Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 932: Vô cùng chờ mong



- Ngài nói cái gì !

Hàn Đống nghe được Bạch Tiểu Thăng nói thì ngay lập tức hét lên nghẹn ngào.

Thậm chí người già dặn như hắn cũng phải bật thốt lên một tiếng kinh hô.

Bạch Tiểu Thăng muốn mở tiệc chiêu đãi tất cả người phụ trách các công ty con của tập đoàn ở Vân Hải, lại còn mời cả hắn ?

Cũng vào sáng mai, cũng ở khách sạn Nam Hoài !

Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi!

- Làm sao vậy, Hàn lão tiên sinh ?

Trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi,

- Ngài không tiện sao?

- Không không, không !

Hàn Đống liên tục nói ba từ "Không",

- Không có gì ! Ngày mai tôi sẽ đi. Chỉ là, ngài định triệu tập mọi người vào khoảng thời gian nào ?

Mặc kệ là kẻ địch bên ngoài hay vẫn là vị Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan này, Hàn Đống đều không thể trêu vào.

Ngày mai, nhất định là một khoảng thời gian đầy dày vò !

Hiện giờ Hàn Đống chỉ cho phép bản thân hi vọng, đừng xung đột nhau trên mặt thời gian.

- Giữa trưa ngày mai đi.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Tôi đặt phòng số 501 ở đó rồi, sau đó cũng thuận tiện mời quý vị ăn một bữa cơm !

Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan lại mời người phía dưới ăn cơm !

Này tin tức nếu truyền đi thì tuyệt đối sẽ làm người khác phải giật mình.

Nhưng mà, những người phụ trách những công ty con kia tuyệt đối sẽ không chờ mong, mà chỉ có sự khẩn trương.

Ai biết được vị sự vụ quan này có thể mượn lúc ăn cơm để giơ lên "Đồ Đao" với bọn hắn hay không.

Đây chẳng khác gì là Hồng Môn Yến!

- Giữa trưa! Phòng 501!

Giọng nói của Hàn Đống có chút nặng nề, trong đầu luôn quanh quẩn những tin tức này.

Không phải giờ khác sao? Có cần phải trùng hợp như vậy hay không chứ?

Địa điểm tập đoàn Thất Phong mở tiệc là phòng 502 của khách sạn Nam Hoài, thời gian cũng là giữa trưa.

Hai trận "Hồng Môn Yến" này chỉ cách nhau có một bức tường !

May mà Hàn Đống tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn yêu thích tập thể hình nên thân thể của hắn rất tốt, cơ bắp rắn chắc, đặc biệt nhất là có một trái tim mạnh mẽ.

Đổi thành người khác thì cũng chưa chắc chịu được sự kích thích này.

- Hàn lão tiên sinh ?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi thăm một tiếng.

Hàn Đống liên tiếp giật mình khiến cho Bạch Tiểu Thăng rất kinh ngạc.

Hàn Đống này hôm nay bị sao thế, hình như trong này có việc gì đó.

- À Ồ, không, không có việc gì ! Được, đến lúc đó tôi sẽ đến đúng giờ !

Hàn Đống nhanh chóng ổn định lại tâm tình rồi nói với Bạch Tiểu Thăng.

Cúp điện thoại, Hàn Đống vẫn còn thất thần một lúc.

- Có chuyện gì vậy, cha !

Hàn Thừa Nhân vội vàng hỏi.

Kỳ thực, từ những gì cha hắn nói thì bọn hắn cũng biết được nội dung đại khái.

Hàn Đống khẽ thở dài một hơi, giải thích một chút nội dung mà Bạch Tiểu Thăng đã nói cùng mình cho đám người này nghe.

Hàn Thừa Nhân, Hàn Thừa Nghĩa và Hàn Minh Hạo nghe được thì choáng váng.

Làm sao lại trùng hợp như vậy !

Tại sao có thể trùng hợp như vậy !

- Sự thật chính là trùng hợp như vậy đó !

Hàn Đống cười khổ. . .

Bây giờ đúng thời buổi rối loạn.

- Cha, người đã đồng ý có mặt tại bữa tiệc của Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan vào trưa mai, còn anh con thân là Tổng giám đốc thực nghiệp Vân Tự cũng phải đi, vậy ai sẽ đi đến tập đoàn Thất Phong bên kia ?

Hàn Thừa Nghĩa không nhịn được hỏi.

Đây là một vấn đề lớn !

Hàn Thừa Nghĩa không giúp được gì, hắn không có lý do gì để có mặt cả.

Hàn Thừa Nhân cũng lập tức nhăn mày.

- Liên quan tới tập đoàn Thất Phong bên kia, bên này của chúng ta mặc kệ là ai có mặt thì cha nghĩ, kết quả cũng sẽ giống nhau !

Hàn Đống trầm giọng nói,

- Như vậy, lần này cha có một ý tưởng !

Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa hai mặt nhìn nhau, sau đó không nhịn được cùng nhìn về phía Lão cha.

- Để cho Minh Hạo đi !

Hàn Đống nhìn về phía Hàn Minh Hạo rồi nói với giọng quả quyết.

- Cái gì ?

- Minh Hạo !

Một câu này làm cho hai anh em Hàn Thừa Nhân sững sờ.

Những năm gần đây tuy bọn hắn chú trọng bồi dưỡng đối với Hàn Minh Hạo, nhưng mà Hàn Minh Hạo lang thang đã quen, hơn nữa chưa bao giờ có mặt ở những trường hợp quan trọng như vậy !

Quyết định này có phải hơi qua loa không?

Vẻ mặt Hàn Minh Hạo cũng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Chỉ là một đại biểu mà thôi nên ai đi đều giống nhau. Đối phương cũng không chỉ định là một mình cha đi nên cha dự định để cho mấy nhà công ty quan trọng, mỗi nhà ra một đại biểu, lần này Minh Hạo chính là đại biểu của công ty Hàn gia chúng ta. Hơn nữa đối phương cũng là thế hệ trẻ của tập đoàn Thất Phong, nếu như lão đầu tử như cha đi thì lại cho bọn hắn mặt mũi quá !

Hàn Đống cười lạnh,

- Coi như sau cùng bị thua, chúng ta chỉ thua người không thua trận !

Sau khi Hàn Đống nói xong thì nhìn về phía Hàn Minh Hạo, dùng ngữ điệu sâu sắc nói,

- Minh Hạo, từ sau lần gặp mặt với Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, ông thấy cháu đã thay đổi rất nhiều, điều này rất tốt ! Trong tương lai, công ty Hàn gia cuối cùng cũng sẽ rơi xuống trong tay cháu!

- Cháu thử nhìn một chút, cháu cùng tuổi với Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan. Nhưng người ta bây giờ có thể xưng là 'Dưới một người trên vạn người ', chỉ cần vẫy tay một cái là Tổng giám đốc các công ty đều phải cung kính đối đãi ! Phong thái như thế cháu không hâm mộ sao, cháu không khát vọng sao?

- Tuy cháu đã chơi bời mười mấy năm, chúng ta cũng không có yêu cầu khắc nghiệt gì với cháu. Nhưng mà, bây giờ là thời điểm nên tỉnh lại một chút!

- Sáng mai, cháu chính là đại biểu của Hàn gia chúng ta, lần này phải đi học hỏi một chút về phong thái của người đồng lứa!

- Ông dự định đề nghị với Phó gia, Lưu gia để cho Phó Vân Vĩ và Lưu Đổng đi cùng cháu. Thế hệ trẻ tuổi các cháu trong tương lai có thể ủng hộ cho nhau, thế nên nhất định phải dắt tay trưởng thành !

Những lời này của Hàn Đống bao hàm sự chờ mong.

Hàn Thừa Nhân và Hàn Thừa Nghĩa hơi gật đầu, khi nhìn về phía Hàn Minh Hạo thì bên trong ánh mắt của bọn hắn cũng mang theo vẻ chờ mong.

Trong lòng của Hàn Minh Hạo dâng lên một ngọn lửa nóng rực, không nhịn được gật đầu thật mạnh.

- Yên tâm đi, ông nội. Yên tâm, cha, chú hai ! Cháu sẽ nỗ lực !

Hàn Minh Hạo nắm chặt nắm đấm.

Người cuối cùng cũng sẽ trưởng thành, đặc biệt là sau khi được chứng kiến một chút việc gì đó, hiểu được cuộc sống của mình trước kia sao mà hoang đường, nhìn thấy bầu trời tương lai rộng lớn ở phía trước.

Hàn Minh Hạo như thế thì tương lai mới thật sự tràn ngập ánh sáng.

Bên trong ánh mắt cả ba người Hàn Đống đều rất chờ mong.

Một bên khác.

Bạch Tiểu Thăng sau khi cúp điện thoại thì hơi trầm tư.

- Làm sao vậy?

Bên cạnh, Lâm Kha ngạc nhiên hỏi.

Sự vụ quan mời người phía dưới ăn cơm. Ở trong mắt các sự vụ quan khác thì đây có lẽ là việc rất mất mặt, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng vẫn cứ làm như vậy nên nàng cũng không thể nói gì hơn.

Chỉ là, sau khi mời Hàn Đống xong thì Bạch Tiểu Thăng làm sao lại trầm mặc rồi.

- Hàn Đống bên kia hình như đã có chuyện gì rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Biểu hiện của ông ta rất không bình thường.

- Ồ?

Lâm Kha ngạc nhiên nói,

- Có ảnh hưởng đến chuyện bên này của chúng không?

- Chắc là không, ông ta cũng đồng ý sẽ đến rồi. Đợi đến lúc đó, tôi sẽ tìm một cơ hội hỏi thử một chút.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lập tức, hắn nhìn về phía Lâm Vi Vi,

- Khách sạn bên kia chuẩn bị thế nào rồi?

- Đều đã chuẩn bị tốt !

Lâm Vi Vi nói,

- Để em gọi đến nhắc nhở bọn họ lần nữa.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Lâm Vi Vi làm việc, hắn yên tâm.

- Thật không rõ anh muốn làm cái gì, báo cáo cũng đã xong rồi, cũng quyết định không vấn trách bất kỳ một nhà công ty cụ thể nào, giờ còn cần gì phải tập trung bọn họ lại. Anh muốn làm gì thế?

Lâm Kha không nhịn được hỏi.

- Tất nhiên là tiến hành một lần uy hiếp cuối cùng !

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, sau đó lại nói,

- Còn nữa, trong mấy ngày qua tôi đã bị Thị Trưởng Trử của Vân Hải gọi đến hai lần nên cũng có chút thu hoạch!

Chuyện này Lâm Kha tất nhiên biết rõ.

- Thu hoạch gì?

Lâm Kha không nhịn được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, không trả lời mà chỉ nói,

- Tôi cũng được coi là một trong những cao tầng, tất nhiên trong lòng sẽ hướng về tập đoàn. Sáng mai tôi sẽ đưa cho những người kia một phần phúc lợi thật lớn!

- Phúc lợi gì?

Lâm Kha lại hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lại cười một tiếng,

- Sáng mai cô sẽ biết !

Cái tên gia hỏa đáng chết này đúng là thủ khẩu như bình, còn thiếu chút nữa là phù hợp với một câu "Đánh chết cũng không nói".

- Sáng mai tôi không đi !

Lâm Kha hung hăng lườm hắn một cái, hờn dỗi nói.

Bạch Tiểu Thăng cười cười rồi nhún vai.

Vậy thì thôi!

Ngày mai gặp mặt, theo Bạch Tiểu Thăng thấy thì đã có uy hiếp nên chỗ tốt cũng phải có.

Vừa phải hoàn thành lời nhắn nhủ của Hạ Hầu Khải, lại phải chiếu cố đến điểm số.

Lần này thật sự có khả năng hai bên đều tốt, chính bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng có cảm giác rất hài lòng.

- Ngay cả mình đều có chút chờ mong buổi ngày mai.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Bên trong đôi mắt của hắn cũng bao hàm chờ mong!

Chờ mong buổi gặp mặt ngày mai, cũng mong đợi điểm số!

Bạn cần đăng nhập để bình luận