ đối với mình không tin cậy.

Bạch Tiểu Thăng liếc hắn một cái sau đó cười, dùng giọng nói ôn hòa hữu lễ như ngày xưa nói,

- Được, dẫn chúng tôi qua đi.

Vương Tân Thành nhìn Tống trợ lý một chút.

Bạch Tiểu Thăng chủ động giới thiệu,

- Vị này là trợ lý tổng giám đốc, của tôi.

Vương Tân Thành gật gật đầu.

Tống trợ lý rung động, vụng trộm chớp chớp hai mắt đang nhòe đi, rất cung kính dùng tay làm dấu mời, sau đó đi trước dẫn đường.

- Bạch tổng đúng là rất độ lượng, dạng người này mà cậu cũng dám dùng sao? !

Vương Tân Thành tiến đến bên người Bạch Tiểu Thăng sau đó hạ giọng nói.

Hắn tất nhiên biết Tống trợ lý là thuộc hạ của Tống Trường Không.

Một người mà "Mượn gió bẻ măng", chủ cũ vừa ngã đã chạy theo chủ mới, ở trong mắt Vương Tân Thành thì rất không đáng tin cậy!

- Hắn cũng không dễ dàng gì, có cả một nhà phải nuôi, mẹ già còn mang bệnh.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Cậu làm sao biết được.

Vương Tân Thành hiếu kỳ.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói, đưa tay làm tư thế mời.

Hắn thông qua Hồng Liên biết được tin tức của rất nhiều người.

Vị Tống trợ lý trước mắt này, tên là Tống Nhất Minh, Bạch Tiểu Thăng không chỉ biết rõ tin tức của hắn.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng khởi động công năng phụ trợ thứ ba, hệ thống phân tích vẻ mặt (trung cấp).

Cái hệ thống này sau khi thăng cấp có thêm một cái công năng đó chính là có thể chính xác đo lường tính toán ra một cái trị số —— độ trung thành.

Thái độ chân thực của một người đối với một người khác dù có che giấu thì cũng sẽ bộc lộ một chút mánh khóe.

Đối với Tống Nhất Minh, Bạch Tiểu Thăng đã đo lường tính toán ra từ ngôn ngữ, cử chỉ của hắn, độ trung thành biểu hiện đối với mình là 50%!

Cái con số này đủ để Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận hắn!

Tống Nhất Minh là người làm nghề nghiệp trợ lý chân chính, rất nhiều thứ Lâm Vi Vi cùng so sánh với hắn thì vẫn có khiếm khuyết.

Bạch Tiểu Thăng đã chuẩn bị để hắn đi theo, dạy bảo Lâm Vi Vi một chút.

Bạch Tiểu Thăng không giải thích thêm.

Chỗ sâu trong đôi mắt của Vương Tân Thành lại nổi lên một tia kinh dị.

Người trẻ tuổi trước mắt này nhìn như còn non nớt, nhưng ngay cả một cái trợ lý nhỏ bên người đối thủ cũng điều tra triệt để, còn có can đảm dùng người.

Tống Trường Không a, Tống Trường Không, ông lựa chọn đối thủ như vậy, chính ông có lý giải bao nhiêu?

Thua trong tay hắn thì ông đúng là không oan!

Vương Tân Thành âm thầm cảm thán.

Đối với việc nhỏ xen giữa này, đám người Trần Cửu Tranh cũng không để ý.

Rất nhanh, Tống Nhất Minh dẫn đoàn người đi vào nơi đã chuẩn bị tốt, khách sạn Trung Kinh là nghiệp vụ cao ốc Trung Kinh tự làm, phòng riêng đỉnh cấp không có mở ra cho người ngoài.

Tống Nhất Minh dẫn mọi người đi đến phòng riêng.

Vừa đi vào trong, Bạch Tiểu Thăng cũng âm thầm sợ hãi thán phục.

Hắn cũng coi như đã đi qua không ít nơi xa hoa, nhưng cùng nơi này so sánh thì đúng là kém mấy cấp bậc.

Cái gì gọi là tráng lệ, cái gì gọi là vàng son lộng lẫy, phòng riêng mặc dù không lớn, nhưng nơi nào cũng hoa mỹ.

Tống Nhất Minh an bài tốt vị trí cho mọi người, sau khi xin chỉ thị của Bạch Tiểu Thăng liền gọi phục vụ viên đưa rượu và đồ ăn lên.

Sau đó, hắn liền muốn lui ra ngoài.

- Tống Nhất Minh, anh đừng đi, đến đây bồi tiếp các lãnh đạo, anh ngồi chỗ đó đi.

Bạch Tiểu Thăng gọi hắn lại, tiện tay chỉ vào một vị trí.

Tống Nhất Minh có chút thụ sủng nhược kinh, hắn chỉ mong chờ có thể tiếp tục làm việc, không trông cậy có thể ngang hàng với Lâm Vi Vi như vậy. Bây giờ Bạch Tiểu Thăng lại để hắn tiếp khách, đó là một loại thái độ.

Lâm Vi Vi nở nụ cười với Tống Nhất Minh, dùng tay làm dấu mời, Tống Nhất Minh cũng cười một tiếng, theo đúng quy củ ngồi xuống.

Trần Cửu Tranh dù đang nói chuyện cùng Vương Tân Thành để rút ngắn tình cảm giữa hai bên, nhưng ánh mắt của hắn lại thỉnh thoảng rơi vào trên người của Bạch Tiểu Thăng.

- Không nghĩ tới tên tiểu tử này lại trở thành người thắng lớn nhất, ngay cả lão Vương cũng ủng hộ hắn ta? Có lẽ hai người này ở sau lưng đã đạt thành hợp tác gì đó cũng chưa biết chừng!

Ánh mắt của Trần Cửu Tranh chớp lên, trong lòng thầm nói,

- Nếu như thế, mình có nên hay không cùng Bạch Tiểu Thăng nói một chút chuyện hợp tác, còn phải để cậu ta biết rõ, bên trong nhà họ Trần không chỉ có Trần Cửu Tranh mình mà còn có nhân vật lớn hơn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận