Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1715: Đều lỗi của các anh! (2)

Bà lão Donna Trần, cô con lai Mạt Lỵ thấy cảnh sát tuần tra đã chạy tới thì lá gan cũng lớn hơn, bà lão nắm lấy một cảnh sát tuần tra hét lớn:

- Có người cướp đồ của chúng tôi, bắt bọn chúng lại, bắt bọn chúng lại!

- OK, OK!

Người cảnh sát tuần tra này vừa đồng ý, vừa nhíu mày đẩy Donna Trần tay ra:

- Xin hãy giữ khoảng cách với tôi! Đừng đụng vào cảnh sát! Không nên đụng vào súng của tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!

Dưới tình thế cấp bách, Donna Trần cũng không chú ý thấy hành động của mình không thích hợp, thấy tuần cảnh nghiêm khắc quát thì lập tức không dám làm gì nữa.

Hai cảnh sát tuần tra đuổi theo, thấy ba người Bạch Tiểu Thăng thì định lập tức khống chế bọn họ, dù sao bà lão nói bọn họ là người xấu.

- Không phải là bọn họ, không phải là bọn họ! Tên cướp đồ sắp trốn rồi kìa!

Mạt Lỵ vội vàng la lên.

Cô ta thật ra không phải có lòng tốt giải vây cho ba người Bạch Tiểu Thăng, mà biết rõ ba người không liên quan, nếu để cho tên cướp thật sự chạy mất thì không ổn.

Hai cảnh sát tuần tra liếc nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng rồi vòng qua bọn họ, đuổi theo tiếp.

Lúc này, bà lão Donna Trần và cô con lai Mạt Lỵ mới thở phào nhẹ nhõm, còn khiếp sợ vỗ ngực.

- Đi thôi, nhanh lên máy bay.

Bên kia, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thản nhiên nói.

Bọn họ không có nhiều thời gian, cũng không muốn ở lại đây nữa, đặc biệt là hai bà cháu Donna Trần, Mạt Lỵ quá giỏi gây chuyện.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh gật đầu và đi theo phía sau Bạch Tiểu Thăng, muốn rời đi.

Không ngờ, khi ba người đi ngang qua hai bà cháu Donna Trần, bà lão nhìn thấy bọn họ lập tức lấy lại tinh thần, thậm chí trừng mắt, gào to:

- Các người đứng lại cho tôi!

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc liếc nhìn bà lão và dừng lại.

Bà lão Donna Trần thật ra cũng biết đám người Bạch Tiểu Thăng căn bản không có ác ý, càng không thể nào cùng một phe với người đàn ông lang thang cướp đồ, cho nên mới có dũng khí ra lệnh Bạch Tiểu Thăng đứng lại.

- Có chuyện gì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Donna Trần đi với tốc độ vượt xa người bằng tuổi của bà ta, kéo cháu gái Mạt Lỵ ngăn cản phía trước ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Vừa rồi, vì sao các người không ngăn cản tên cướp kia!

Donna Trần tức giận chất vấn.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác buồn cười:

- Tại sao chúng tôi phải ngăn cản hắn?

- Hắn là người xấu, hắn cướp đồ!

Mạt Lỵ nói với vẻ đương nhiên.

- Cảnh sát tuần tra đã đuổi theo rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Cô con lai Mạt Lỵ tức giận nói:

- Nhưng vừa rồi các anh có thể ngăn cản, có thể giúp mà!

Lâm Vi Vi phía sau Bạch Tiểu Thăng cảm giác buồn cười, hừ lạnh nói:

- Vừa rồi, các người ở cách mười mét lại chỉ vào chúng tôi nói chúng tôi là người xấu, các người làm sao có thể trông cậy người xấu ngăn cản người xấu giúp các người chứ.

Lôi Nghênh cũng cười lạnh một tiếng:

- Người kia còn cầm theo hung khí đấy. Chẳng lẽ chúng tôi phải vì chút tổn thất của các người mà đánh liều cả tính mạng của mình sao?

Mạt Lỵ nghẹn không trả lời được, nhưng vẫn căm giận trừng mắt.

- Nói chung, các người không giúp là các người không đúng!

Bà lão Donna Trần tức giận nói.

Trên đạo lý, bà ta không nói lại được, nhưng trước sau cho rằng mình đúng, ba người Bạch Tiểu Thăng mới là sai.

Bọn họ không ra tay giúp mình là sai!

- Đây là tố chất của người Trung Quốc!

Bà lão Donna Trần và cháu gái nói, còn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh:

- Hai người là đàn ông, không ngờ lại nhu nhược như thế, thật không biết xấu hổ!

Bà lão Donna Trần sớm nghẹn một bụng tức vì ba người Bạch Tiểu Thăng, thấy bọn họ không giúp một tay lại càng tức giận hơn, đây căn bản là muốn trút giận.

Cô con lai Mạt Lỵ cũng tức giận gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng với vẻ mặt vô cảm, chỉ những người qua đường:

- Ở trong mắt bà, những bạn bè nước ngoài tố chất cao, những người đàn ông cao lớn này có ra tay không?

Một lời của Bạch Tiểu Thăng đánh trúng điểm quan trọng nhất, lấy đạo lý của Donna Trần trị bà ta.

Donna Trần nhất thời nghẹn lời.

Bạch Tiểu Thăng không thích nói đạo lý gì lớn với người khác, bây giờ không biết vì sao lại muốn nói vài câu với hai bà cháu vô lý này.

- Hai người thấy đấy, cảnh sát tuần tra đã xuất hiện, nếu những người ngoài như chúng tôi tùy thiện ra tay với người địa phương, bọn họ sẽ trước áp chết chúng tôi trước. Đừng 'Hành động thiếu suy nghĩ' mới là yêu cầu của bọn họ. Chúng tôi hoàn toàn là tuân thủ pháp luật địa phương thôi.

Mặt Bạch Tiểu Thăng không chút thay đổi nói:

- Còn nữa, tôi xin khuyên bà một câu, về sau tốt nhất không nên ngăn cản cảnh sát địa phương, thậm chí có tiếp xúc cơ thể, chạm đến súng.

Bạch Tiểu Thăng nói xong, dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi vòng qua, thuận tiện bỏ lại một câu cuối cùng:

- Nếu như bà không muốn biến thành cái sàng.

Bạch Tiểu Thăng xem như xuất phát từ lòng nhân đạo, khuyên một câu, về phần bọn họ có thích có nghe hay không, anh lại không quan tâm.

Bà lão Donna Trần quả thật bị mấy câu nói của Bạch Tiểu Thăng chọc cho tức nổ phổi, nhìn bóng lưng của bọn họ đi xa, run giọng nói:

- Tức thật, tức chết tôi rồi. Những người này, đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Cô con lai Mạt Lỵ vội vàng an ủi bà nội mình:

- Bà đừng nóng giận, ảnh hưởng tới sức khỏe thì không đáng đâu. Đều là bọn họ không đúng!

Hai bà cháu trừng mắt, phẫn nộ nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đồ ném thì cũng thôi, vé máy bay còn ở trong túi cũng không còn.

Sợ rằng hôm nay bọn họ cũng không đi được...

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới sân bay, trên đường, Lâm Vi Vi còn tức giận nói:

- Hai bà cháu này cũng đúng là cực phẩm! Thân là người Trung Quốc lại hoàn toàn không để ý tới tình cảm người cùng tổ quốc, không chỉ chửi bới sỉ nhục chúng ta, còn muốn chúng ta giúp đỡ, không giúp bọn họ thì bọn họ cho rằng chúng ta tội ác tày trời, thật đúng là buồn nôn!

Lôi Nghênh cũng lắc đầu nói:

- Nghìn người nghìn mặt, loại người nào cũng có, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.

- Đúng vậy, cần gì phải vì các cô mà khiến mình khó chịu chứ.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười trấn an Lâm Vi Vi.

Nghe hai người khuyên như thế, lúc này Lâm Vi Vi mới bớt giận, lẩm bẩm nói:

- Các cô cũng muốn đi tới sân bay, tôi nghe thời gian cấp bách, sẽ không phải cũng bay tới Nam Mỹ chứ? Nếu phải gặp lại người như vậy thì cũng đủ xui xẻo!

Bạch Tiểu Thăng bị chọc cho phì cười, nói:

- Lúc này đều đi sân bay thì nhất định phải là đi cùng một chuyến bay sao? Hơn nữa, cho dù cùng đi Nam Mỹ thì thế nào, đó không phải là một quốc gia, mà là một châu. Về sau cơ hội gặp lại chẳng khác nào mua trúng vé xổ số đâu.

Lúc này Lâm Vi Vi mới tươi cười, gật đầu.

Ba người cũng quên hai bà cháu kia, đi thẳng đến sân bay.

Sau khi thuận lợi đăng ký, ba người Bạch Tiểu Thăng ngôi trong hạng ghế thương gia rộng rãi, chuẩn bị ngủ một giấc.

Cả đoạn đường dài dằng dặc, lợi ích ở chỗ có thể thuận tiện chỉnh lại chênh lệch múi giờ.

Kết quả, Lâm Vi Vi lại nhìn thấy vị trí bên cạnh mình để trống.

Có cô tiếp viên hàng không giải thích chỗ ngồi trong chuyến bay lần này đều đã bán hết, nhưng có bốn hành khách đến, gồm hai người ở khoang thương gia và hai người ở khoang thông...

Lâm Vi Vi lập tức lặng lẽ nói thầm với Bạch Tiểu Thăng bên kia:

- Số người vừa đúng, sẽ không phải thật sự là bà lão còn có cô cháu gái kia chứ...

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn sang bên, mỉm cười thoải mái Lâm Vi Vi:

- Đúng thì thế nào, bọn họ cũng không lên chuyến bay này, chắc là đổi vé rồi.

Lâm Vi Vi nhìn thấy vị trí khác bên cạnh mình là một cậu bé rất đáng yêu, tâm trạng cũng lập tức tốt hơn.

Máy bay cất cánh, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng lại khởi hành, đi Nam Mỹ.

Khi đám người Bạch Tiểu Thăng bay đi, hai bà cháu Donna Trần còn đang ở cục cảnh sát địa phương Ligelisi.

Đồ không lấy về được.

Được cái ngoại trừ vé máy bay và một ít đồ trang sức, mỹ phẩm ra, cũng không có thứ gì quan trọng.

Donna Trần giận dữ sai người ta gọi điện thoại, chắc là cho chồng mình để kể về chuyện xui xẻo mình gặp được ở đây.

- Ông nói có tức hay không! Tâm tình đang tốt lại bị mấy người Trung Quốc phá hỏng!

- Hiệu suất làm việc của cảnh sát ở đây thật sự không tốt! Nếu là ở chỗ của chúng ta, chỉ cần nói với con rể một tiếng, bảo nó nói với cục trưởng, sợ là cả thành phố đều sẽ bay qua tìm đồ cho tôi!

- Tôi và Mạt Lỵ lại phải ở lại đây thêm một ngày! Ngày mai, có lẽ sẽ quay về New Orange!

Bà lão lải nhải trút bực bội.

Nếu để cho Lâm Vi Vi nghe được câu nói sau cùng, cô nhất định sẽ sửng sốt.

Bởi vì New Orange chính là trạm đầu tiên ở Nam Mỹ mà đám người Bạch Tiểu Thăng muốn đi tới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận