Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2186: Kế hoạch quỷ tha ma bắt (1)

Là Miro đề nghị đi ra ngoài một lát để mọi người nói chuyện về kế hoạch hợp tác, đường này cũng là do anh ta dẫn qua, kết quả gặp phải một đám "người xấu".

Miro nghĩ anh ta có nghĩa vụ tới bảo vệ những người bạn Trung Quốc không bị hại.

Kết quả, không ngờ người to con phía sau Bạch Tiểu Thăng đã làm hộ, đi một mình về phía nhóm người kia, muốn vì bọn họ ngăn cản nhiều người bên phía đối phương như vậy.

Quan trọng là Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại đồng ý, căn bản còn không coi chuyện này là chuyện gì lớn, không có bất kỳ khẩn trương hoảng loạn nào, cho rằng để người to con này đi ngăn cản đám người kia là đương nhiên.

Miro kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào bóng lưng của Lôi Nghênh và giọng điệu cấp bách nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh ta… anh ta chỉ có một mình, mà phía đối diện là cả một đám người đấy. Trong tay những người này còn cầm vũ khí!

Liền mắt liền có thể nhìn ra được lực lượng hai bên cách xa nhau.

- Không sao, anh cứ yên tâm đi.

Bạch Tiểu Thăng vẫn không để ý nói.

Ngay cả Lâm Vi Vi bên cạnh cũng vậy.

Điều này làm cho Miro cảm thấy đầu óc mình có phần không hoạt động.

Chỉ có điều bởi vậy, ngược lại có vẻ mình quá mức khẩn trương, quá không bình tĩnh...

- Khụ, vậy, ngài Bạch, tôi cảm thấy chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ những vị khách quý các ngài. Tôi đã từng học qua quyền anh, tôi rất lợi hại, tôi cũng có thể giúp một tay đối phó những người này!

Miro vội vàng nói với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười bước nhanh về phía trước, con đường phía trước là một ngõ cụt, anh đang đứng cuối lối rẽ, tiến vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi, Lâm Vi Vi tất nhiên cũng đi theo phía sau.

Khi Miro nói chuyện với hai người cũng đi vào theo.

Hai vệ sĩ của Miro tất nhiên phải đi theo phía sau.

Chờ tới lúc Miro lấy lại tinh thần thì không nhịn được liếc nhìn phía sau và mở miệng nói:

- Ngài Bạch, sao ngài lại đi như vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng phải đi giúp một tay chứ? Cho dù là đứng ngoài cổ vũ cũng là được mà.

Miro nói xong một câu thì quay đầu lại, phát hiện không ngờ Bạch Tiểu Thăng đã đi xa nên vội vàng chạy đuổi theo.

Sau khi đi vào hẻm nhỏ được vài chục bước lại là một chỗ rẽ. Trước đây rẽ trái, lúc này lại rẽ phải, đám người Bạch Tiểu Thăng vẫn không dừng chân.

- Chờ tôi một chút đã, tôi nói ngài có nghe không, ngài Bạch!

Miro không nhịn được nói.

Chờ Miro đuổi kịp Bạch Tiểu Thăng mới phát hiện vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thoải mái tự nhiên đang chuyện trò vui vẻ, hình như căn bản không hề lo lắng cho người bạn đi cùng mình.

- Tôi nói này ngài Bạch, vừa nãy là một đám người còn cầm theo vũ khí, các người thật sự không lo lắng người của mình sẽ gặp nguy hiểm à?!

Miro kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhấn mạnh.

Bạch Tiểu Thăng tự tin về người của mình hay căn bản không để ý tới sự sống chết của cấp dưới, cho rằng vệ sĩ có trách nhiệm phải bảo vệ mình, mình chạy thoát là quan trọng nhất.

Nếu đúng như thế, vậy mình cũng có thể nhân cơ hội thể hiện ra phương diện khác của mình! Trong lòng Miro thầm nghĩ.

- Ngài xem, tôi ăn mặc như vậy thì làm sao ra tay với người ta được?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Miro cười nhạt, biểu diễn trang phục trên người mình, cho thấy anh không thích hợp để đánh nhau.

- Ông chủ như anh khó tránh khỏi quá tuyệt tình rồi! Tôi cảm thấy người đàn ông chân chính phải có tình có nghĩa, không thể bỏ mặc an toàn người của mình, cho dù anh ta chỉ là một vệ sĩ, cũng không thể bắt anh ta làm một tấm bia đỡ đạn, vứt bỏ mà không để ý được!

Miro lớn tiếng nói, giọng nói vang dội.

Hai vệ sĩ phía sau anh ta không nhịn được muốn vỗ tay khen ông chủ của mình hát hay.

Lời nói này rất hay, rất có trình độ!

Miro còn hiên ngang khoát tay với hai người này, bảo bọn họ đừng làm như vậy.

- Anh nói thật sự rất hay!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Miro, sau đó mỉm cười nói:

- Nhưng tôi đi cũng không giúp được gì, không bằng ngài Miro dẫn người đi xem thử, chúng tôi ở phía trước chờ các ngài có được không?

Miro liếc nhìn Lâm Vi Vi và lập tức ưỡn ngực, cao giọng nói:

- Được, các người cứ tới phía trước chờ lát nữa, chúng tôi đi giúp đỡ!

Trong lúc nói chuyện, Miro vung tay lên và bước nhanh về phía con đường cũ.

Hai vệ sĩ của anh ta tất nhiên cũng đi theo sát phía sau.

Nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi nhìn nhau.

Miro tranh thủ thời gian nói với hai người phía sau mình:

- Những người này là do ai trong các người tìm tới vậy?

- Là tôi!

Một vệ sĩ giơ tay nói.

- Bọn họ có chuyên nghiệp không?

Miro vội vàng dò hỏi.

- Bọn họ rất chuyên nghiệp!

Vệ sĩ kia nói với vẻ vô cùng chắc chắn:

- Tất cả đều là cao thủ đánh đấm trên đường phố!

Miro không nhịn được lấy tay vỗ trán, sau đó mắng:

- Tôi bảo anh làm thật một chút, anh lại thật sự tìm côn đồ về cho tôi à? Bọn họ ra tay không biết nặng nhẹ đâu!

Đây là diễn, là diễn thôi đấy!

Chủ yếu là để anh ta thể hiện vẻ anh dũng không khiếp sợ ở trước mặt Lâm Vi Vi chứ không phải là muốn thật sự đánh người đâu!

Cho dù người cao to kia ở lại ngăn cản đám người đó không phải là nhân vật quan trọng gì, nhưng dù sao cũng là người của đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, nếu thật sự đánh có vấn đề gì, chuyện này lộ ra sẽ gặp phải rắc rối đấy.

Người vệ sĩ kia hoảng sợ đi theo sau lưng Miro, giọng điệu sốt ruột nói:

- Tôi đã nói qua với bọn họ rồi, nếu lúc này là người Trung Quốc có dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi gió mặc lễ phục thì chắc chắn không được thật sự ra tay độc mạnh. Nếu là vệ sĩ người Trung Quốc cũng cố gắng ra tay nhẹ một chút, nếu đối phương không đánh trả thì cố gắng đừng động vào bọn họ.

- Vậy nếu như người vệ sĩ Trung Quốc kia đánh trả thì sao?

Miro hỏi.

Người vệ sĩ kia lập tức ngậm miệng.

- Hi vọng chúng ta còn có thể tới kịp!

Miro thở dài một tiếng, bước chân nhanh hơn vội đi về phía bên kia.

Bọn họ còn chưa đi qua chỗ rẽ đã nghe được từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến làm người ta nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía.

Miro biến sắc, chỉ có điều sau đó lại nhăn mặt nhíu mày, trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ.

Tiếng kêu thảm thiết này hình như không phải là do một người phát ra...

Chẳng lẽ đánh người hưng phấn tới mức phát ra loại âm thanh này sao?

...

Miro đang nghĩ ngợi cũng bước nhanh về phía hẻm nhỏ trước mặt, cuối cùng đã nhìn thấy được tình hình xảy ra bên đó.

Anh ta lập tức sửng sốt, tròng mắt cũng trợn tròn, trong mắt rõ ràng không thể tin nổi.

Phía xa, một đám người đang chạy trối chết, kêu cha gọi mẹ.

Trên mặt đất còn có mấy người nằm ngổn ngang.

Chúa ơi, có phải tôi đã nhìn nhầm hay không? Miro nuốt nước miếng.

Hai vệ sĩ phía sau hắn tất nhiên cũng thấy được tình hình bên kia, ánh mắt trợn tròn.

- Chúa ơi.

Miro nhìn thấy bóng dáng dũng mãnh của Lôi Nghênh đuổi theo một đám người đánh thuê, lẩm bẩm nói:

- Anh ta còn thật sự có thể một người đánh cả đám à! Hắn là Superman (siêu nhân) sao!

Trong lúc Miro đang thán phục, trong lòng bỗng nhiên buồn như đưa đám.

Anh ta thật sự không ngờ được bên cạnh Bạch Tiểu Thăng còn có người có sức lực lớn như thế, xem tình hình thế này thì anh ta còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cái rắm à...

Không trách được Bạch Tiểu Thăng không lo lắng chút nào, sợ rằng ngay cả Lâm Vi Vi kia cũng biết sự lợi hại của người to con này.

Nói cách khác, không chừng bây giờ đám người Bạch Tiểu Thăng đang cười nhạo mình quá mức khẩn trương, chuyện bé xé ra to...

Trong lúc Miro đang phiền muộn, một vệ sĩ khác phía sau anh ta vội hỏi:

- Ngài Miro, cho dù bên này thất bại nhưng chúng ta còn có chuẩn bị kế hoạch khác nữa!

- Còn chuẩn bị kế hoạch gì vậy?

Miro lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn người vệ sĩ kia của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận