Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 957: Đây chính là một bữa tiệc lớn nha!



Thu được bản báo cáo của hai cha con Hàn gia gửi tới, Bạch Tiểu Thăng sau khi xem xong vô cùng hài lòng, thuận tay đưa cho mấy người Lâm Kha đang ngồi chờ đợi.

- Những biện pháp đáp trả của Tập đoàn Thất Phong bên kia, bên trong bản báo cáo này cũng viết rõ.

Thời điểm thấy mấy người Lâm Kha nhìn lại Bạch Tiểu Thăng nói.

- Mọi người nhìn bản báo cáo đi, nếu xét về từng phương án mà nói thì phương thức xử lý của bọn hắn không tính là tốt nhất, nhưng tuyệt đối là không có sai.

- Có điều vấn đề chính là ở chỗ, mỗi một cái phiền phức riêng lẻ nhìn như không liên quan với nhau, nhưng từ mặt tổng thể mà xem xét lại có quan hệ tương liên. Nếu như bọn hắn có thể biết được tất cả các vấn đề, thì chắc hẳn phương thức xử lý sẽ có sự khác biệt cực lớn.

- Thậm chí có thể trong thời gian rất ngắn làm ra hành động phản kháng vô cùng cường hãn.

- Có điều đáng tiếc, bọn hắn thân phận là những người phụ trách công ty ở thành phố Vân Hải, tất nhiên mỗi người đều có cái tôi riêng, lúc bình thường sẽ không đem những vấn đề mà mình gặp phải thông báo lẫn nhau. Bọn hắn không phải ngu ngốc, sẽ không để cho những người đồng cấp cạnh tranh khác, nhìn thấy khó khăn của chính mình.

- Từ nơi những phương thức xử lý đơn điệu và rải rác này mà nhìn, anh nghĩ, Dư Thất Phong cho tới bây giờ cũng không có thu được báo cáo.

Bạch Tiểu Thăng lý luận một phen để cho Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ba người liên tiếp gật đầu.

Sự thật cũng chính xác như lời Bạch Tiểu Thăng nói tới.

- Hiện tại là năm giờ chiều, Hàn Đống nói Dư Thất Phong tám giờ tối đãi tiệc. . .

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói một mình, ở trong lòng yên lặng đo lường tính toán một phen.

Hắn lập tức vui vẻ.

Dưới sự trợ giúp của Hồng Liên, làm ra kết quả ước định chính là —— xác suất cực lớn Dư Thất Phong sẽ thu được những mẩu báo cáo lộn xộn tuôn ra vào lúc tám giờ rưỡi.

- Cái bản báo cáo mà Dư Thất Phong thu được, thời điểm đó hẳn là ngay lúc chúng ta ăn cơm chung.

Bạch Tiểu Thăng hé miệng cười một tiếng.

- Em cũng muốn đi, em muốn đi.

Lâm Kha trực tiếp nhấc tay, vô cùng hưng phấn nói.

Chuyện này thú vị. Hơn nữa nghe ý tứ của Bạch Tiểu Thăng thì đến lúc đó sẽ càng thú vị hơn.

- Chúng ta đều đi. Loại náo nhiệt như thế này, sao có thể thiếu ai được.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng khẳng định.

- Huống hồ, đây chính là một bữa tiệc lớn nha.

Nhìn qua bản báo cáo mà Hàn gia gửi tới, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn một bên nói chuyện phiếm với nhau, một bên kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Chớp mắt liền đến bảy giờ rưỡi. Hai người Hàn Đống và Hàn Thừa Nhân lái xe tới đón bọn hắn.

- Hàn lão tiên sinh, càng vất vả công lao càng lớn a.

Bạch Tiểu Thăng trêu ghẹo nói.

- Vậy cũng phải có ngài bày mưu tính kế a, lần này quả thực sảng khoái.

Hàn Đống cười ha ha.

Sau đó, một nhóm sáu người, ngồi lên một chiếc Mercedes-Benz thương vụ thuộc hàng cao cấp, án theo thời gian đã ước định cùng với địa điểm đi dự tiệc tối của Dư Thất Phong.

Ở nhà ăn trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng của thành phố Vân Hải.

Thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng đến, liền nhìn thấy đích thân Dư Trung Thiên ở tại cửa chính tiếp đón tân khách, hai bên trái phải đứng đầy nhân viên bảo vệ mặc đồng phục áo vest quần tây vô cùng lịch sự. Trước sau như một, khí thế vô cùng.

- Dư tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Bạch Tiểu Thăng lúc đi qua Dư Trung Thiên lại cười nhẹ nhàng nói.

- Đúng vậy a.

Dư Trung Thiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, cũng nở nụ cười, chỉ có điều bên trong nụ cười lộ ra một tia cười lạnh châm chọc.

- Bạch tiên sinh lần trước nói chuyện, tôi vẫn còn khắc ghi trong lòng, lời lẽ của ngài ngày ấy quả thật khí trùng mây xanh, rất là bá khí. Không biết hôm nay, có hay không lại ngữ xuất kinh nhân.

- Ngài thật muốn nghe thì được thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Lần trước là ai nói, nếu tập đoàn Thất Phong chúng tôi đến thành phố Vân Hải, liền để cho chúng tôi có đến mà không có về?

Dư Trung Thiên liền nghiêm mặt lạnh, cười nhạo một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói.

Dư Trung Thiên thấy biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng như thế, cảm giác mình thắng một ván, lập tức càng thêm đắc ý.

- Bạch tiên sinh chưa xem tin tức sao? Tập đoàn Thất Phong của chúng tôi chẳng những tới, mà còn ở nhiều thị trường của thành phố Vân Hải đạt được nhiều thỏa thuận lớn. Nhưng đây cũng chỉ là sự tình trong một hai ngày này. Có lẽ, lời của ngài cũng không có ứng nghiệm như vậy.

- Có đúng như vậy không, vậy thật sự chúc mừng ngài cũng như tập đoàn Thất Phong a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dư Trung Thiên nở nụ cười đắc ý, không thiếu sự trào phúng trong ánh mắt.

- Hiện tại đã biết rõ sự cường đại của tập đoàn Thất Phong rồi sao? Vậy xin mời vào, bữa tiệc thân mật của Chủ tịch HĐQT tập đoàn Thất Phong lần này, chỉ sợ rằng đời này của ngài cũng chỉ có thể ăn duy nhất một lần này.

Nói xong, Dư Trung Thiên dương dương đắc ý ở phía trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng cùng mấy người Hàn Đống nhìn nhau cười một tiếng.

Lần này, ngay cả Lâm Kha bình thường hiếu thắng đều chẳng muốn cãi nhau.

Sáu người theo Dư Trung Thiên đi vào, lúc này mới phát hiện cái khách sạn năm sao đỉnh cấp này thế mà được bao trọn hôm nay.

- Tập đoàn Thất Phong quả thật nhiều tiền lắm của a.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cảm thán.

Dư Trung Thiên ngạo nghễ khinh thường liếc nhìn hắn một cái.

- Đồ nhà quê.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng hướng về bàn tiệc duy nhất có người ngồi.

Bàn kia, trên ghế chủ vị đang ngồi một người nam nhân mặt vuông hơn năm mươi tuổi, khí độ bất phàm, một đôi mắt kia vô cùng sắc bén, tựa hồ có thể xem thấu nhân tâm.

Bên cạnh là một người đàn ông mập mạp, tuổi tác lớn hơn một chút, thần sắc lại vô cùng phách lối ngạo mạn, lạnh lùng dò xét bọn hắn một lượt.

Tống Dao ngồi ở bên cạnh tên mập mạp kia.

- Vị này chắc hẳn chính là chủ tịch HĐQT Dư Thất Phong tiên sinh của tập đoàn Thất Phong, mà một vị bên này chắc hẳn là Tống Triệt tiên sinh Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thất Phong a, vinh hạnh, vinh hạnh.

Bạch Tiểu Thăng không đợi Dư Trung Thiên giới thiệu, liền chủ động đối với hai người cười nói, thuận tiện gật đầu thăm hỏi.

Hai người mí mắt mở lên, vừa định ngạo mạn nói một hai câu, nhưng chưa kịp lên tiếng lại thấy Bạch Tiểu Thăng phối hợp nhanh chóng kéo một cái cái ghế ngồi xuống đối diện với Dư Thất Phong.

Dư Thất Phong nửa cười không cười, nhìn người trẻ tuổi này một lượt cũng nhìn thấy được hành động gần như ngạo mạn của hắn, nhưng lại không nóng không lạnh, không có biểu thị gì.

- Ta nói, ngươi tính là cái thứ gì, không có cho ngươi ngồi chưa? Còn có chút lễ phép tối thiểu hay không.

Tống Triệt trừng mắt nói.

- Đúng là như vậy. Quả thật là người không có gia giáo.

Tống Dao nhịn không được cũng lên tiếng.

Dư Trung Thiên ngược lại không nói gì, chỉ là trừng mắt Bạch Tiểu Thăng một phen.

- Nếu nói không có lễ phép, thì hai vị tiên sinh này nhìn thấy khách nhân đi đến bên cạnh bàn, lại không có ý định đứng lên chào hỏi, chẳng phải là càng không lễ phép sao? Tôi không cần quan tâm người khác.

Bạch Tiểu Thăng cười mỉm nói.

- Ngươi.

Tống Triệt muốn nổi giận đứng lên, Dư Thất Phong liền ngăn hắn lại.

- Người trẻ tuổi cũng nên biết đạo lý kính già yêu trẻ, huống hồ Hàn lão tiên sinh còn chưa có ngồi.

Dư Thất Phong cố ý nói thẳng, đặc biệt đối với Hàn Đống gật gật đầu.

Người này mới mở miệng liền có chút ý định muốn châm ngòi ly gián.

- Không ngại, không có gì đáng ngại cả, hôm nay lẽ ra cũng tính coi như là cao tầng gặp gỡ, ấn theo chức vụ mỗi người, lão hủ nên ở phía sau Bạch tiên sinh a.

Hàn Đống cười ha hả nói. Hàn Đống hắn sao lại có thể dính cái bẫy ấu trĩ như thế.

Dư Thất Phong chân chính muốn châm ngòi lý gián, chính là muốn dựa vào tâm tình của Hàn Thừa Nhân, nào có thể đoán được Hàn Thừa Nhân chỉ cười cười không nói, ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng kéo ghế ngồi ra trước hết để cho một tiểu cô nương đi theo ngồi xuống, sau đó mới kéo cho cha mình một cái ghế, bản thân mình sau đó mới kéo ghế ngồi sát bên cha mình.

Một nam một nữ khác, thì ngồi vào một bên khác của Bạch Tiểu Thăng.

Một bàn tiệc lớn này, ngồi xung quanh mười mấy người, chiếm diện tích chưa được phân nửa.

Song phương, như là đang giao đấu với nhau.

- Nguyên lai chức vụ của chàng trai trẻ này thực sự là ở trên Hàn lão tiên sinh, nhưng tôi nhớ không lầm thì công ty Hàn gia là công ty tư nhân a, hơn nữa Hội Liên Hiệp Các Công ty Vân Hải vẫn là Hàn lão tiên sinh lãnh đạo.

Dư Thất Phong bỏ qua Hàn Đống, ánh mắt vô cùng sắc bén liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, dò xét hắn một lượt.

Người trẻ tuổi này khí thế tốt như vậy. Hơn nữa lại có một loại khí thế lẫm liệt bức người, Dư Thất Phong cảm giác rằng hắn ngồi ở chỗ đó, thậm chí bản thân mình cũng mơ hồ có cảm giác ngột ngạt.

Trong lòng hắn dần cẩn thận hơn.

Tên tiểu tử này không đơn giản.

Sự nghi hoặc này của Dư Thất Phong nhất định không ai giải đáp cho hắn, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Biết là Dư tổng mời khách, lại là ở một nhà hàng tại một khách sạn cao cấp như vậy, chúng tôi những người này ăn cơm không có tự nhiên a.

- Vừa ăn vừa nói chuyện, chắc không quá đáng chứ!

Mấy người Tống Triệt khinh thường bĩu môi một cái, đối với thái độ của Bạch Tiểu Thăng vô cùng xem thường.

Mời ngươi tới dùng cơm, ngươi thật sự tới để ăn cơm sao?

- Không quá đáng, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa vặn.

Dư Thất Phong nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn vốn muốn cường thế một chút, có điều nhìn thấy thái độ của Hàn Đống, còn có khí thế bất phàm của Bạch Tiểu Thăng, hắn bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

Dư Thất Phong lên tiếng.

Một lát sau, nhân viên phục vụ liên tục nối nhau bưng lên các loại thức ăn.

Bữa cơm này, chỉ riêng một bình rượu giá trị đã lên đến 10 vạn.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng ăn như rồng cuộn hổ vồ, dù sao cũng đi ăn chùa ngu sao mà không ăn.

Dư Thất Phong trải qua vài thăm dò, nhận được đều là qua loa lấy lệ, cũng có chút khó chịu mà khẽ nhíu mày.

Ước chừng hơn hai mươi phút, cơm nước no nê Bạch Tiểu Thăng cầm khăn ướt lau miệng ném ở một bên, nhìn Dư Thất Phong cười nói.

- Cảm tạ Dư tổng khoản đãi.

- Vậy kế tiếp, chúng ta không tiếp tục nói nhảm, nói một chút chuyện chính sự đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận