Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1610: Tôi không tin cậu có thể làm được!

Nghe lời của Mặc Tử Nhạc, bà chủ nhà họ Đổng còn có hai chị em Đổng Thiên Lộ đều vui mừng và tán thành, càng thổi phồng người trẻ tuổi kia hơn.

Trong lòng Cát Thiên Thanh, Tư Mã Quốc Doanh cảm thấy không vui.

Bọn họ suy tính chính là ở trong lĩnh vực trị bệnh cứu người mà mình am hiểu.

Vậy có sai sao?!

Như vậy là đúng với trách nhiệm rồi!

Sao nghe bọn họ vừa nói, tiếp tục nhìn phản ứng của người nhà bệnh nhân lại giống như hai chuyên gia bọn họ thiếu y đức vậy!

Còn nữa, những gì người đàn ông kia từng nói, thật sự đều xuất phát từ người tuổi trẻ kia sao?

Ánh mắt Cát Thiên Thanh, Tư Mã Quốc Doanh cũng tập trung ở trên người Bạch Tiểu Thăng.

Tư Mã Quốc Doanh còn tốt, Cát Thiên Thanh đúng là càng nhìn Bạch Tiểu Thăng càng không vừa mắt.

Bạch Tiểu Thăng về phía bà chủ nhà họ Đổng khẽ nói:

- Bà Đổng, thật ra vấn đề trước mắt của ông Đổng chủ yếu tồn tại ở tim, phổi, thận và xuất huyết não, thành lập một đoàn đội chuyên gia tới trị liệu hệ thống, cộng thêm điều trị thì có thể sẽ chữa trị tốt hơn. Ngài cảm thấy thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nói vậy, bà Đổng liên tục gật đầu, thật đúng là càng nghe càng có lý.

Chị em Đổng Thiên Lộ cũng tán thành cách nói này.

- Như vậy, lát nữa tôi sẽ liệt kê cho mọi người một danh sách, viết ra những chỗ tôi cho rằng có bệnh. Còn nữa, tôi sẽ đưa cho mọi người một phần danh sách kiến nghị, đề cử một ít bác sĩ có liên quan thích hợp nhất cho mọi người. Chờ bọn họ đến, bảo bọn họ nghiên cứu một vài căn bệnh, để cho người chuyên nghiệp hơn làm chuyện chuyên nghiệp mới tốt.

Bà chủ nhà họ Đổng vô cùng tin tưởng và gật đầu nghe theo.

Bạch Tiểu Thăng quay sang Đổng Thiên Lộ nói:

- Những người này, tôi thật ra cũng chỉ nghe nói qua thôi, chưa từng gặp qua bọn họ, nếu không tôi sẽ trực tiếp hẹn gặp giúp mọi người. Nhưng bọn họ tuyệt đối là người thích hợp nhất để chọn lựa. Về phần mời được bọn họ thế nào, tôi tin tưởng cô Thiên Lộ sẽ có cách.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Đổng Thiên Lộ cũng nghe theo gật đầu.

Vừa rồi, khi Bạch Tiểu Thăng cho Hồng Liên phân tích ra căn bệnh, cũng bảo cô truy tìm những phương diện liên quan, chuyên gia trị liệu thích hợp nhất.

Những người này có người trong nước, có người ở nước ngoài.

Người bình thường không thể tập hợp nhiều chuyên gia như vậy, nhưng nhà họ Đổng lại có thể làm được.

Đây là lợi ích của người có tiền. . .

- Đã làm phiền anh Bạch rồi.

Đổng Thiên Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

- Cậu không tham dự vào việc trị liệu sao?

Đổng bà lão nhìn Bạch Tiểu Thăng, hỏi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ xét xử căn bệnh và đề cử bác sĩ à?

Không tự mình tham gia sao?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Bà Đổng, tôi đã từng nói, việc trị liệu cho ông Đổng thì tốt nhất để đoàn đội tới sắp xếp hệ thống, tôi cũng không phải là người trị liệu thích hợp nhất.

Bạch Tiểu Thăng nói khiến cho bà chủ nhà họ Đổng gật đầu lần nữa.

Bà thật sự càng lúc càng tin tưởng người trẻ tuổi này.

Thường ngày, những chuyên gia được mời về nhà đều bảo đảm mình sẽ trị hết chứng bệnh mình am hiểu, bọn họ quả thật làm được, nhưng bệnh của bản thân ông nhà chưa từng ngừng lại.

Bây giờ suy nghĩ lại, còn không phải như Bạch Tiểu Thăng nói sao? Hệ thống không đủ chu đáo chặt chẽ, chỗ nào xảy ra vấn đề lại chữa trị chỗ nào, thật sự có hơi chậm.

- Anh Bạch, có phải những bác sĩ anh giới thiệu kia đều ở trong trung y đúng không?

Đổng Thiên Lộ đột nhiên hỏi.

Mọi người cũng không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vẫn luôn nói, sở trường của Bạch Tiểu Thăng là về trung y, thậm chí lấy thủ đoạn vọng, văn, vấn, thiết của trung y để chẩn đoán bệnh căn bệnh, lưu lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc.

Vậy có phải người anh ta đề cử ra đều trong giới trung y không?

Một đám người trung y chẩn bệnh trị liệu, còn bốc thuốc, đun thuốc, vậy chẳng phải cả biệt thự đều đầy mùi thuốc Đông y sao?

Nói thật, Đổng Thiên Lộ không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

Cho dù bọn họ đều có thể nhịn, vậy có phải cũng nên thay đổi các thiết bị cần thiết không.

Cho nên, Đổng Thiên Lộ mới có câu hỏi này.

Cát Thiên Thanh nghe vậy cũng có chút hưng phấn.

Cho dù ông ta có ý kiến với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí rất không thích, nhưng cuối cùng Bạch Tiểu Thăng là trung y, trung y thì phải bênh trung y, Tư Mã Quốc Doanh chắc chắn sẽ bị tống ra ngoài, ông ta ngược lại có thể tham dự vào trong đó.

Đây là một lần trung y thắng lợi trước Tây y đấy!

- Không phải vậy, cô Thiên Lộ, những chuyên gia tôi đề cử kia, có tám phần là Tây y.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng còn chỉ vào Tư Mã Quốc Doanh:

- Ngài Tư Mã cũng ở trong nhóm tôi đề cử.

Bạch Tiểu Thăng nói làm cho mọi người sửng sốt.

Tư Mã Quốc Doanh chỉ vào mình với vẻ không thể tin được, ông cũng cho rằng Bạch Tiểu Thăng sẽ loại mình ra, không ngờ lại tán thành mình, cho mình gia nhập.

Trong lòng Tư Mã Quốc Doanh lập tức có vài phần khoan khoái, nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng thuận mắt hơn nhiều.

Mặc Tử Nhạc nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, dường như suy nghĩ tới điều gì.

Người có sở trường về trung y giống như Bạch Tiểu Thăng, không ngờ lại đề cử Tây y để chữa trị chính.

Xem ra, anh hoàn toàn xuất phát từ góc độ trị bệnh cứu người, có lẽ ở trong mắt anh căn bản không có phân chia Trung y hay Tây y, chỉ cần có thể chữa trị tốt là được!

Mặc Tử Nhạc tự nhiên cảm thấy kính nể Bạch Tiểu Thăng, thậm chí trong lòng thầm nghĩ:

Cho tới nay, mình đều bởi vì mâu thuẫn với trong nhà, còn có một vài ý kiến phiến diện đối với Trung y mà từ chối thừa nhận trung y. Là mình hẹp hòi. . . Về sau, mình cần phải sửa lại mới được!

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, chỉ vài câu nói của mình lại có thể ảnh hưởng đến con đường y học của Mặc Tử Nhạc.

- Người trẻ tuổi! Cậu rõ ràng là trung y, làm sao có thể giao căn bệnh này cho Tây y được!

Bên cạnh, ngài Cát bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu thậm chí có chút tức giận không kìm chế được:

- Cậu khinh thường những điều do lão tổ tông chúng ta để lại sao?!

Ông ta không ngờ, Bạch Tiểu Thăng làm trung y lại đề cử Tây y.

Ông ta thấy đây là một sự phản bội!

- Thưa ngài, tôi không có ý khinh thường trung y, thậm chí trong những người tôi đề cử cũng có trung y, ngài cũng có thể ở lại.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng nói:

- Thậm chí, tôi dựa vào phán đoán chỉnh thể căn bệnh của ông Đổng để trị liệu chỉnh thể, có ý nghĩ kết hợp trị liệu và điều trị, cũng chính là quan niệm trung y! Thật ra, Trung y Tây y ai cũng có sở trường riêng, kết hợp cùng một chỗ không tốt sao? Đều là trị bệnh cứu người, cần gì phân nhỏ như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng nói lời này rất khí thế, bà chủ nhà họ Đổng liên tục gật đầu.

Đổng Thiên Lộ, Đổng Thiên Tú cũng đặc biệt tán thành.

- Tôi không cần một người trẻ tuổi như cậu tới dạy đời tôi!

Ông cụ Cát tức giận nói:

- Cậu thân là một trung y, lần này tới khám và chữa bệnh căn bản không có làm chuyện gì, lại giao cho người khác, giao cho Tây y! Tôi rất nghi ngờ, cậu rốt cuộc có bản lĩnh thật sự gì! Tôi thấy y thuật của cậu không tốt, vậy phương án cậu đề cử và người cậu đề cử sợ cũng là có tiếng không có miếng, cậu căn bản là muốn. . . muốn lừa gạt tiền của nhà họ Đổng!

Ông cụ Cát thật sự tức giận tới đỏ mặt tía tai, có phần nói chuyện mà không suy nghĩ.

Lúc đó, vẻ mặt Đổng Thiên Lộ lại trầm xuống.

Bạch Tiểu Thăng nói có lý, hơn nữa dựa vào thân phận giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc của anh sẽ không lung tung nói, tiến cử lung tung.

Nhưng ông già họ Cát này lại có phần không biết rõ thân phận mình!

Đổng Thiên Tú cũng nhìn ông ta với vẻ không vui.

Ngược lại, bà chủ nhà họ Đổng không nhịn được nhìn hai bên.

Không quan tâm thế nào, bà chủ nhà họ Đổng cũng có chờ mong rất lớn vào những lời Bạch Tiểu Thăng đã nói, muốn xem anh ra tay cứu chữa cho chồng mình, giờ không thấy được nên tất nhiên có chút thất vọng.

Đối mặt với ánh mắt mọi người, Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát, ngay sau đó ngẩng đầu cười.

- Nếu như vậy, vậy tôi làm cho ông Đổng tỉnh lại được, lại giảm đau đớn cho ông ấy.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Thật ra, tôi nghĩ, ông ấy ngủ thiếp đi như thế cũng xem như là nghỉ ngơi, không cần tỉnh lại quá sớm.

Bạch Tiểu Thăng nói làm cho ông cụ Cát sửng sốt.

Cũng khiến cho đám người nhà họ Đổng sửng sốt.

Bạch Tiểu Thăng nói là có thể làm cho ông Đổng tỉnh lại à?

Thật không vậy!

Cát Thiên Thanh nói, tối thiểu phải chờ mấy giờ!

Lúc này xem như đã qua một thời gian, nhưng cũng phải còn ba mươi, bốn mươi phút nữa.

Trên mặt bà chủ nhà họ Đổng không vẻ tin được, ánh mắt sốt ruột, lên tiếng hỏi:

- Có thể được không vậy, cậu trai trẻ, cậu có thể làm cho ông già nhà tôi tỉnh lại à?

Cho dù người giúp việc nhà họ Đổng nói với bên ngoài, không cho những người không có nhiệm vụ tới gần, sợ ảnh hưởng tới ông cụ nghỉ ngơi. Nhưng thực tế là bà Đổng cảm thấy phiền lòng, không muốn nghe thấy tiếng ồn ào, nhưng bà muốn chồng của mình tỉnh lại.

Nhìn chồng mình hôn mê cũng nhíu mày, thi thoảng há miệng ra, cũng không biết ông ấy khó chịu ở đâu, có phải khát không, có phải có chỗ nào ngứa ngáy khó chịu không.

Bà càng nóng ruột nóng gan.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng nói có thể là cho ông ấy tỉnh lại, đồng thời giảm bớt đau đớn cho ông ấy, bà chủ nhà họ Đổng tất nhiên phải ngạc nhiên.

- Anh nói thật à?!

Chị em nhà họ Đổng cũng không nhịn được trăm miệng một lời nói.

Ngay cả Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh cũng nhìn về Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt có chút kinh sợ.

- Thật trăm phần trăm, điều đấy cũng không khó.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Thẳng thắn mà nói, nhờ Hồng Liên giúp đỡ thì không khó.

Nhưng theo Cát Thiên Thanh, đây là sự khiêu khích!

Đây là đập bãi!

- Lời cậu nói căn bản là không có khả năng! Ít nhất, ít nhất, ông Đổng còn cần nửa giờ nữa mới có khả năng tỉnh, tôi xác định như vậy! Bây giờ cậu nói cậu có thể làm ông ấy tỉnh lại. . .

Ông cụ Cát vẫn kích động, trực tiếp giơ tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng, lạnh lùng nói:

- Vậy cậu tới làm đi! Nếu như cậu có thể làm được, tôi sẽ thừa nhận cậu giỏi hơn tôi! Tôi.. tôi, sau này chỉ cần tôi gặp cậu, tôi đều cung kính gọi cậu một tiếng. . . ngài!

Bạn cần đăng nhập để bình luận