Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2554: Cô phải nhận ân tình của tôi

Ronnie có phản ứng đầu tiên, Bạch Tiểu Thăng thật sự thắng rồi. Cô ta không khỏi kích động nhìn về phía anh. Vừa rồi hai tay của cô ta siết chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, điều đó đủ để thấy được cô ta đã khẩn trương tới mức nào.

Người đàn ông tay quấn vải lại giật mình nhìn người bạn gái đồng hành rời đi, ánh mắt mờ mịt.

Tam Đoạn Trảm nổi tiếng về tốc độ và lực lượng cực hạn, không ngờ lại bị phá, còn bị phá bởi một viên gạch có thể dễ dàng nhìn thấy ở bất kỳ góc tường nao.

Hắn ta ít nhiều cảm thấy khó có thể tiếp nhận được.

Nhưng bất chợt, lúc lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, hai mắt người đàn ông kia trở nên nóng bỏng.

Những người luyện võ gặp được cao thủ, đều khó tránh khỏi ngứa nghề!

- Chúng ta thắng rồi à?!

Blanche phát ra một tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

Cô ta không biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm đáng sợ, lại cảm giác hài lòng vì đã thắng.

Minna hôn mê dưới chân Bạch Tiểu Thăng, lúc này đã tỉnh lại, tay đang ôm đầu phát ra tiếng rên rỉ, ánh mắt mờ mịt.

Blanche và Ronnie thấy thế, vội vàng chạy tới, đỡ cô ta lên.

- Sao vậy, các người... người phụ nữ kia đâu?

Minna không hổ danh là xuất thân từ trong quân đội, vừa tỉnh lại không phải là lập tức kêu đau, mà quan tâm tới kẻ địch trước.

- Đã đi rồi.

Blanche nói.

- Đi à?

Minna giật mình nhìn Blanche rồi lại nhìn Ronnie.

- Là bị ngài Bạch đánh bại!

Ánh mắt Ronnie nóng bóng nhìn về phía bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng.

- Bị... Hắn ta đánh bại à?!

Ánh mắt Minna theo hướng nhìn của Ronnie và thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức kinh ngạc đến mức cười không ngậm được miệng:

- Có phải tôi bị đánh tới ngu rồi không? Bây giờ có phải là tôi đang nằm mơ không vậy...

Cô ta không thể tin được, người “không dùng được” trước khi mình ngất lại bỗng nhiên lợi hại như vậy sao?

Lúc này, người đàn ông tay quấn vải đi thẳng về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Thế nào, anh còn muốn đánh nữa sao? Không đuổi theo bạn đồng hành của anh à?

Bạch Tiểu Thăng nhìn đối phương, thản nhiên hỏi.

- A, tôi đã lâu chưa từng gặp người nào có bản lĩnh xuất sắc như vậy, tôi lại không nhịn được.

Ánh mắt của người kia sáng như sao, mỉm cười và nói:

- Tôi đã từng đi tới Trung Quốc, đáng tiếc là không tìm được đối thủ nào như vậy!

- Có lẽ cao thủ thật sự không thèm chấp nhặt với người như anh.

Bạch Tiểu Thăng không khách khí nói:

- Tôi có một bạn, nếu mấy năm trước gặp phải anh ngông cuồng như thế, chắc hẳn sẽ thay đổi nhân sinh quan của anh, vậy bây giờ anh sẽ khiêm tốn hơn nhiều.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên muốn nhắc tới Lôi Nghênh.

- Thật ra cơ hội chỉ có một lần, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy hứng thú với anh thôi.

Người đàn ông tay quấn vải không ngừng bước, nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Hắn ta vừa mở miệng lại lộ ra một hàm răng trắng sáng như tuyết hàm, cực kỳ giống một con hổ báo sài lang.

Khi Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian ở đây rồi. Nếu bang phái bên ngoài lại cho thêm đàn em chạy tới, bọn họ tóm lại sẽ gặp rắc rối.

Mình ngược lại có thể chạy, nhưng còn có ba cô gái cần bảo vệ.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay cởi từng cúc áo trên ống tay comple của mình, làm cho cổ tay của mình có thể thả lỏng.

- Anh là đàn ông, tôi cũng không cần giữ lại nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy tôi thật sự là cầu còn không được đấy.

Người đàn ông tay quấn vải cười. Khi còn cách Bạch Tiểu Thăng khoảng hai ba bước, hắn ta hạ thấp người xuống, làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Bạch Tiểu Thăng cũng thể hiện ra một tư thế đấu gần người.

Mấy năm nay, vì tập gym, Bạch Tiểu Thăng đã học được nhiều điều từ Lôi Nghênh.

Ban đầu thật sự chỉ là tập gym, nhưng Lôi Nghênh không chỉ những dạy, còn dùng thực chiến đấu với anh. Bất giác, cho dù Bạch Tiểu Thăng không dựa vào Hồng Liên vẫn có thể đuổi kịp trình độ bình thường của Lôi Nghênh, đây đã là một mức đặc biệt đáng sợ rồi.

Dù sao, Lôi Nghênh lại là một tồn tại thực chiến cực mạnh, thậm chí có thể nói là người lợi hại nhất mà Bạch Tiểu Thăng đã gặp.

Đương nhiên, vì đề phòng bất trắc, lúc này Bạch Tiểu Thăng vẫn căn dặn Hồng Liên ở trong đầu:

- Hồng Liên, giúp tôi nâng cao mức độ a-đrê-na-lin, giảm xuống hiệu ứng ngược của cảm giác đau đớn...

Bạch Tiểu Thăng cũng không tự xem mình là võ giả, tất nhiên sẽ không ngu ngốc bày đặt không cần tới ưu thế.

Có câu mở ra thiết bị hack lúc nào thì thoải mái lúc đó, vẫn là mở ra thiết bị hack thoải mái hơn...

Ba người phụ nữ Blanche, Ronnie và Minna trợn tròn mắt, nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Sau vài hơi thở giằng co, hai người đàn ông gần như đồng thời di chuyển, nhào về phía đối phương.

Trong chớp mắt, quyền cước được đánh ra.

Hai bên gần như không cần phòng thủ và thăm dò, tất cả đều là tấn công, tấn công và lại tấn công.

Một người nhanh, một người còn nhanh hơn, quyền giống như gió mạnh thổi tới, chân giống như mưa xối xả, làm người ta hoa cả mắt.

Ba người phụ nữ chỉ có thể nghe được từng tiếng nắm đấm đập mạnh vào thịt đúng như mưa đánh vào tàu lá chuối, không ngừng vang lên, kéo dài không dứt.

Sau đó, bóng người tách ra.

Ba người phụ nữ vội vàng nhìn qua, rất sợ Bạch Tiểu Thăng bị đánh ngã.

Nhưng lo lắng này chỉ là phí công.

Người đàn ông tay quấn vải trực tiếp bị Bạch Tiểu Thăng đạp một cước bay ra xa hai mét, còn chưa ngồi dậy, cổ vai lại trúng một lần quét chân, sau đó khuỷu tay của Bạch Tiểu Thăng đã thúc tới...

Có thể nói là giã mạnh như trong phim, trực tiếp làm cho ba người phụ nữ nhìn muốn rơi tròng mắt.

Người đàn ông tay quấn vải lập tức giống như một chiếc thuyền lá trong sóng to gió lớn, lắc trái đảo phải, nếm vô số cú đấm và đòn chân mạnh của Bạch Tiểu Thăng.

- Chờ một lát!

Sau khi bị đánh một trận, người đàn ông kia bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kêu dừng.

Bạch Tiểu Thăng liền lùi lại phía sau mấy bước, điều chỉnh hơi thở, chuẩn bị một đợt tấn công mới.

- Đủ rồi, quá giỏi!

Người đàn ông tay quấn vải thấy Bạch Tiểu Thăng hình như lại muốn xông qua thì lập tức kêu to, rất sợ hô xong mình sẽ bị ăn đánh tiếp.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm thở hắt ra một hơi, thản nhiên nói:

- Anh phục rồi sao?

- Tôi tạm thời chịu thua.

Người đàn ông kia xanh đen giật giật khóe môi, không cam lòng nói ra một câu phục, sau đó buồn bực nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vừa rồi khi đánh với sư tỷ của tôi, anh không phải như vậy mà.

Khi đó, nếu hắn ta biết nắm đấm của người Trung Quốc này nặng như thế, động tác nhanh như vậy, hoàn hảo giống như không sợ đau, đánh chết hắn ta cũng sẽ không ngông cuồng đòi so tài.

- Phụ nữ mà, dù sao cũng phải nhường một chút. Nhưng anh lại khác.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Vừa nhìn anh đã biết là thiếu đánh rồi.

- Được, tôi phục, sau này còn gặp lại!

Khóe mắt người đàn ông tay quấn vải giật giật vài cái, cười gượng chắp tay bái một cái và vội vàng đi theo hướng người bạn đồng hành đã rời đi.

- Thắng rồi, lợi hại quá!

Lúc này, Blanche phát ra một tiếng hoan hô, chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng và không nhịn được vỗ anh một cái.

Một vỗ này không ngờ lại làm cho Bạch Tiểu Thăng lảo đảo, vẻ mặt đau đớn.

Blanche bị dọa cho giật mình, vội hỏi:

- Ôi, anh... Không sao chứ?

- Sao có thể không sao được, tôi cũng làm bằng thịt mà.

Bạch Tiểu Thăng cười gượng:

- Cho cho rằng chịu đòn không đau sao?

Sau khi loại bỏ tình trạng khẩn trương, hiệu ứng ngược của cảm giác đau đớn trở về, Bạch Tiểu Thăng cũng đau, nhưng rõ ràng đã tốt hơn năm đó rất nhiều.

Xem ra mấy năm nay rèn luyện ra cơ bắp cũng không uổng phí.

- Đi nhanh lên đi, để tránh xảy ra chuyện rắc rối.

Bạch Tiểu Thăng kiến nghị.

Chứng kiến qua sự anh dũng thần võ của anh, Blanche liên tục gật đầu, ngược lại rất nghe lời.

Minna và Ronnie cũng kính nể, e sợ nhìn Phó chủ tịch văn võ song toàn không để lộ tài năng này, đặc biệt đồng ý với đề nghị của anh.

Mọi người một đường nâng đỡ nhau vội vàng rời khỏi ngỏ hẻm này, mãi đến khi ra tới trên đường và gọi được một chiếc xe taxi, ngồi lên, bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Chuyện hôm nay đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên xoa cằm mình và nói ra một câu như vậy, còn liếc nhìn ba người phụ nữ.

Ba người phụ nữ vốn vừa thở phào nhẹ nhõm lại lập tức cảnh giác.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm với chính mình:

- Tôi cũng có một người bạn trong giới cảnh sát của Ganand. Tôi sẽ nhờ bọn họ điều tra thật kỹ...

- Vậy thì… không cần đâu. Hôm nay chúng ta chỉ trùng hợp gặp phải hai phái tranh chấp thôi, có gì hay để điều tra chứ.

Blanche vội nói.

Ở thời điểm quan trọng khi Phó chủ tịch mới sắp tới nhậm chức, cô ta không muốn xảy ra chuyện gì ầm ĩ, nếu không trở về sẽ không có cách nào ăn nói được.

Bạch Tiểu Thăng nhìn cô cười đầy ẩn ý.

Minna và Ronnie thông minh tới mức nào, thấy nụ cười này của Bạch Tiểu Thăng liền nhớ tới lúc đó anh cố ý giả vờ yếu ớt, bọn họ lại hiểu được, sợ rằng người ta đã sớm biết những động tác ngầm của bọn họ rồi.

Hai người này vội vàng nháy mắt với Blanche.

Blanche đã cân nhắc ý tứ trong nụ cười của Bạch Tiểu Thăng, cũng nhận ra một ít manh mối. Cô ta lập tức khẩn trương nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Cô Blanche, cô nói xem, hôm nay tôi chịu tội lớn, còn bị sợ hãi như vậy, có phải nên có một lời giải thích hay không.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói.

Nghe ra, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này rồi.

Blanche lập tức khẩn trương, thậm chí có phần lắp bắp nói:

- Vậy… vậy anh muốn thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Blanche, thấy ánh mắt cô ta có phần hoảng loạn mới ung dung nói:

- Có phải cô nên thừa nhận tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô nợ một mình tôi ân tình rất lớn hay không?

Ban đầu Blanche còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ báo cáo lên tập đoàn, thậm chí uy hiếp tố cáo với bên Hội đồng quản trị để mưu cầu lợi ích, không ngờ lại chỉ có như vậy.

Cô ta lập tức vui mừng, sau đó trong lòng đau khổ, khóc không ra nước mắt.

Không phải mình vạch kế hoạch để mình trở thành ân nhân của Bạch Tiểu Thăng, làm cho anh ta phải chịu ơn mình à? Sao bây giờ ngược lại anh ta thành ân nhân của mình vậy?

Thế này thì mình hoàn toàn lỗ vốn rồi.

- Thế nào, cô không muốn à?

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt hỏi.

Trong lòng Blanche vô cùng phiền muộn, trên mặt còn phải gượng cười.

- Tôi bằng lòng.

Minna và Ronnie nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.

Sao nghe lời này lại không được tự nhiên như vậy chứ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận