Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2608: Người giảo hoạt nhất (1)



Bạch Tiểu Thăng mời Riviyan và Olmo qua uống chén trà, lại khách sáo tiễn hai người đi.

Sang ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng lại có sắp xếp gì, mười người quản lý của năm doanh nghiệp lớn hoàn toàn không có dị nghị, tất cả đều thống nhất ý kiến sẽ do Bạch Tiểu Thăng quyết định tất cả.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên rất hài lòng về kết quả này.

Lúc này, người có thể quản tới hành động của Bạch Tiểu Thăng ở Bắc u lại chỉ có mấy vị Phó chủ tịch, nhiều nhất là Bạch Tuyên Ngữ.

Nhưng sau khi Bạch Tuyên Ngữ hỏi đến thì không tiếp tục để ý tới nữa, những người khác cũng không lên tiếng.

Một tuần sau.

Một buổi sáng, Jami xuất hiện ở trong buổi khai mạc tại một doanh nghiệp lớn của gia tộc Milutlo, lúc sắp ngồi xe rời đi lại nhận được một cuộc điện thoại, là Olmo gọi tới.

Vào giây phút thấy tên hiện ra trên màn hình, ánh mắt Jami sáng lên.

Olmo, bạn học cũ này của mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở bên phía Bạch Tiểu Thăng, có thể nói là một nguồn tin tức quan trọng của mình.

Đương nhiên, tin tức do Olmo cung cấp phải có điều kiện ban đầu là không tổn hại tới lợi ích của tập đoàn bọn họ, cũng không phải là nội dung cơ mật.

Điều này là vì muốn thúc đẩy việc hợp tác của hai bên để thu được công trạng, nếu bảo cô ta bán đứng bí mật thương mại, cô ta sẽ không bao giờ đồng ý.

Mà gần đây, cô ta không còn quá tích cực trao đổi với mình như trước nữa.

Nghe nói là đang bận rộn với công việc.

Jami thật ra có thể hiểu được điều này.

Bạch Tiểu Thăng là một Phó chủ tịch mới từ bên ngoài đến Bắc u, khó bảo đảm không thi triển quyền cước một đợt, có câu "Quan mới lên chức đốt ba cây đuốc", cũng khó tránh khỏi chỉ điểm cho đám người dưới xoay quanh.

Bây giờ, Olmo chủ động liên hệ với mình, chẳng lẽ là có tin tức tốt gì sao?

Trong lòng Jami nghĩ như vậy, điện thoại được kết nối liền đặt ở bên tai, giọng hòa nhã nói:

- Alo, Olmo à?

- Là tôi.

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Olmo:

- Jami, buổi chiều cô có rảnh không?

Jami liếc nhìn bảng hành trình trong tay rồi tiện tay đặt sang một bên, mỉm cười nói:

- Có thời gian, cô có chuyện gì à?

- Là như vậy, ngài Bạch Tiểu Thăng bảo tôi mời cô qua ngồi một lát.

Olmo nói:

- Địa điểm là ở công ty Rainstorm.

Jami nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, bất chợt mỉm cười nói:

- A, hóa ra là anh ta hẹn tôi à? Vậy sao anh ta không tự mình gọi điện thoại cho tôi, ngược lại muốn bảo cô mời tôi tới thế?

- Cái này thì tôi không rõ lắm. Đúng rồi, cô có tới không?

Olmo hỏi trong điện thoại.

- Có tới chứ, đương nhiên phải tới rồi. Ngài Phó chủ tịch Bạch của các cô cho mời, tôi tất nhiên phải nể mặt. Cô nói đi, mấy giờ chiều vậy?

Jami dò hỏi.

Olmo nói cho cô ta biết về thời gian.

Jami lại nói:

- Đúng rồi, lần trước tôi kiến nghị với cô, báo cáo chuyện Phó chủ tịch Bạch của các cô khăng khăng làm theo ý lên lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chấn Bắc, kết quả thế nào?

Có lẽ đây là chuyện kỳ quái nhất mà Olmo làm theo lời cô ta nói.

Olmo ở đầu điện thoại bên kia nghe vậy thì có chút phiền muộn thở dài:

- Đừng nói nữa, sau đó cậu ta gọi chúng tôi tới và khiển trách một trận đấy.

Ánh mắt Jami sáng lên, cô ta bảo cả ngài Beckin đi giật dây Riviyan làm chuyện này, cho nên không phải chỉ riêng một mình Olmo gây ra.

- Nếu anh ta không gọi một mình cô tới, vậy chứng minh anh ta cũng không biết chắc là có ai báo cáo, cô lo lắng cái gì chứ? Dù sao luật pháp không trách đám đông. Còn nữa, ngươi làm như vậy cũng là suy nghĩ cho tập đoàn các người, muốn tốt cho mọi người lại không có tâm tư riêng gì, có gì phải chán nản.

Jami cổ vũ.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, buổi chiều tôi chờ cô.

Olmo trả lời:

- Tạm thời không nói chuyện được với cô nữa, bên phía tôi còn có việc.

- Ừ, cô làm đi, buổi chiều gặp.

Jami cũng nói.

Sau đó, hai người cúp máy.

Jami cầm điện thoại di động suy nghĩ một lúc lại nhắn tin cho Bạch Tiểu Thăng, nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu:

- Sao không tự mời tôi?

Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, Jami đã nhận được tin trả lời.

- Buổi chiều cô Jami có thời gian không, tôi muốn mời cô qua đây ngồi một lát.

Jami vừa thấy, đúng là vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại nghiêm túc mời cô ta vào lúc này.

- Nếu tôi không đi thì sao?

Jami gửi qua một tin nhắn.

Chỉ một lát sau lại có câu trả lời:

- Biết.

Jami sửng sốt. "Biết" cái gì? Thế nào là "Biết", biết cô ta không đi, cho nên... không mời à?

- Bạch Tiểu Thăng này thật sự... làm cho người ta tức điên mất!

Jami nghiến răng nghiến lợi nói, trong tay nhắn tin gửi đi:

- Tôi sẽ đến đúng giờ, chuẩn bị đón tiếp đi!

Không bao lâu, bên kia nhắn tin lại:

- Xin đợi đại giá.

Lúc này Jami mới cười, để điện thoại di động xuống.

Jami cũng suy nghĩ một lúc về lời mời này của Bạch Tiểu Thăng, thậm chí trong lúc ăn trưa còn có chút thất thần.

Rất có khả năng Bạch Tiểu Thăng nhận được sức cản của lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn bọn họ, suy nghĩ lại về chuyện hợp tác với gia tộc Milutlo.

Nhưng theo tính tình của Bạch Tiểu Thăng, anh ta chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện mới, yêu cầu mới.

Jami cũng đã cân nhắc từ các phương diện, suy đoán điều kiện Bạch Tiểu Thăng có thể đưa ra, còn nữa, cô ta cũng giới hạn khả năng có thể tiếp nhận...

Chờ đến một giờ chiều, Jami trang điểm sơ qua rồi tự lái xe tới công ty Rainstorm.

Lúc này, khách sạn cô ta ở cách đó không xa, cũng chỉ một giờ đi đường.

Trên đường đi không nói chuyện.

Hai giờ chiều, Jami đến công ty Rainstorm, Olmo đã chờ sớm ở lối vào, đón cô ta vào tòa nhà của công ty.

Jami vừa đi vừa nói:

- Sao vậy Phó chủ tịch Bạch của các người rất bận rộn sao?

Olmo tươi cười nói:

- Quả thật rất bận rộn. Nhưng bây giờ chắc hẳn ngài ấy đang ở trong văn phòng tổng giám đốc, pha trà chờ cô.

Jami cười lạnh nói:

- Tôi còn tưởng anh ta sẽ ra đón tôi chứ? Khí thế thật lớn nhỉ?

……………………

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận