Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1054: Lần này, không thể phí công!



Lần này, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn gặp phải vấn đề phiền phức nhất, kỳ thật vẫn là ở trên người tên Trần Vũ Thành này.

Trần Vũ thành "Tốt" hay "Xấu", sẽ trực tiếp quyết định hướng đi cuối cùng của vấn đề.

Thời gian của Bạch Tiểu Thăng bọn hắn cũng không dư dả nhiều, mà lòng người lại khó dò nhất.

Nhưng hiện giờ xem ra, Trần Vũ Thành vẫn là Trần Vũ Thành như cũ.

Nhưng mà, hắn lại chơi một trận lớn.

Bạch Tiểu Thăng rất cảm thán, đối với Trần Vũ Thành cũng có chút bội phục.

Thử hỏi, ai có thể dùng thời gian ba năm để bố trí một bàn cờ lớn, chẳng những dám cho Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải làm quân cờ, mà chính mình còn ở bên trong ván cờ, lại còn ở trên đầu gió ngọn sóng.

Can đảm này, quả thực rất cao minh !

Bạch Tiểu Thăng cũng coi như đã từng tiếp xúc với Trần Vũ Thành, dù là vô ý.

Đối với hắn, bất luận trên mặt ấn tượng, hay là giác quan thứ sáu thì đều cảm thấy không xấu.

Thế thì vấn đề kia, tựa hồ rất "Đơn giản".

Bạch Tiểu Thăng nói ra nội dung cuộc điện thoại của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải và suy luận của chính mình cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe.

- Nếu Trần Vũ Thành sự vụ quan không có vấn đề thì chuyện này liền đơn giản ! Chúng ta để cho hắn tự giải thích vấn đề, sau đó bắt người chế tạo vấn đề tới nghiêm tra, chẳng phải xong rồi sao.

Lâm Vi Vi vui vẻ nói.

Lập tức, nàng có loại cảm giác rộng mở trong sáng nhẹ nhàng khoan khoái.

- Vi Vi, cô nghĩ vấn đề đơn giản quá.

Lôi Nghênh ở bên cạnh giội vào một gáo nước lạnh,

- Nhiều người đứng cùng một chỗ cung cấp chứng cứ, nếu cô muốn lật đổ toàn bộ, lại còn lấy lại trong sạch cho Trần Vũ Thành sự vụ quan thì rất khó khăn đó!

- Còn nữa, tiến hành đảo ngược điều tra đối với những người kia, dù sao cũng phải có lý do chứ !

- Đối thủ là một đoàn thể, thâm căn cố đế, quan hệ rắc rối, hơn nữa đều ở trong chỗ tối ! Trần Vũ Thành sự vụ quan đã điều tra ba năm mới đi tới mức này.

- Phiền phức mà chúng ta phải đối mặt, có thể nghĩ ra được!

Lôi Nghênh nhìn như cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư tỉ mỉ, có đôi khi suy nghĩ thậm chí còn tinh tế hơn so với Lâm Vi Vi.

Đặc biệt là cảm giác đối với nguy hiểm !

Chuyện này cũng không kỳ quái, hắn từng là một mũi đao liếm máu, đặc chủng binh sống sót từ trên chiến trường.

Địch nhân trên chiến trường vô cùng giảo hoạt, nếu như coi vấn đề đơn giản thì rất có thể sẽ mất mạng.

Lâm Vi Vi cũng ý thức được, chính mình nhất thời quá cao hứng mà sơ sót.

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Kỳ thực Vi Vi nói cũng không sai, đối với chuyện này thì chỉ cần hiểu rõ được Trần Vũ Thành, sau đó thu thập hết những nhân vật có vấn đề lộ mặt ra là chúng ta coi như đã đạt thành mục tiêu.

- Lôi Nghênh nói cũng đúng, Trần Vũ Thành điều tra cái quái vật khổng lồ kia, hậu trường đến cuối cùng là ai, điều tra đến trình độ nào thì chúng ta hoàn toàn không biết. Thu lưới thì dễ dàng, nhưng mà nếu thả chạy cá lớn, thậm chí có thể bị người khác để mắt tới hay không, tương lai khả năng sẽ có thêm bao nhiêu phiền phức, đây đều là những vấn đề đáng giá suy nghĩ !

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Trần Vũ Thành chắc hẳn đã chạm tới một chút hạch tâm, cảm thấy nếu tiến hành tiếp thì với quyền hạn, chức vụ và thực lực của chính mình sẽ không đủ, cho nên mới thu cắt một đợt công trạng này!

- Mà chúng ta trong lúc vô tình được Hạ lão điều tới, có thể nói là nhảy vào giữa chuyện này.

- Nhưng đó cũng không tính là chuyện xấu !

- Là sao?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ rất vui vẻ.

Đối mặt với câu hỏi của hai người, Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Tóm lại, hiện giờ chúng ta đang tới giúp Trần Vũ Thành. Trắng trợn để cho một đại sự vụ quan như tôi chạy tới trợ trận sao ! Trần Vũ Thành hắn cũng nên phân cho chúng ta mấy cái đuôi cá mới đúng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức cười, sau đó liên tiếp gật đầu, biểu thị đồng ý.

Coi như một lòng vì công, nhưng nếu làm không công thì làm sao được!

- Mặt khác, Trần Vũ Thành hắn không ăn nổi, nhưng chưa hẳn một đại sự vụ quan như tôi ăn không được. Chúng ta 'Cứu' hắn, nhưng hắn không thể có qua có lại, đưa thành quả mấy năm điều tra chia sẻ một chút sao. Đối với cá lớn, tôi càng có hứng thú khiêu chiến!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh hưng phấn gật đầu.

Có lý !

- Lại còn, tôi cảm thấy tên Trần Vũ Thành này thật sự đúng là một nhân tài, đại sự vụ quan tôi thưởng thức hắn, dứt khoát làm việc cho tôi là được.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sáng ngời, nụ cười rạng rỡ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh choáng váng.

Muốn nói về hung ác thì ai có thể hung ác bằng vị này nhà mình chứ!

Giúp người ta đánh cá, sau đó ngay cả người đánh cá cũng coi như thù lao rồi kéo đi.

Lợi hại, lợi hại.

- Nhưng mà bây giờ, chúng ta ngược lại không thể làm cho người ta cảm thấy mình hướng về Trần Vũ Thành là được, phải làm chút gì đó để tê liệt đối phương, kéo dài thêm chút thời gian cho chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nói một mình.

Lúc chạng vạng tối.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy trên đường.

Đằng sau, còn đi theo một chiếc Maybach.

Hàng ghế sau của xe Rolls-Royce có hai người đang ngồi, dáng vẻ tầm năm mươi tuổi, một người béo một người gầy, khí thế đều rất mạnh.

Bọn hắn chính là hai vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mà Trần Vũ Thành để mắt tới.

Một người tên là Quách Vân Tâm, một người tên là Tôn Hữu Hợp.

Bọn hắn muốn đi dự bữa tiệc do Bạch Tiểu Thăng chiêu đãi !

Trong chiếc xe này, tài xế cùng trợ lý ngồi ở ghế lái phụ đều là người một nhà, còn thuộc loại tâm phúc.

Cho nên, hai người nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ.

- Nói thật, buổi chiều lúc nhận được cuộc điện thoại mời, tôi thật sự đã bị dọa một hồi ! Lão Quách, ông nói cái tên Bạch Tiểu Thăng đại sự vụ quan này đến đây lúc nào, thế mà lại đến một cách lặng lẽ không một tiếng động. Bây giờ, lại còn muốn mời chúng ta ăn cơm, trong lòng tôi có chút không yên tâm!

Tôn Hữu Hợp không nhịn được nói.

Thường ngày, khi đại sự vụ quan đích thân đến, một cái tin tức vừa ra là bọn hắn sẽ phải an bài tốt tất cả rồi vui vẻ chạy tới tiếp đón.

Hiện giờ vị này ngược lại tốt, đến không có dấu hiệu nào, sau đó lại bày ra một bàn yến tiệc mời bọn hắn.

Hồng Môn Yến !

Tuyệt đối là Hồng Môn Yến !

Nhưng mà, bọn hắn không dám đi sao !

- Lão Tôn, ông sợ cái gì chứ.

Quách Vân Tâm ngược lại vẫn bình chân như vại,

- Hiện giờ người có vấn đề là Trần Vũ Thành, họ Bạch đến cũng chỉ điều tra hắn mà không phải chúng ta !

- Nhưng tôi nghe nói, cái tên Bạch Tiểu Thăng này không đơn giản, vừa lên làm sự vụ quan đã chém hai anh em Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh!

- Ông cũng đừng thiếp vàng lên mặt hắn. Đó là do trước kia Hạ lão đã nhìn chằm chằm vào anh em Trần gia, thậm chí Trịnh Thiên Hồng cũng đánh phối hợp. Tên tiểu tử họ Bạch kia chỉ là vừa vặn được vận cứt chó thôi.

- Nhưng tôi còn nghe nói, hắn tra xét được mấy vị sự vụ quan và người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mà ! Thậm chí, ngay cả người của chúng ta cũng có!

Tôn Hữu Hợp nói một cách kinh tâm động phách.

- Những người bị tra là ai, ông với tôi lại là người như thế nào, có thể đánh đồng sao!

Quách Vân Tâm hừ lạnh một tiếng,

- Trần Vũ Thành hắn giống như chó, nhìn chằm chằm vào chúng ta ba năm cắn không nhả, tra ra không ít người. Ông xem, 'Vị kia' có từng phản ứng qua sao, nhưng khi hắn để mắt tới chúng ta thì 'Vị kia' lại làm gì ! Sau một lần bố cục thì Trần Vũ Thành cũng sắp xong đời.

- Người một nhà, cũng sẽ phân biệt giàu nghèo. Hai ta rất quý giá đó!

Lúc Quách Vân Tâm đề cập đến cái từ "Vị kia", trong ánh mắt vô cùng cung kính và kính sợ.

- Bây giờ tôi đang nói đến Bạch Tiểu Thăng mà, làm sao lại nhắc đến Trần Vũ Thành, hắn cũng không phải là đại sự vụ quan !

Tôn Hữu Hợp cảm thấy Quách Vân Tâm đã lạc đề.

- Đại sự vụ quan thì thế nào, đại sự vụ quan cũng phải xét tư lịch ! Cái tên Bạch Tiểu Thăng dựa vào vận cứt chó, lại dám đoạt vị trí của Lâm Ngọc sự vụ quan. Sau đó vừa vặn Phương Bắc Quân lại lên chức, lúc này mới thành đại sự vụ quan. Nhưng một tên nhóc như hắn có thể khống chế nổi sao !

Quách Vân Tâm liên tục cười lạnh.

- Lần này đúng là một cơ hội, chúng ta ngược lại muốn xem thử, cái tên tiểu tử họ Bạch này có thái độ gì. Đối với Trần Vũ Thành như thế nào, nếu như lòng hắn hướng về Trần Vũ Thành, vậy thì chúng ta. . .

Nói đến đây, ánh mắt của Quách Vân Tâm hiện lên hàn mang.

- Tôi nói này, ông không được làm ẩu, hắn chung quy là đại sự vụ quan! Khi chưa chào hỏi với 'Vị kia' thì không thể làm loạn !

Tôn Hữu Hợp gấp giọng nói.

Vị minh hữu này của chính mình đúng là ngoan nhân, thế mà ngay cả đại sự vụ quan mới đều không để vào mắt.

Tuy không có khả năng vu oan cho đại sự vụ quan, nhưng nơi này chính là một mẫu ba phần đất của Quách Vân Tâm hắn, không có đảm bảo hắn không dùng thủ đoạn gì khác.

Tôn Hữu Hợp liếc nhìn Quách Vân Tâm.

Khi gặp xong cái tên Bạch Tiểu Thăng này, mình phải nhanh chóng rời Thiên Thu, về sau có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình!

Chết đạo hữu, nhưng chớ chết bần đạo !

Tôn Hữu Hợp nhủ thầm.

Hắn không có tự tin, tự đại như Quách Vân Tâm, thật sự coi chính mình ở trong mắt "Vị kia" rất đáng tiền sao?

Tôn Hữu Hợp càng cho rằng là do động tác mấy năm qua của Trần Vũ Thành để cho "Vị kia" thấy phiền.

Tính khí tu dưỡng của "Vị kia" cực cao, nhưng khi giận dữ thì sẽ triệt để giết chết đối thủ !

Tôn Hữu Hợp đang thất thần thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của tài xế,

- Đến nơi rồi!

Hai người nhìn xuyên qua của kính về phía trước.

Đã đến khách sạn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận