Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 546: Tôi sợ làm ông ta hoảng sợ



Đi ra sân, đám người đứng dậy, nhìn cửa ra vào bên trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra tia chờ mong.

Bí thư của thị trưởng Thiên Thanh - Chu Nhất Phát tới, đây là nhân vật lớn đến chừng nào!

Những người có tin tức linh hoạt còn nhịn không được cùng người bên cạnh truyền lại tin tức.

Lần này, Chu Nhất Phát còn đưa đến một đám nhân vật lớn —— cũng là thương nhân giàu có ở bên ngoài thành phố!

- Có thể khiến Chu bí thư cùng tới, có thể là nhân vật nhỏ sao! Xem ra, Lý gia lần này thật là phát đạt!

Có người cảm khái.

- Đúng vậy a, Lý Phi Thiên Lý đại thiếu gia quản lý cái công ty kia, lại đem về được danh ngạch công ty gương mẫu của tỉnh, không phải liền lên như diều gặp gió sao!

Có người tấm tắc hòa vô.

Trong đám người, chỉ có người của Bạch gia là vẫn bình tĩnh ngồi đó chưa có đứng dậy.

Bạch Tiểu Thăng càng là ổn định như núi, thong thả rót chén trà cho chính mình, cắn hạt dưa.

Khách mời ngồi cùng bàn thấy ánh mắt khác lạ của người của Lý gia nhìn cậu nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.

Bạch Phỉ, Bạch Nhiên lúc đầu vô ý thức đứng dậy, nhưng sau đó mắt thấy Bạch Tiểu Thăng như thế, bọn họ lại ngồi xuống.

Người Bạch gia bên bàn kế bên cũng không ai đứng dậy.

Bạch Minh Hành cũng lã vọng buông cần* tự mình uống trà.

*: Điển tích “Câu cá chờ thời” của Khương Thái Công là một câu chuyện về đức tính kiên nhẫn của người làm việc lớn,

Hai người này ngược lại giống nhau đến lạ thường.

Những người còn lại của Bạch gia trên mặt đều tràn đầy vẻ không vui, hờn dỗi ngồi yên một chỗ.

Nói cho cùng, Lý gia lần này an bài là có chút quá đáng.

Bạch gia trưởng bối cùng tiểu bối lại ngồi hai bàn cạnh nhau còn ở trong một góc hẻo lánh.

Rõ ràng là xem thường!

Ngoài sân nhiều người, một nơi hẻo lánh có người không có đứng lên, cũng không nhìn ra được.

Tiếng la ở phía ngoài vừa dứt, cửa ra vào lập tức xuất hiện một nhóm người.

Đi đầu, bên trái là một trung niên vóc dáng không thấp, tóc ngắn hoa râm, trên mặt lại lộ ra mười phần tinh thần, cất bước đi lại vững vàng như gió.

Người bên phải cũng không thấp, dáng người rộng thùng thình, lúc đi lại bộ dáng trầm ổn có lực.

Nhưng ánh mắt của mọi người lại hội tụ ở trên người bên trái, trong ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ.

Vị này là bí thư của thị trưởng Thiên Thanh, Chu Nhất Phát!

Đi cùng ông ta là người đứng đầu của giới kinh doanh thành phố Trung Kinh nổi tiếng trên báo—— Mưu Ngọc Thiên.

Sau lưng hai người ngoại trừ tùy tùng, người giúp việc của Lý gia, còn có bốn, năm vị khí chất không tầm thường, đồng dạng cũng là thương nhân thành công.

Chu Bình cũng đi theo đuôi ở phía sau.

Bọn họ tiến vào sân, bên trong nhà trên đi ra một nhóm người, đứng đầu chính là Lý Văn Tôn, đi theo bên cạnh là Lý Phi Thiên, sau lưng là Dư Thanh Mai, đằng sau còn có ba người con trai, ba người con dâu, còn có Lý Phi Thiên, Lý Phi Yến, thế hệ trẻ tuổi xuất sắc của Lý gia.

Long trọng như thế.

Chu Nhất Phát cùng Mưu Ngọc Thiên vừa đi vừa nói, mắt thấy Lý Văn Tôn mang theo cả một nhà khuôn mặt tươi cười đón lấy, ông ta cũng đi gấp hai bước nghênh đón, trên mặt theo nụ cười.

- Ai nha, lão tiên sinh, ngài làm sao còn ra tới đây!

Chu Nhất Phát chủ động đưa qua tay.

- Chu bí thư, là tôi ra chậm cũng khiến khách quý đi đến nơi này, thật là hổ thẹn a.

Lý Văn Tôn cười ha ha nói, cùng Chu Nhất Phát nắm tay.

- Lão tiên sinh nói quá lời! Đến, tôi cùng ngài giới thiệu mấy người bạn.

Chu Nhất Phát vẻ mặt tươi cười, chỉ người bên cạnh.

- Vị này là người đứng đầu của giới kinh doanh Trung Kinh, Mưu Ngọc Thiên Mưu tiên sinh!

Người đứng đầu của giới kinh doanh Trung Kinh!

Đây cũng không phải cách gọi bình thường, càng không phải ai đều có thể tiếp nhận!

Mưu Ngọc Thiên đối với cái giới thiệu này, vui vẻ cười một tiếng, thản nhiên nhận lấy.

Người trong sân, ánh mắt cũng tập trung tới, bên trong ánh mắt đều tràn đầy chấn kinh.

Rất nhiều người cũng nghe qua cái tên này, thậm chí tại trên mạng cũng thấy qua ảnh chụp của Mưu Ngọc Thiên.

- Mưu tiên sinh có thể tới là vinh hạnh của Lý gia a!

Trong ánh mắt Lý Văn Tôn sáng lên, cùng Mưu Ngọc Thiên nắm tay thật sâu.

- Lão tiên sinh nghiêm trọng quá rồi.

Mưu Ngọc Thiên ha ha cười một tiếng.

- Còn có mấy vị này. . .

Chu Nhất Phát đem mấy người khác giới thiệu qua.

Mặc dù không bằng Mưu Ngọc Thiên nhưng đều là nhân vật có mặt mũi trong giới kinh doanh.

Lý Văn Tôn một lượt bắt chuyện qua, mỉm cười đối với khách khứa,

- Khách quý tới nhà, mau mời, mau mời!

Chu Nhất Phát mang khách quý tới, tiến vào nhà chính.

Dư Thanh Mai lúc đi ra, không biết cố ý hay vô ý, liếc chỗ ngồi của người Bạch gia một chút, nhịn không được mịt mờ cười lạnh một tý.

Cách sắp xếp chỗ ngồi cho bữa tiệc nàng có xem qua, tự nhiên biết rõ!

Mắt thấy khách quý vào, khách khứa ngồi xuống, hưng phấn nhỏ giọng bàn tán chỗ nào cũng có.

- Khai tiệc!

Một người giúp việc của Lý gia đứng tại cửa ra vào, cất giọng hét to.

m thanh vô cùng thanh thúy vang dội.

Mười người giúp việc bưng khay nối đuôi nhau mà vào, có mấy người chuyên phục vụ hai bàn phòng trong, còn lại là mang thức ăn cho khách.

Tôm hùm, bào ngư, vây cá mập, nhân sâm, bồ câu sữa… hết sức xa hoa.

Sau khi khai tiệc không lâu, con trai thứ ba của Lý Văn Tôn từ trong nhà chính đi ra, còn có Lý Phi Thiên, sau lưng mỗi người, đi theo một người giúp việc bưng rượu, theo quy củ, bọn họ bắt đầu mời rượu khách.

Lý Phi Thiên sau khi đi ra, nhếch miệng lên một nụ cười, thẳng đến chỗ của Bạch gia.

- Mấy chú mấy thím, cảm tạ mọi người ngàn dặm xa xôi đến mừng thọ cho ông của con, con đến kính mọi người một chén.

Lý Phi Thiên đến trước bàn của Bạch Minh Hành, cất giọng nói.

Rất nhiều người nhìn tới, thậm chí thấp giọng bàn luận.

Sắc mặt người của Bạch gia, đều có mấy phần khó coi.

Việc quan trọng như vậy lại ở vị trí này còn tùy tiện phái cái tiểu bối tới mời bọn họ, qua loa như vậy!

Ít nhất, cũng là một vị cùng thế hệ tới mời rượu mới đúng chứ!

Tiểu bối thì là tiểu bối, thành tựu lớn như thế nào thì cái bối phận kia cũng là không đúng!

Bạch Minh Hành không nói một câu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Tranh cãi những việc này, ngược lại lộ ra Bạch gia bọn họ không có quy củ, huống chi đây này là đại thọ của lão nhân gia.

Bất quá sắc mặt của Bạch Minh Hành, rất khó coi.

Cái này không phải là chuyện của một người, hai người, cái này là khinh thường toàn bộ Bạch gia!

- Các vị khách quý ăn uống ngon miệng!

Lý Phi Thiên cười to nói, hai chữ “khách quý” nhấn đến rất nặng, rất có ý giễu cợt.

Sau đó, hắn ta không để ý tới sắc mặt khó coi của Bạch gia, đi thẳng tới bàn Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, em họ ta tới mời rượu em đây!

Lý Phi Thiên cười ha hả nói.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh, nâng chén, tượng trưng một cái, vô cùng qua loa.

Trừ Bạch Phỉ, Bạch Nhiên những người khác trên bàn nụ cười đầy mặt, đều là uống một hơi cạn sạch.

Theo bọn họ nghĩ, Lý Phi Thiên mời rượu bọn họ,vậy là đã có bao nhiêu mặt mũi.

Lý Phi Thiên kính rượu xong, lại không vội mà đi, trước khi đi còn cười ha hả nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Từ góc độ này, hắn ta có loại thích thú từ trên cao nhìn xuống.

Đặc biệt là hiện tại có nhân vật lớn từ Trung Kinh đến nhà!

- Không biết Tiểu Thăng em họ có từng gặp vị Mưu tiên sinh kai chưa?

- Không có.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

- Vậy sao thật là tiếc nha, ha ha, Tiểu Thăng em họ có thể là phó tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, cũng không có cơ hội tại Trung Kinh cùng Mưu tiên sinh gặp mặt à, việc này không ngại, một lát mỗi bàn sẽ có một người đi ra mời rượu, Tiểu Thăng em họ có thể cùng Mưu tiên sinh nói một hai câu!

Lý Phi Thiên cười to, đắc ý, nghênh ngang rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt thoáng nhìn.

- Để cho tôi mời rượu Mưu Ngọc Thiên? Tôi ngược lại không có vấn đề, tôi sợ làm ông ta hoảng sợ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận