Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1603: Chúng tôi cũng không biết làm sao cảm ơn hết được!

Điện thoại của Đổng Thiên Tú làm trong lòng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh bắt đầu nảy sinh vài ý nghĩ, cho dù Đổng Thiên Tú không có tâm tư gì với Bạch Tiểu Thăng, chị của anh ta lại thật sự không phải là chiếc đèn cạn dầu!

Bạch Tiểu Thăng nhận nghe điện thoại, cười nói:

- Tôi đoán, cậu muốn mời tôi ăn cơm, đúng không?

Không nói gì khác, Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú là bạn, bạn đến cửa nhà mình, làm gì có đạo lý không mời ăn một bữa.

Điện thoại đối diện truyền đến tiếng cười đầy quyến rũ của phụ nữ, sau đó, một giọng nói vô cùng êm tai vang lên:

- Vậy anh Bạch Tiểu Thăng có chấp nhận không?

Bạch Tiểu Thăng thoáng ngẩn người ra, ngay sau đó liền hiểu rõ. Là điện thoại của Đổng Thiên Tú, nhưng Đổng Thiên Lộ gọi cho mình.

Quả nhiên, bên đầu điện thoại kia truyền tới một tiếng bên ngoài:

- Bạch Tiểu Thăng, anh đồng ý rồi, vậy tối nay chúng ta không gặp không về nhé.

Lúc này mới là giọng nói của Đổng Thiên Tú.

- Tôi nghĩ, tôi làm chị, tự mình gọi mới tính là chân thành. Anh Bạch Tiểu Thăng, lát nữa, tôi sẽ cho xe đi đón anh nhé.

Đổng Thiên Lộ mỉm cười và nói.

Tin tức liên quan tới khách sạn dừng chân của đám người Bạch Tiểu Thăng, Vương Hách Lôi của nhà họ Vương có thể điều tra ra được thì nhà họ Đổng làm người đứng đầu đất Thiên Hỗ này, tất nhiên cũng có thể điều tra ra được.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, không hề từ chối:

- Vậy thật sự làm phiền rồi.

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng, Đổng Thiên Lộ trò chuyện sơ qua mấy phút.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười liếc nhìn hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh:

- Xem ra, cơm tối của chúng ta đã có người sắp xếp cho rồi.

- Chị của Đổng Thiên Tú tích cực mời anh qua như vậy, có phải là có ý xấu không. . .

Đôi mắt to của Lâm Vi Vi nhìn Bạch Tiểu Thăng, lầm bầm.

Nếu nói có ý xấu, đó là chuyện chắc chắn!

Từ cuộc trò chuyện với Vương Hách Lôi, Bạch Tiểu Thăng lại biết được, Bắc Phong giống như Hạo Vũ, cũng không phải bạn đồng hành trung thành với Dược Mã tới chết, phần tính toán nhiều chính là lợi ích.

Sợ rằng ý của Đổng Thiên Lộ cũng giống như Vương Hách Lôi, muốn làm rõ ý nghĩ thật sự của hắn, đồng thời, cũng xem có thể hay không có chút hợp tác với tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa.

Mà ý nghĩ của Bạch Tiểu Thăng cũng rất trực tiếp, chỉ cần thật sự muốn hợp tác, ai đến cũng không từ chối.

Phá Dược Mã, đồng thời tích cực làm đệm cho Đằng Vân "Xây dựng lại".

Bạch Tiểu Thăng chỉ vừa nghĩ tới những chuyện này thì không nhịn được khóe miệng cười đầy thâm ý.

Lâm Vi Vi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt “đàn ông đều là móng heo lớn".

Lôi Nghênh mỉm cười.

Anh ta biết được, phương diện “có ý xấu” của hai người là khác nhau.

Nhưng hắn luôn có tư tưởng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn nói chen vào. . .

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy muốn trở về phòng, hắn phải cho gọi điện thoại cho Lục Vân, nói cho ông ta biết "tiến triển" mới nhất của bên này, để cho ông sớm vạch kế hoạch làm một vài chuyện, cũng phải chuẩn bị tốt.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi theo sau lưng Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Đương nhiên, hai người đều trở về phòng mình.

Chờ sau khi về phòng, Bạch Tiểu Thăng đóng kín cửa và gọi điện thoại cho Lục Vân, nói ra chuyện đã giải quyết phiền phức cho Thăng Tỉnh Quốc Tế, còn có chuyện gặp Vương Hách Lôi, và Đổng Thiên Lộ, đồng thời anh còn nói ra phán đoán và suy nghĩ của mình.

Thật ra chuyện liên quan tới Thăng Tỉnh Quốc Tế, Bạch Tiểu Thăng tin tưởng Trịnh Đông Tỉnh chắc chắn đã nói cho Lục Vân biết trước rồi, cho nên chỉ nói ngắn gọn, chủ yếu và nói về những chuyện sau đó.

Chờ Bạch Tiểu Thăng nói xong, Lục Vân ở đầu điện thoại bên kia im lặng.

- Chú Lục, ý của chú thế nào?

Bạch Tiểu Thăng thử thăm dò.

Bạch Tiểu Thăng muốn phá liên minh của Dược Mã, điều này không thành vấn đề.

Nhưng hắn còn muốn công ty của mình hợp tác với Hạo Vũ, Bắc Phong, tiến tới bắc cầu cho Đằng Vân tham gia theo cách thức không rõ ràng, tiến tới xây dựng lại bản đồ thương nghiệp, điều này có thể không mấy lý tưởng.

Dù sao, lúc này Đằng Vân bên kia bị đả kích vô cùng thê thảm, thậm chí suýt nữa đã sụp đổ, muốn lập tức bắt tay giảng hòa với kẻ địch, cùng nhau mưu đoạt phát triển, cho dù tâm trí Lục Vân lại trưởng thành và lý trí mấy đi nữa, chung quy cũng không phải là thánh, sẽ có cảm xúc cá nhân trong đó cũng là bình thường.

Nếu chẳng may, hắn không muốn thì sao?

Sự thật chứng minh, Bạch Tiểu Thăng lo lắng rõ ràng có chút dư thừa, bên đầu điện thoại kia rất nhanh truyền đến giọng nói của Lục Vân.

- Được!

Giọng nói của Lục Vân có phần than thở lại có phần vui mừng:

- Tiểu Thăng, chú thật sự không nghĩ tới cháu vì Đằng Vân mà suy nghĩ nhiều như vậy! Cháu không chỉ giúp bọn chú đối phó với kẻ địch, còn muốn giúp bọn chú xây dựng lại! Chú thật đúng là. . .

Người lý trí giống như Lục Vân cũng có lúc nói không được lưu loát.

- Chú Lục, chú nói vậy lại thành khách sáo rồi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Nghĩ tới trước đây ở Thiên Nam, cháu chỉ là một thằng nhóc bừa bãi vô danh, chú lại ưu ái có thừa đối với cháu, cho tới nay những gì chú chăm sóc cháu, cháu đều nhớ kỹ! Nếu như nói cháu muốn làm chút gì đó cho Đằng Vân, vậy chỉ có thể xem như cháu báo đáp Đằng Vân, báo đáp chú mà thôi!

- Còn nữa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Cháu cũng là một thương nhân, hợp tác với Đằng Vân và Hạo Vũ, Bắc Phong cũng là vì cầu lợi, cho nên chú thật sự không cần để ý quá làm gì.

Bạch Tiểu Thăng đang trấn an Lục Vân.

Lục Vân cười sang sảng:

- Được, tốt, vậy chúng ta đều không nói tới chữ 'Cảm ơn' nữa. Những lời cháu nói, chú đều công nhận, tiếp theo, tôi sẽ điều chỉnh kế hoạch theo suy nghĩ của cháu!

- Lần này, nếu Mã Tông Đình hắn biết rằng đồng minh phản chiến, hẳn sẽ tức điên lên! Chú chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy hả giận rồi!

Lục Vân cười ha ha.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân trò chuyện và vạch kế hoạch một hồi.

Khi cúp điện thoại, hai người đều rất khoan khoái.

Tâm tình Bạch Tiểu Thăng vui vẻ, ném điện thoại sang bên và muốn đi tắm nước nóng, thả lỏng một chút.

Mà Lục Vân bên kia đã lập tức gọi Lục Thanh Phong, Lục Văn Thiến tới, nói cho bọn họ biết về kế hoạch của Bạch Tiểu Thăng, còn có hướng đi của tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa.

Anh em nhà họ Lục cũng giật mình không nhỏ.

Nhưng bọn họ đều không phản đối với những tính toán của Bạch Tiểu Thăng.

Phải nói rằng, vẫn là lời nói và việc làm của nhà họ Lục đều rất mẫu mực, tâm lý có thể chuyển kẻ địch thành đối tác, thật sự không phải sớm chiều có thể làm được.

Lục Thanh Phong thật lòng xúc động nói với Lục Vân:

- Cha thường nói Bạch Tiểu Thăng mạnh hơn con, mạnh hơn Đông Tỉnh, thật ra trong lòng con vẫn luôn không phục, nhưng bây giờ, con thật sự thấy thằng nhóc Bạch Tiểu Thăng này đúng là như yêu nghiệt, con không chỉ làm bạn với hắn, còn phải học tập hắn mới được!

Thấy Lục Thanh Phong như vậy, Lục Vân mỉm cười rạng sỡ, thật sự vui mừng.

Không quan tâm tới những thu xếp của nhà họ Lục, Bạch Tiểu Thăng tắm nước nóng xong, thay bộ quần áo và một mình xuống tầng, muốn đi dạo ở gần đó.

Vị trí khách sạn nơi Bạch Tiểu Thăng dừng chân cũng là khu thương nghiệp sầm uất, khắp nơi đều là văn phòng cao cấp, siêu thị.

Bạch Tiểu Thăng bước chậm đến trước một tòa nhà, bỗng nhiên từ bên trong có một đám người xông ra.

Một người mặc áo gió màu xám đi ở phía trước, bên cạnh là một người đàn ông mặc comple nhắm mắt theo đuôi, những người còn lại vội vàng theo phía sau.

Người đàn ông mặc comple không ngừng nói với người mặc áo gió màu xám:

- Ngài Mặc, bệnh của ông cụ nhà chúng tôi, còn phải mời ngài ra tay mới được. Bạn của ngài mở bệnh viện tư nhân ở đây, đã vang danh khắp nơi, ngay cả ông ấy cũng nói chỉ có ngài mới có khả năng chữa trị được cho ông cụ nhà chúng ta, chúng tôi cũng chỉ có thể nhờ cậy ngài!

- Không phải là tôi không giúp, mà là y thuật của tôi thật sự không cao như các anh tưởng, Nếu như muốn khám bệnh, các anh. . .

Trong khi nói chuyện, người đàn ông mặc áo gió màu xám này ngước mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, anh cũng vô tình thấy hắn.

Hai người đều sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng biết người mặc áo gió màu xám này.

Chính là người đàn ông đã cùng anh và Đổng Thiên Tú cứu cậu bé ở trên máy bay.

Bạch Tiểu Thăng còn cố ý an ủi hắn, cũng nhớ tên của hắn, tên rất đặc biệt, gọi là Mặc Tử Nhạc.

Mặc Tử Nhạc thấy Bạch Tiểu Thăng thì mắt lập tức sáng lên, còn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và nói với người bên cạnh:

- Muốn trị bệnh, anh phải mời được anh ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận