Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2368: Tìm kiếm lão Roger (1)

Thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào những “hình vẽ xấu” tiện tay kia, những hình vẽ chẳng khác gì gà bới, người thì đờ ra, trong miệng lẩm bẩm gì đó, mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau.

Người quản lý an ninh kia bị Bạch Tiểu Thăng lớn tiếng quát dừng thì đứng ở đó không dám động đậy, rất sợ mình bước chân sẽ phá hỏng hình vẽ làm cho vị khách quý này trách tội tới mình.

Nhưng chỉ một lát, quản lý an ninh này nhớ tới điều gì, lập tức nói:

- Tôi nghe những người trông coi ở đây trước kia có nói, trước đây mỗi lần ông già kia tới câu cá cũng sẽ vẽ linh tinh ở bên này, nhưng không ai biết là vẽ gì.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mặt quản lý an ninh, ánh mắt ít nhiều có chút dọa người, lại chẳng khác nào mèo đang nhìn chuột:

- Vậy ông ấy chưa từng vào đập lớn à?!

- Hả?

Ở trong ánh mắt khiếp người của Bạch Tiểu Thăng, quản lý an ninh sửng sốt mãi vẫn không lấy lại được tinh thần.

- Tôi hỏi anh, ông cụ kia đã từng vào khu thiết bị của đập lớn chưa?!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm mặt hỏi.

- Chưa, cái đó thì tuyệt đối chưa từng có!

Người quản lý an ninh kia nghe rõ ràng, liên tục xua tay.

- Cho dù người quản lý trước đây để cho ông ta vào câu cá cũng không dám để cho ông ta vào bên trong đập lớn. Ngài cũng thấy, cho dù cất giữ nhưng bên trong cũng có ba lớp cửa sắt, sẽ không để cho người khác tùy ý đi vào trong đâu!

Lúc nói lời này, trong lòng quản lý an ninh có chút hối hận vì vừa rồi mình quá nhanh mồm nhanh miệng.

Đây muốn nói với người ta, người quản lý ta mình lơ là nhiệm vụ, vậy chẳng phải mình đã gián tiếp hại đồng nghiệp, quan trọng là mình cũng chẳng có lợi lộc gì.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào những hình vẽ này, lẩm bẩm nói:

- Chưa từng vào trong, lại có thể vẽ chính xác như thế sao?

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau, lại sửng sốt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Vi Vi và Lôi Nghênh, chúng ta đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, bỗng nhiên trở nên sốt ruột, bước nhanh ra ngoài.

- A, được.

Hai người này gật đầu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng vội vàng đi qua bên cạnh mình, quản lý an ninh sốt ruột nói:

- Ôi... Ngài, tôi có thể di chuyển được chưa?

- Tùy tiện!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng truyền đến, cuối cùng cũng làm cho quản lý an ninh thở phào nhẹ nhõm.

Thấy ba người Bạch Tiểu Thăng đi như gió, thoáng cái đã đi xa, quản lý an ninh mới lấy lại tinh thần, giọng điệu cấp bách kêu lên:

- Ôi, thưa ngài, thế bức tranh trên mặt đất này thì làm thế nào? Cá phải làm sao?

...

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng ra khỏi trạm phát điện, chạy đến trạm chờ xe gần đó.

Bên này gần đây có một vài phong cảnh đẹp nên xe taxi qua lại cũng không ít, hơn nữa còn có chỗ mua bán đồ ăn.

Không có thời gian ăn cơm, ba người lại tùy tiện mua chút đồ ăn.

Trong khi chờ xe, Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh vừa thấy những hình vẽ linh tinh kia liền kích động như vậy?

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đó cũng không phải là hình vẽ linh tinh, mà là một linh kiện rất quan trọng của máy phát chính được tách ra.

Bạch Tiểu Thăng vừa ăn vừa nói.

Thật ra không chỉ là hình vẽ, bên cạnh còn có các loại số liệu sơ lược, vô cùng chính xác.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giật mình nhìn nhau.

Hình vẽ linh kiện à?

Bọn họ lại hoàn toàn không nhìn ra.

Đã vẽ thành như vậy, nếu có thể nhìn ra là linh kiện gì mới là lạ...

Lâm Vi Vi cũng muốn hỏi xem Bạch Tiểu Thăng làm sao nhìn ra được.

- Nói cách khác, cụ già tên là Roger kia hiểu rất rõ về phương diện máy phát điện thủy triều này.

Lôi Nghênh nói.

- Đấy không phải là tình trạng hiểu nữa, chỉ sợ là chuyên gia trong chuyên gia, nếu như ông ấy chưa từng vào đập lớn, lại có thể từ trên kiến trúc để phán đoán ra máy phát chính bên trong là loại hiệu nào, còn có thể vẽ ra linh kiện trung tâm. Các người nghĩ xem, vậy phải thông thạo đến mức nào!

Bạch Tiểu Thăng cũng xúc động.

Quả thật làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.

Lâm Vi Vi lẩm bẩm:

- Vậy ông ấy không có việc gì đi vẽ nó làm gì?

Lôi Nghênh cũng có một nghi ngờ như thế.

Ông ấy không sợ bị người ta biết được à?

Nhưng như đã nói qua, với hình vẽ quỷ kia, cho dù là người trong chuyên ngành, sợ rằng cũng không thể nhìn ra được.

Trước đây Bạch Tiểu Thăng lại chưa từng tiếp xúc qua phương diện này, làm sao nhìn ra được vậy?

Chẳng lẽ lại thật sự giống như trên mạng đã nó, có người tự nhiên mẫn cảm với con số và hình vẽ à...

Hai người đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng chính là người như vậy.

- Ông ấy vẽ cái kia...

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói ra suy đoán của mình:

- Tôi nghĩ ông ấy là đang suy đoán nguyên nhân khiến cho máy phát điện dừng hoạt động thôi!

Tổn hao, bảo vệ không thỏa đáng đều có thể làm cho linh kiện quan trọng bị hao tổn, tiến tới sinh ra một loạt vấn đề.

Làm một người trong nghề thông thạo phương diện này, thấy được trạm phát điện chết, lúc đó vô thức ngứa tay, vừa câu cá vừa vẽ phác thảo để phân tích vấn đề cũng không khó hiểu.

Đổi cách nói khác, đây chính là bệnh nghề nghiệp.

Nghe Bạch Tiểu Thăng phân tích như thế, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng lập tức có tinh thần.

- Cụ già kia lại có năng lực này à!

Lâm Vi Vi thán phục:

- Nhưng trạm phát điện dừng hoạt động, sao Kustier không tìm ông ấy. Hoặc nói tại sao ông ấy không chủ động liên hệ với phía chính phủ để đi tu sửa. Nếu có thể giải quyết được vấn đề ở đây, vậy phí dịch vụ hẳn phải là một khoản tiền lớn kinh người.

- Hơn nữa, nếu như ông ấy có bản lĩnh này, chắc hẳn phải rất nổi tiếng, tuyệt đối sẽ không là hạng người vô danh.

Lôi Nghênh cũng đưa ra nghi ngờ của mình.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói, một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Có vài tình hình, tôi cũng rất muốn biết rõ. Có lẽ ông ấy không hề muốn xuất đầu lộ diện, có lẽ Kustier căn bản không biết có người này tồn tại, cho dù biết cũng không tin một cụ già giấu họ giấu tên có thể gánh vác được công việc quan trọng như vậy. Nói chung, chúng ta tìm được người trước lại nói tiếp.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức gật đầu.

- Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu đây tìm ông ấy đây?

Lâm Vi Vi không nhịn được nói.

- Ông ấy nói ông ấy ở phía tây của hòn đảo nhỏ này.

Bạch Tiểu Thăng giơ cao điện thoại:

- Vừa rồi tôi kiểm tra bản đồ thấy hòn đảo này cũng không lớn, phía tây tổng cộng chỉ có hai thôn nhân khẩu rất ít, cũng chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi gian nhà. Người dân trong thôn đều quen biết nhau. Nếu chúng ta biết ông ấy tên là Roger, vậy chắc chắn có thể hỏi ra được.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức gật đầu, nếu vậy, độ khó tìm người sẽ không quá lớn.

- Chỉ hy vọng sau khi tìm được ông cụ, ông ấy có thể thật sự giúp đỡ được chúng ta mới tốt.

Lôi Nghênh lẩm bẩm nói.

Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi tất nhiên biết suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

Nếu một nhân vật có thể tiện tay vẽ ra linh kiện trung tâm của máy phát điện chính, đồng thời đoán được vấn đề lại đứng ra chủ trì công tác sửa chữa, nói vậy sẽ khiến cho người ta chờ mong.

- Dù sao cứ đi gặp một lần cũng không có hại gì.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi bên cạnh bỗng nhiên cười, Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh kinh ngạc nhìn cô.

- Vi Vi, cô cười gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

- Em cảm thấy chuyện này thật thú vị. Buổi trưa chúng ta mới gặp Santos và được Kustier giao nhiệm vụ, giờ sang đây xem qua cũng gặp được người có thể giải quyết vấn đề, không ai có thể so sánh được với may mắn này rồi, chúng ta đáng lẽ phải đi mua vé số mới phải.

Lâm Vi Vi cười tủm tỉm nói.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau cười.

- Như vậy sau này có thời gian lại mua vé mới được.

Ba người nhanh chóng vẫy được xe, bảo tài xế chở qua địa điểm điều tra được.

Lão Roger có thể đi đến trạm phát điện câu cá, nói vậy chắc cũng cách bên này không xa, cho nên bọn họ đi tới thôn gần nhất trước.

Từ bên này tới bên kia mà đi bộ phải mất mười lăm phút, ngồi xe lại không tới hai phút đã đến nơi.

Sau khi đến đó, ba người mới phát hiện, cho dù không tính là nhiều nhà nhưng lại nằm rải rác.

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng chia ra ba đường, đi tới từng nhà gõ cửa hỏi thăm.

Ở một thôn xóm khác, ngay sát ngoài thôn có một căn nhà, bên ngoài nhìn cổ xưa nhưng trang nhã, phía trước có vườn hoa, phía sau có vườn rau, càng giống với chỗ ở điền viên ở phương đông.

Sự thật là chủ nhân trước kia của nó chính là một Hoa kiều, sau đó bán cho người chủ hiện nay.

Người chủ hiện nay cũng bắt chước theo, làm vườn trồng rau.

Lúc này, người đang bận rộn ở trong bếp chính là lão Roger mà đám người Bạch Tiểu Thăng muốn tìm kiếm, bên ngoài căn nhà có một chiếc xe điện.

Từ đây lái xe đến trạm phát điện cũng không tốn sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận