Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 482: Bạch tiên sinh, ra tay nhẹ một chút. . .



Mắt thấy Tôn Hiểu Kiều chật vật như vậy, Bạch Tiểu Thăng lập tức sững sờ.

Nàng nói làm cho Bạch Tiểu Thăng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc*.

*: bó tay nghĩ không ra

Cứu Mạc Hân?

Mạc Hân làm sao, nàng không phải đang ở tại Trương Gia thật tốt sao.

Trong ấn tượng của Bạch Tiểu Thăng, Mạc Hân người này sắc đẹp tuyệt đỉnh, nữ thần pha chế, phong cách vô cùng, phong quang vô lượng, làm toàn bộ khách nam hâm mộ, khách nữ thán phục, càng có Trương Tuyên không hề che giấu lòng yêu thích.

Nàng hẳn là đang được mọi người tâng bốc mới đúng, đi cứu cái gì?

Bạch Tiểu Thăng không hiểu.

Trong mắt Tôn Hiểu Kiều lộ ra một mặt lo lắng, trong lòng có muôn vàn lời nói, lại bị ngăn tại yết hầu, hết lần này tới lần khác không biết làm sao mở miệng cho phù hợp.

Nét mặc của hai người này để Lâm Vi Vi vô cùng nghi ngờ. Nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt chỉ là hỏi thăm.

Bạch Tiểu Thăng tham gia tiệc rượu, nàng biết, vừa rồi còn hỏi thăm vì cái gì nhanh kết thúc như vậy.

Bạch Tiểu Thăng trả lời để cho người ta khó hiểu.

Anh ấy nói, ở lại chút nữa sẽ đem nhà của người ta phá hủy. . .

Tình huống cụ thể là như thế nào, Lâm Vi Vi còn không biết rõ.

Trước mắt, đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, tựa hồ là quen biết anh Tiểu Thăng tại tiệc rượu, nàng còn rất đẹp nữa. Mặt khác, Mạc Hân trong miệng nàng ta là ai a? Làm sao khi nghe cái tên này vẻ mặt của anh Tiểu Thăng lại có gì đó quái lạ. . .

Lâm Vi Vi thầm nghĩ.

Tiểu Phùng đứng nhìn xem.

Bên trong ánh mắt của Lôi Nghênh, cũng có mấy phần hiếu kỳ.

- Mạc Hân nàng ta . . .

Tôn Hiểu Kiều rốt cuộc cũng sắp xếp lại sự việc một chút, mở miệng muốn nói.

- Người ở đây này!

Bỗng nhiên một tiếng kêu trách móc cắt ngang lời nói của nàng.

Sắc mặt Tôn Hiểu Kiều đột nhiên biến đổi, như một con mèo bị kinh hãi, lập tức lao ra ngoài, trốn đến sau lưng Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía bên kia.

Mười mấy người chạy tới, khí thế hùng hổ, cầm đầu là một người có khuôn mặt dữ tợn.

Bọn họ tựa hồ là đến để bắt Tôn Hiểu Kiều.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nhíu mày.

Không phải ai khác, người cầm đầu này là Bán Tiệt Hắc Tháp, hắn hình như đã gặp qua. . .

Là người hầu của Trương Tuyên!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ lạii.

Tại cửa vào phòng khách, sau lưng Trương Tuyên, chính là cái tên không nói một tiếng nào, mình lúc ấy còn nhìn thoáng qua.

Không nghĩ tới, lại gặp mặt ở đây.

Chỉ bất quá vì cái gì hắn ta lại chạy đến bắt Tôn Hiểu Kiều?

Cái tên Bán Tiệt Hắc Tháp kia khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng bỗng nhiên giật mình.

Tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh Bạch Tiểu Thăng!

Trong đại sảnh tiệc rượu, rung động mọi người.

Ép ông chủ của hắn Trương Thư Thành không thể không đánh vợ con, vì cái gì sao, chỉ là vì không thể đắc tội với người này!

Người này ở chỗ này, rắc rối rồi!

Bất quá. . .

Bán Tiệt Hắc Tháp nhìn thấy Tôn Hiểu Kiều, lập tức lông mày nhíu lại khó chịu. Người phụ nữ này cũng vô cùng quan trọng! Nếu như không thể mang về, Trương Gia thì sẽ có phiền phức rất lớn, ông chủ của hắn Trương Thư Thành, sẽ không bỏ qua cho hắn!

Cân nhắc lợi và hại hai lần Bán Tiệt Hắc Tháp chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.

- Bạch tiên sinh, nguyên lai là ngài!

Bán Tiệt Hắc Tháp kiên trì, cười gượng chào hỏi Bạch Tiểu Thăng,

- Thật là đúng dịp.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, gật gật đầu.

- Người phụ nữ này, nàng ta trộm đồ vật quan trọng của Trương Gia, tôi còn cần mang nàng trở về. Xin Bạch tiên sinh giúp cho.

Bán Tiệt Hắc Tháp vô cùng khách khí nói.

Nàng ta trộm đồ đạc của mấy người?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười lên.

Cái người đàn ông này, tưởng mình sẽ tin chuyện hoang đường như vậy sao?

Bán Tiệt Hắc Tháp nhìn Bạch Tiểu Thăng cười, cũng có mấy phần xấu hổ.

Lý do này cũng quá gượng ép một chút, dù sao Tôn Hiểu Kiều cùng Mạc Hân cũng coi như là khách quan trọng của Trương Gia, càng là các nàng một mực ở trong đại sảnh, không có khả năng, cũng không có cơ hội ăn cắp.

Có thể trong lúc nhất thời, hắn nghĩ không ra lí do nào khác để giải thích. Cũng chỉ có thể bất chấp, ai cũng biết là nói dối để giải thích, coi là thật mà đối đãi thôi.

Bên cạnh Bán Tiệt Hắc Tháp có mười mấy người đi theo, thanh thế khá lớn. Người đi đường, nhìn xa xa, cũng chỉ trỏ. Nói không chừng đã có người báo cảnh sát, nếu như cảnh sát tới, vậy thì càng thêm rắc rối.

Bán Tiệt Hắc Tháp có chút bất an.

- Cậu cũng biết thân phận của tôi, đã như vậy, người này ở nơi này, quay về tôi sẽ cho Trương gia các cậu một câu trả lời.

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình nói. Cự tuyệt yêu cầu của người đàn ông.

Trên chóp mũi của Bán Tiệt Hắc Tháp chảy đầy mồ hôi hột.

Mặc kệ là một lát có người báo cảnh sát hay không, bây giờ chỉ cần Tôn Hiểu Kiều nói thật cho Bạch Tiểu Thăng biết thì Trương Gia chắc chắn sẽ đứng trước giông tố lớn.

Ngược lại, nếu như cướp người chỉ cần lúc tên họ Bạch này đánh mình không phản đòn, coi như đắc tội, cũng không quá tàn nhẫn.

- Vậy chúng ta. . . Chỉ có thể đắc tội, Bạch tiên sinh!

Bán Tiệt Hắc Tháp hướng người bên cạnh đưa mắt liếc qua một cái ra lệnh, lập tức có bốn năm người xông tới.

- Các ngươi ngăn Bạch tiên sinh cùng cô gái kia, đối với Bạch tiên sinh phải lễ phép, cậu ta đánh các ngươi tuyệt đối không thể đánh trả, có nghe thấy không!

Bán Tiệt Hắc Tháp trầm giọng nói.

Đây là muốn bắt người làm bao cát!

Những thuộc hạ kia biểu lộ cổ quái, sắc mặt phát khổ, nhưng lại không thể không cười làm lành, tiến lên, bên trong miệng còn lẩm bẩm,

- Đắc tội, Bạch tiên sinh, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, ngài ra tay, nhẹ một chút a.

Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Bạch Tiểu Thăng khóc cười không xong.

Bên cạnh hắn Lâm Vi Vi, tiểu Phùng cũng trợn mắt há hốc mồm, Lôi Nghênh cũng có chút muốn cười.

Thực sự là có chút buồn cười.

Bất quá mười mấy người đàn ông kia, nhìn có thể không có một chút buồn cười!

Bán Tiệt Hắc Tháp kia thực sự là nhân vật hung ác, nhìn cơ bắp của hắn ở phía dưới áo phình lên, tiểu Phùng cũng không khỏi hồi hộp, thậm chí có chút nơm nớp lo sợ.

Lâm Vi Vi ngược lại so với tiểu Phùng bình tĩnh hơn nhiều.

Nàng đã trải qua, biết rõ những người này căn bản không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Thăng, huống chi còn có Lôi Nghênh ở đây.

- Ăn no rồi, nên hoạt động một chút.

Bạch Tiểu Thăng hướng về phía tiểu Phùng bên kia cười nói.

- Tôi sao? Cái này, cái này. . .

Tiểu Phùng mắt nhìn thấy lãnh đạo nói với mình, lập tức biểu lộ phát khổ.

Một mặt hắn không dám không nghe theo, một mặt khác thân thể mười mấy người kia cùng cái thân thể nhỏ bé của hắn là không cùng một đẳng cấp nha. Những người này khả năng đối với Bạch Tiểu Thăng kiêng kị, còn đối với hắn có thể là không có điều gì kiêng kị, không công khai đánh, coi như ngầm cho một quyền thì hắn cũng không chuyện nổi.

Tiểu Phùng quả là muốn khóc.

Nhưng đây là mệnh lệnh của lãnh đạo, cậu nếu không làm, về sau làm sao ở trong công ty lăn lộn nữa, khó khăn lắm mới leo lên làm lái xe cho tổng giám đốc, địa vị cao, cứ như vậy mất đi, hắn thật không cam lòng!

Tiểu Phùng cắn răng một cái, chuẩn bị không thèm đếm xỉa.

Đến lúc biểu hiện rồi, chết cũng phải lên!

Đang lúc hắn chuẩn bị liều mạng, trên đầu vai của hắn đặt một bộ y phục, đồng thời trong tay bị nhét vào một thanh thịt dê nướng, trong ngực ôm lấy một bình rượu.

- Cầm chắc, một hồi tôi còn ăn đấy.

Lôi Nghênh nhàn nhạt nói.

Sau đó, tiểu Phùng mắt thấy bốn cái người hướng tới Bạch Tiểu Thăng lại bị bay ra ngoài.

Lôi Nghênh đứng ở nơi đó, không thấy chút động tác nào.

- Má ơi, võ lâm cao thủ a!

Tiểu Phùng choáng váng.

- Tôi xem bọn họ không được, cậu còn tạm được. Bộ pháp có lực, hai tay trầm ổn, là luyện quyền kích a.

Lôi Nghênh cười ha hả, hướng phía Bán Tiệt Hắc Tháp đi qua,

- Chơi đùa không?

Ba phút sau.

Mười người đàn ông, ngổn ngang lộn xộn nằm trên mặt đất rên rỉ, còn tên Bán Tiệt Hắc Tháp bị Lôi Nghênh bóp cổ, như là gà con, nước mắt, nước mũi, máu tràn đầy mặt mũi, nửa quỳ trên mặt đất.

Tiểu Phùng nhìn xong cũng thấy choáng váng.

Vị trợ lý Lôi Nghênh này, đơn giản là máy móc chiến đấu đến biến thái, so với anh hùng bên trong truyền hình điện ảnh càng dũng mãnh hơn a.

Tôn Hiểu Kiều cũng là trợn mắt há hốc mồm.

Trước kia nếu có người nói với nàng, nàng chết cũng không tin.

Một người thật có thể áo không dính bụi đánh hơn mười!

- Cậu, vẫn phải luyện tập nhiều a.

Lôi Nghênh tha thiết căn dặn Bán Tiệt Hắc Tháp, buông lỏng tay, tên kia mắt trợn trắng, thẳng tắp ngã về phía sau.

- Đi, chúng ta đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng thấy người xung quanh dần dần nhiều, ra lệnh một câu sau đó xoay qua nói với Tôn Hiểu Kiều,

- Kể tôi nghe xem cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận