Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2187: Kế hoạch quỷ tha ma bắt (2)

Người này lập tức khẽ nói:

- Còn có một nhóm người từ bên kia qua.

Một câu nói làm cho ánh mắt Miro liền sáng ngời, trong lòng lại thấy phấn chấn.

- Được, các người làm chuyện này không tệ, tôi đi cứu quý cô xinh đẹp kia, các người ở bên cạnh giúp đỡ đi!

Miro vội vàng ra lệnh cho hai người sau đó xoay người chạy về theo đường cũ.

- Chúng tôi còn cần hỗ trợ gì nữa chứ... Giúp đỡ người Trung Quốc này à? Nhưng anh ta có cần giúp đỡ đâu...

Một vệ sĩ giang hai tay ra và lẩm bẩm nói.

Lời căn dặn này của ngài Miro thật không khoa học.

Một người khác lập tức mắng:

- Chúng ta tất nhiên không thể đi giúp đỡ, chúng ta phải quấy rối, ngăn chặn người to con này, không thể để cho anh ta lại ảnh hưởng đến việc ngài Miro làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không, kế hoạch thất bại thì chúng ta không có trái cây ngon để ăn đâu.

Vệ sĩ vừa lên tiếng lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu.

- Vậy anh còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi!

Người còn lại phất tay, dẫn đầu xông về phía Lôi Nghênh.

...

Miro chạy về phía chỗ Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, chạy tới chạy lui làm cho anh ta cũng mệt mỏi đến mức thở hồng hộc, toát mồ hôi.

Cuối cùng Miro đi qua lối rẽ thứ hai, từ phía xa đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, còn có Lâm Vi Vi đang bị bốn năm người vây quanh.

Miro vừa thấy vậy thì trong lòng không khỏi mừng rỡ.

- Trò hay đã diễn ra rồi sao? Tiếp theo chính là thời điểm tôi biểu hiện, anh hùng cứu mỹ nhân, tôi tới đây! Người đẹp Trung Quốc, nhanh quỳ xuống trước sự cám dỗ của anh dũng không khiếp sợ của tôi!

Miro càng phấn chấn hơn, tốc độ ngược lại còn giảm xuống. Anh ta muốn điều hòa hơi thở trước để tránh lúc chạy tới lại thở hồng hộc, đánh mất hình tượng của mình.

Nhưng ngay khi chạy qua, Miro chợt phát hiện bên kia hình như đã bắt đầu ra tay.

- Những người này điên rồi sao, mới vậy mà đã ra tay à?

Miro bị dọa cho giật mình.

Với cơ thể người Châu Á "Yếu ớt không chịu nổi gió" của Bạch Tiểu Thăng, sợ là có chịu nổi hai đấm hay không cũng khó nói, nếu như chẳng may là đánh thương thì làm thế nào?

Anh ta làm sao ăn nói được với đoàn doanh nghiệp Trung Quốc đây?

Không phải bọn họ đã nói với những người được thuê tới là nếu không cần ra tay với người Trung Quốc thì đừng động tới, cho dù phải ra tay cũng cần nhẹ nhàng một chút hay sao?

Nhưng sao giờ nhìn bọn họ còn chen nhau xông về phía trước chứ...

Trong lúc Miro sốt ruột, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Đó chính là người thuê đám côn đồ đó là vệ sĩ của mình. Đám côn đồ lưu manh được thuê tới căn bản không biết mình!

Trước đây những người này nghe căn dặn tuyệt đối không thể nặng tay với người Trung Quốc, vậy còn người da màu địa phương như mình thì sao...

- FUCK.

Vẻ mặt Miro lập tức thoáng biến đổi.

Anh ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, phải thật khí thế, thật ngầu thật phong độ, rất "superhero” (anh hùng siêu cấp), chứ không phải là bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Miro lại cảm giác dưới chân mình trở nên nặng nề, vội vàng sờ tìm điện thoại di động của mình, muốn gọi vệ sĩ của mình về. Có bọn họ ở bên cạnh, những tay côn đồ kia mới biết được ai thật sự là chủ thuê.

Trong lúc Miro đang bấm số lại vô tình liếc nhìn về phía đám người Bạch Tiểu Thăng. Nhưng anh ta mới chỉ liếc mắt nhìn qua đã suýt nữa kinh ngạc tới rơi cằm.

Phía xa có một người với dáng người mạnh mẽ một đấm đánh ngã một người, một đá lại đá bay một người, chỉ có một mình đã ép cho bốn, năm người phải liên tục lùi lại.

Ở phía sau người đó là một người đẹp đang ôm bộ vest.

Miro không nhịn được khẽ dụi mắt rồi cố chớp mắt lại chớp mắt, cuối cùng nhìn thấy rõ ràng, đồng thời xác nhận không sai.

Kẻ đang đánh người kia chính là Bạch Tiểu Thăng!

Lúc này cảnh tượng Bạch Tiểu Thăng hành động chỉ có khả năng thấy được trong phim ảnh!

Một đánh năm với động tác tuyệt đẹp!

- Anh là một tên lường gạt! Anh còn nói mình không biết công phu à!

Miro không nén được bi thương và căm phẫn mắng.

Bạch Tiểu Thăng nói bộ trang phục này của anh không thích hợp để đánh nhau, hóa ra cởi áo khoác thì chẳng còn ảnh hưởng gì nữa...

Bạch Tiểu Thăng còn nói không đi giúp người của anh ta, không ngờ là bởi vì không cần giúp đỡ...

- Tôi đã nói anh hùng cứu mỹ nhân gì đó hoàn toàn chính là một ý thối tha, cứt chó mà! Shit!

Miro không nhịn nổi mắng một câu.

Bỗng nhiên Miro nhìn thấy Lâm Vi Vi bên kia liếc nhìn về phía bên này, anh ta cảm thấy mình chỉ đứng ở đây nhìn đúng là muốn ngu ngốc bao nhiêu có ngu ngốc bấy nhiêu.

Anh ta lập tức bước nhanh, lao vọt tới, trong miệng còn hô lớn:

- Ngài Bạch, tôi tới giúp ngài!

Bên phía Bạch Tiểu Thăng đã sắp kết thúc rồi.

Những tên côn đồ lưu manh này căn bản không ngờ được một người nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt như Bạch Tiểu Thăng lại có sức lực mạnh như thế. Hai ba người đứng ở phía trước căn bản không kịp chuẩn bị, chờ tới khi quyền cước của Bạch Tiểu Thăng đánh lên trên người, bọn họ mới kịp hiểu ra thì đã đau đớn bị đánh bại, phần lớn sức lực chiến đấu cũng không còn.

Chuyện ra tay đánh nhau, có đôi lúc đánh chính là dựa vào khí thế.

Bạch Tiểu Thăng giống như mãnh hổ lấy một địch năm, lập tức đánh sập tuyến phòng ngự trên phương diện tâm lý của đối phương, cuối cùng những người này cũng bắt đầu chạy tản ra bốn phía, hận cha mẹ không sinh ra cho mình thêm vài đôi chân.

Thật không khéo, có một người trong lúc tình thế cấp bách chạy nhầm hướng, lao thẳng đến chỗ của Miro.

Miro ngược lại thấy cơ hội biểu hiện xông về phía mình thì vẻ mặt lập tức phấn chấn.

Nói thật, Miro rất thích quyền anh, huấn luyện viên của anh ta nói anh ta đã rất giỏi rồi, thậm chí có thể tham gia trận thi đấu.

Các loại bước trượt, bước phụ, bước chạy nước rút, đấm thẳng, cú móc ngang, cú móc ngược gì đó, anh ta đều tinh thông.

Thấy có người xông tới, Miro lập tức làm ra tư thế đánh quyền anh, chuẩn bị dùng khỏe ứng mệt.

Người đang chạy trốn thấy có người chặn đường liền đỏ mắt, cũng không quan tâm là ai đã tới gần đập một gậy.

Miro thấy một vật đen xì xì cuốn theo gió mạnh đập về phía mặt mình liền sửng sốt.

- Anh phạm quy...

Miro sợ hãi kêu lên một tiếng đã bị người ta đập một gậy cho ngã xuống đất.

Người kia không rảnh để ý tới Miro đã chạy nhanh như gió.

Chờ Bạch Tiểu Thăng chạy tới, thấy Miro ngã bệt dưới đất liền hỏi vội:

- Ngài Miro, ngài thế nào?

Miro nhe răng trợn mắt.

Cũng may, một gậy vừa rồi đập xuống, anh ta theo bản năng ôm đầu, chỉ là dưới chân không vững nên tự mình trượt ngã, cũng không có gì đáng ngại.

Chỉ có điều mặt mũi vứt về tận nhà rồi.

Thấy Bạch Tiểu Thăng còn có Lâm Vi Vi đang qua, Miro khóc không ra nước mắt, một lát sau mới trả lời một câu:

- Tôi rất ổn.

Không bao lâu, Lôi Nghênh và hai vệ sĩ cũng chạy về.

Liên tiếp gặp phải hai đám người có "ý đồ bất chính", bọn họ tất nhiên không thể lại chờ ở bên ngoài được nữa. Lúc này, mọi người theo đường cũ trở lại doanh nghiệp của Miro.

Trên đường đi, Miro nắm lấy cánh tay mình, có vẻ không có tinh thần lắm.

- Cánh tay của ngài thế nào?

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh quan tâm hỏi một câu.

Không quan tâm nói thế nào, Miro trúng một gậy này cũng rất mạnh, không phải là giả...

Miro trả lời rõ ràng có chút râu ông nọ cắm cằm bà kia:

- Hóa ra người Trung Quốc các người đúng là ai nấy đều biết công phu!

Trong lời nói này còn có chút oán trách nhỏ.

- Không thể nào, làm sao có thể ai nấy đều biết công phu chứ?

Bạch Tiểu Thăng phủ nhận.

Ánh mắt Miro nhìn Bạch Tiểu Thăng rõ ràng có ý nói "Anh lừa tôi".

Miro lại nghĩ tới video mình từng xem qua ở trên mạng, một ông anh người da đen nói: Đừng ra tay với người Trung Quốc, bọn họ biết công phu, khi anh kịp phản ứng thì nói không chừng đã ngã trên mặt đất rồi, anh sẽ không nhớ mình ngã xuống như thế nào, càng không biết mình hôn mê bao lâu...

Đối với việc vạch ra kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân quỷ tha ma bắt này, Miro thật lòng muốn đánh mình:

- Tôi đúng là một kẻ ngu si!

Bạn cần đăng nhập để bình luận