Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 252: Đảo loạn phong vân



Đại diện chức vụ, bình thường đều là cùng cấp hoặc là người đến tạm thời tiếp nhận chức vụ thấp hơn, không có nghe nói người chức vụ cao lại đi đại diện cho chức vụ thấp!

Tối thiểu nhất, thì những người trong phòng họp này dù là nhân viên hay quản lý cũng đều chưa từng nghe qua.

Lúc Lâm Vi Vi làm sáng tỏ thân phận của Bạch Tiểu Thăng tất cả mọi người đều như đang nằm mộng.

Tân nhiệm phó tổng giám đốc, còn trẻ như vậy?

Tân nhiệm phó tổng giám đốc, đại diện tổng thanh tra?

Tân nhiệm phó tổng giám đốc. . .

Vô số câu hỏi được đặt ra làm cho đầu óc đám người ở đó như không đủ dùng.

- Lâm Bắc Thần, cũng là tôi cho tạm thời cách chức, không biết các vị quản lý ở đây chức so với anh ta có lớn hơn không?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi.

Một câu nói nhẹ nhàng linh hoạt nhưng lại như tiếng sấm nổ vang bên tai mọi người.

Bọn họ nhịn không được âm thầm nhếch nhếch miệng.

Bọn họ chỉ là quản lý, chức vụ đều thấp hơn Lâm Bắc Thần rất nhiều. Đã có thể tạm thời cách chức Lâm Bắc Thần phó tổng vậy thì đâu cần xem bọn họ ra gì!

Bạch Tiểu Thăng tuổi trẻ thì sao, không đáng chú ý đến thì đã sao, chức vụ của cậu ta còn tại đó, mặc cho ai, đều không thể làm gì được cậu ta!

Lập tức, đại bộ phận quản lý ỉu xìu, nhưng mà cũng không phải là toàn bộ.

Đối với những quản lý ở đây Bạch Tiểu Thăng chỉ đụng tới tám phần, còn hai phần vẫn không đụng tới. Bọn họ mặc dù cũng có những lỗi lầm, những thói quen xấu, nhưng cũng có một số mặt tích cực Nên Bạch Tiểu Thăng tạm thời bỏ qua cho mấy người này.

Những người này âm thầm cảm thấy may mắn, nghĩ do mình từ đầu đến cuối đều chưa từng có thái độ phách lối, nên không bị xui xẻo như những người khác, trực tiếp bị cắt chức từ quản lý xuống làm nhân viên, đã vậy còn phải đối mặt với khảo hạch cuối tháng nữa.

Các công nhân viên sau khi rung động thì ánh mắt nhịn không được trở nên hưng phấn, nóng bỏng.

Tân nhiệm phó tổng giám đốc chọn trúng bọn họ, đây đúng thật là thiên đại kỳ ngộ a.

Những người đều như Thạch Vũ, có lý tưởng, có khát vọng, có nhiệt tình, bọn họ chỉ thiếu một cái cơ hội, chờ đợi cũng chỉ là một cái cơ hội.

Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt, bọn họ làm sao có thể không mừng rỡ kích động cho được.

Thạch Vũ sốt ruột nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lần này hắn đánh cược và đã cược đúng!

Đây mới chỉ là phó tổng nhưng mà lại trẻ tuổi như vậy theo hắn nhìn biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng thì Thạch Vũ cảm giác được sau này nếu hắn làm tổng giám đốc cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Lấy tuổi của cậu ta mà có được phong thái như vậy có thể xem là yêu nghiệt rồi.

Thạch Vũ nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt chứa đầy tôn kính cùng kính sợ.

Phan Thành đứng tại cửa phòng hội nghị, nhìn xuyên qua khe cửa, nghe được tất cả. Thời điểm nghe được thân phận của Bạch Tiểu Thăng, cả người ông ta như bị sét đánh, đứng như trời trồng.

- Phó phó tổng. . . Phó tổng!

Cái chức vị này vô cùng lớn rồi, nếu so sánh cùng Tống Trường Không Tống tổng thì địa vị ngang nhau!

Phan Thành bỗng nhiên vô cùng hối hận, mình vậy mà lại hống hách, uy hiếp phó tổng của truyền thông Trung Kinh.

Cái này không muốn chết thì là cái gì!

Mình làm sao lại xui xẻo như vậy!

Phan Thành sầu não hối hận.

- Hiện nay, những người là nhân viên hãy lui xuống tôi có chuyện muốn cùng thảo luận với các quản lý. Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Đám người sững sờ, sau đó rối loạn.

Người nên ở lại thì vô ý thức muốn rời đi sau đó mới nhớ tới mình hiện giờ đã là quản lý. Người nên đi thì vẫn đang ngồi đó sau đó mới nhớ ra là mình đã bị miễn chức.

Lâm Vi Vi vội vàng điều chỉnh một phen.

Cuối cùng, những quản lý bị miễn chức kia ủ rũ nối đuôi nhau ra ngoài.

Những người quản lý không có bị miễn chức vụ thì cung kính trung thực, ngồi thẳng tắp, im lặng.

Những người tân quản lý thì một mặt hưng phấn, ngồi xuống.

Sau đó Lâm Vi Vi đem cửa phòng họp đóng lại.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nghiêng về phía trước, mười ngón đan xen đặt trên mặt bàn, nhìn mọi người sau đó nở một nụ cười.

- Chư vị quản lý mới, cũ, Có lẽ mọi người đối với tôi cũng không quen thuộc lắm. Nhưng tôi với các người tuyệt đối không xa lạ gì.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt di động, nhìn từng người một nói.

- Mạc Bắc, nguyên là phóng viên lấy tin và biên tập của tổ bốn, tốt nghiệp phóng viên tin tức chuyên nghiệp, đã làm ở chỗ này ba năm, đã có hơn mấy chục bài viết có sức hút. Từ Đại Thành, phục vụ khách hàng tổ một, tốt nghiệp chuyên ngành quan hệ xã hội học, tới đây hai năm, tinh thông xử lý rủi ro của dự án. . .

Bạch Tiểu Thăng đều có thể nói được tên và thông tin của mỗi người thậm chí ngay cả những người quản lý được lưu lại đều nói ra rất rõ ràng.

Mọi người sau khi kinh ngạc đều có chút hưng phấn, cảm động.

Bọn họ đều là những người có lý tưởng, có khát vọng, khát vọng được lãnh đạo chú ý tới, được trọng dụng.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng đều có thể nói ra được tư liệu và ưu thế của mỗi người, điều đó cho thấy cậu ta rất xem trọng bọn họ.

Được phó tổng giám đốc coi trọng như vậy quả thật là một vinh quang to lớn!

Ngay cả những lão quản lý kia cũng có chút động dung.

Bạch Tiểu Thăng nhìn các bản thảo đã được đóng dấu trên mặt bàn biểu môi, Lâm Vi Vi lập tức hiểu ý cầm lên phát cho mọi người.

- Các vị đều là những tinh anh mà tôi nhìn trúng, năng lực siêu phàm, tương lai phòng truyền thông internet mới đều sẽ phụ thuộc vào các người! Các người là giao long, vì thế tôi không muốn gò ép chỉ dạo công việc cho mọi người, mà là đem gông xiềng trên người các người bỏ đi để cho mọi người mặt sức bay lượn, vùng vẩy.

Những người được Lâm Vi Vi phát văn kiện cho đều cầm lên tinh tế đọc sau đó thì giật mình trừng lớn hai mắt.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nhìn mọi người sau đó cười nói.

- Ngay hôm hội nghị báo cáo tôi ủy quyền cho chư vị, ngoại trừ các hạng mục công việc trọng đại cần báo cáo tôi nêu ra, còn lại mọi ngươi có thể tự mình làm chủ, sau đó báo cáo lại bằng văn bản ngắn gọn không cần dài dòng...

- Tất cả các công việc không quan trọng hoặc quan trọng cố gắng làm xong trong ngày giảm bớt tăng ca. Ngày thứ bảy nếu không phải tình huống đặt biệt không cho tăng ca...

. . .

Bạch Tiểu Thăng không ngừng giải thích từng gạch đầu dòng cho bọn họ hiểu.

Đây đều là trên tinh thần giảm lượt bớt chế độc, cổ vũ sáng tạo cái mới, cổ vũ phát huy.

Người đang ngồi nghe ai cũng hưng phấn, sắc mặt ửng hồng, âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Quá tốt rồi!

Bạch phó tổng muốn thay đổi đều là những việc mà toàn bộ mọi người đều không thích, thậm chí còn liên lụy đến toàn bộ ngành phát triển!

Bạch Tiểu Thăng rất quyết đoán, giao quyền cho mọi người làm việc để học có thể làm việc một cách thoải mái không bị gò bó.

- Tôi cần mọi người lưu ý hai điều!

Bạch Tiểu Thăng thần sắc nghiêm túc nói.

- Thú nhất lần thay đổi này rất quan trọng tôi khuyên mọi người nên cẩn thận không hấp tấp mỗi bước đi đều phải đúng đắn. Tôi không cần sớm có kết quả, mà là mọi người phải giải quyết được triệt để các thói quen xấu bao lâu nay.

Bạch Tiểu Thăng thành khẩn nói.

Người lãnh đạo này thực tại, cũng rất thực tế!

Mọi người không khỏi gật đầu, ngay cả những lão quản lý kia đều rất tán thành.

- Tiếp theo.

Bạch Tiểu Thăng cười nói tiếp.

- Trong quá trình cải cách sẽ không tránh khỏi những tên gia hỏa quấy nhiễu mọi người. Nếu ai quấy rối mà mọi người không ngăn cản được thì cứ đến tìm tôi. Tôi là phó tổng phụ trách phòng truyền thông internet mới, hôm nay sẽ làm tay chân cho mọi người giúp mọi người giải quyết các khó khăn cản đường.

Câu nói này, làm cho trong lòng những người đang đây đều sôi trào, chiến ý tràn đầy!

Giờ phút này, bên chỗ Tống Trường Không nhận được rất nhiều đơn kiện, kêu oan.

Biết được Bạch Tiểu Thăng thay đổi một lượng lớn người còn muốn cải cách chế độ. Làm cho người theo chiều hướng ổn định như Tống Trường Không, nhịn không được nhíu mày.

- Hồ nháo!

Tống Trường Không trầm mặc một lát, thấp giọng tự nói.

- Nhưng mà. . . Cậu ta mới nhận chức nên muốn làm chút thành tựu. Dù gì cũng chỉ làm trong phòng ban của cậu ta, nếu cậu ta muốn làm vậy ở các phòng ban khác thì mình cũng không thể ngồi yên được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận