Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1779: Một đám người khủng bố (1)

Vân Quang Chi lại muốn đem học sinh kiệt xuất nhất học viện đưa cho Bạch Tiểu Thăng, làm hộ vệ cho hắn, bảo vệ an toàn cho hắn trong đoạn thời gian ở Nam Mĩ này.



Phần "hảo ý" này, Bạch Tiểu Thăng vẫn đúng là không thể nào chỉ cười nhận hết.



Phía sau cái nhóm "người bạn nhỏ" ngạo kiều này, vừa nhìn chính là "tuổi trẻ tài cao, cùng với thế hệ kiệt xuất", từng người từng người kiêu ngạo hệt như tiểu vương tử và tiểu công chúa vậy, ngay đến vợ chồng Landvo cũng đều không có biện pháp, Bạch Tiểu Thăng đã từng kiến thức qua rồi.



Để bọn họ theo bên cạnh mình, bảo vệ an toàn cho mình? Là đem thêm phiền phức cho mình mới đúng!



Đây chính là ý nghĩ thực sự của Bạch Tiểu Thăng.



Mà những chàng trai cô gái trẻ tuổi kia khoảng chừng hai mươi người, thần sắc ai nấy nhìn Bạch Tiểu Thăng đều bất thiện, bọn họ vốn cho là Bạch Tiểu Thăng nói bọn họ "ngạo cốt bất phàm" là lời nói gì tốt, đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng thật tinh mắt.



Vân lão vừa giải thích như vậy, bọn họ nhất thời rõ ràng căn bản không phải ý kia!



Bạch Tiểu Thăng dám đem bọn họ so sánh với đầu gai!



Tuy rằng "giải thích ra" là do Vân Quang Chi nói, thế nhưng những người kia tin chắc giải thích của Vân lão, vì vậy, nhất thời hảo cảm đối với Bạch Tiểu Thăng tuột dốc không phanh, thậm chí ánh mắt còn lộ ra địch ý.



Nghe Vân lão nói, bọn họ phải đi theo bên người tên kia, còn phải bảo vệ hắn.



Đám người trẻ tuổi này ai nấy cũng đều không vui!



Đây thực sự là đôi bên nhìn nhau đều chán ghét, Vân Quang Chi thì lại vẫn cứ miễn cưỡng muốn tác hợp song phương cùng một chỗ.



Nhìn thái độ cực kỳ kiên định.



- Vân lão, không cần phải vậy đâu, hoàn cảnh trị an ở đây của chúng tôi rất tốt, lại nói chúng tôi cũng là có năng lực tự vệ. Lôi Nghênh, ngài cũng biết rồi đấy, anh ta có thể bóp chết tất cả nguy hiểm trước khi nó kịp nảy sinh.



Bạch Tiểu Thăng biết nếu như Vân Quang Chi đã mở miệng thì sẽ không dễ dàng bị hắn từ chối được, nhưng vẫn cố gắng thử xem sao.



- Đúng đấy, Vân tiên sinh, chúng ta hoàn toàn không có vấn đề. Lại nói, chúng ta xử trí xong việc trong tay, thì sẽ đến học viện nhậm chức ngay, đến thời điểm ở lại trong học viện, có thể có nguy hiểm gì đây.



Lôi Nghênh cũng tích cực phụ hoạ.



Bạch Tiểu Thăng bọn họ đã từng nhìn thấy tòa học viện này rồi, bảo an được trang bị vũ trang tinh nhuệ, không chỉ được trang bị súng ngắn mà còn có kiểu súng trường nữa.



Nơi này tập hợp cảnh sát của liên minh mười hai quốc gia Nam Mỹ, bảo đảm không cho phép gia hỏa điếc không sợ súng nào làm ra đại sự gì, muốn ở chỗ này chế tạo tin tức lớn gì, vì vậy nên phòng vệ rất nghiêm mật.



Mấy người thậm chí còn nhìn thấy, có xe bọc thép ở một góc bãi tập, được trang bị khẩu pháo lớn chủng loại tốc xạ, hỏa lực hung tàn...



Học viện này, sắp đuổi kịp cứ điểm quân sự rồi, vào đây ở tuyệt đối an toàn, trừ phi Landvo tổ chức một nhánh quân đội đến tấn công, nhưng như vậy, hiển nhiên là không thể.



Sau khi Lôi Nghênh phụ hoạ, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được lườm hắn một cái, trong lòng thầm than.



Ngay cả Lôi Nghênh cũng cảm thấy phiền phức khi phải mang theo cái lũ kia, đủ thấy không phải là mình suy nghĩ nhiều.



- Vân lão, chuyện như bảo vệ gián điệp, cứ giao cho cảnh sát bản địa đi làm là được rồi, sử dụng chúng em, không phải đại tài tiểu dụng à.



Những học sinh phía sau không nhịn được bực tức mà lên tiếng.



- Đúng vậy, lại nói, có thể người ta cũng không cảm kích.



- Tuần này em còn muốn tham gia diễn tập chống khủng bố bằng đạn thật nữa, Vân lão, em sẽ không tham gia đâu, nhường cơ hội này cho người khác đi.



Những chàng trai cô gái kia cũng lần lượt phát ra tiếng.



Vân Quang Chi ngoái đầu nhìn lại trừng mắt một cái, những người kia nhất thời đều câm như hến.



Chuyện cười, lão gia tử này, ngay cả hiệu trưởng đối mặt ông ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, tất nhiên bọn họ cũng không dám lỗ mãng.



Có điều Vân lão ông ta cũng là một đời truyền kỳ, cảnh giới truyền thuyết, vô số những sự tích mơ hồ bí ẩn kia, bọn họ cam nguyện thuận theo.



Giáo viên thường ngày có đầy đủ sự tích có thể làm cho bọn họ phục, dĩ nhiên bọn họ sẽ phục, nếu không phải như vậy thì ai cũng không thể trấn giữ được bọn họ.



Bạch Tiểu Thăng còn có gã to con bên cạnh hắn kia, dựa vào cái gì có thể làm giáo viên, dựa vào cái gì mà dạy bọn họ.



Dạy làm kinh doanh buôn bán hay sao?



Cũng chưa từng nghe nói!



Cái nhóm người trẻ tuổi này không dám phát ra tiếng, lén lút liếc mắt lườm đoàn người Bạch Tiểu Thăng.



Đương nhiên, đối mặt với hai vị đại mỹ nữ Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi hai vị này, ánh mắt của những chàng trai kia thì lại rất ôn nhu.



Thực sự là một đám nhãi con không biết điều! Vân Quang Chi sao có thể không nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, không khỏi thầm mắng ở trong lòng.



Chỉ một mình Lôi Nghênh, còn là Chiến Địa Chi Vương, năng lực có thể tra được, liền liên quan đến từ sử dụng vũ khí nhẹ, lái các loại xe cộ, thuật cách đấu, phân tích tâm lý học, nắm giữ ngôn ngữ các quốc gia đầy đủ các môn các loại, rút ra vài hạng mục đơn độc, liền có thể treo giáo viên học viện lên đánh, người tài ba như vậy, có thể mời tới chỉ điểm cho bọn họ, là phúc phận bọn họ đã tu luyện tám đời rồi!



Còn có Bạch Tiểu Thăng kia nữa, các chủng phân tích, các chủng sách lược, đều vượt qua người thường, ngay cả Lôi Nghênh cũng đều có thể thu thập ngoan ngoãn, càng là cực kỳ không đơn giản!



Hai người này sẽ có giúp đỡ vô cùng to lớn đối với bọn họ, vậy mà bọn họ còn không vui? Không biết điều, không có đầu óc...



Vân Quang Chi căn bản không muốn giải thích với cái đám người trẻ tuổi này, cũng không nói trắng ra với bọn họ là Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh mạnh bao nhiêu.



Vân Quang Chi giở trò xấu, để đám gia hỏa này va lên trên nòng súng, chờ bọn họ chọc giận Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh rồi bị giáo huấn một trận là có thể làm cho bọn họ nhớ thật lâu, nhớ thật kỹ!



Vân Quang Chi không thèm để ý đến đám thanh niên kia nữa, mà là nhìn Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh, mỉm cười cất tiếng,



- Sao lại không cần chứ, tuy rằng nơi ở hiện tại của các cậu có hoàn cảnh trị an tốt hơn, nhưng đây chỉ là đối với mao tặc bình thường mà thôi. Các cậu không thấy trước khi Landvo đi, ánh mắt của hắn đã đặc biệt nhìn Tiểu Thăng các cậu hay sao? Hắn hận các cậu thấu xương, ngay cả lão bà của người ta các cậu cũng nhốt luôn vào tù. Hắn a, sát cơ rất cao đấy!



- Ngoan cố chống cự!



Vân Quang Chi chắp tay sau lưng, theo cầu thang đi xuống,



- Lần này Landvo không bị tóm, vẫn là thân tự do, cứ coi như chúng ta phái người theo dõi hắn, tài sản của hắn bị đông cứng hết, cũng khó bảo đảm hắn sẽ không có những cách khác, không tiếc đánh đổi mà hành hung các cậu.



- Lôi nghênh là thật lợi hại, Bạch Tiểu Thăng cũng rất lợi hại, có điều ở trước khi các cậu đến học viện, có thể không ngủ không nghỉ không đi ra khỏi cửa lúc nào cũng đề phòng tất cả nguy hiểm hay không? Huống cho còn có hai đại mỹ nữ ở đây, các cậu không lo lắng cho bản thân mình, lẽ nào cũng không lo lắng an nguy của hai cô ấy hay sao? Các cậu cũng muốn làm cho hai cô ấy lo lắng cho an toàn của các cậu sao?



Lời nói này của Vân Quang Chi giống như khẩu lệnh vậy, đạt được hiệu quả rất lớn.



Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn về phía Ngụy Tuyết Liên và Lâm Vi Vi, hai cô gái cũng nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời đều bị thuyết phục.



Không thể không nói, Vân Quang Chi ở trên phương diện tâm lý học cùng với kỹ xảo nói chuyện, đã đến mức độ lô hỏa thuần thanh như vậy rồi.



- Anh Tiểu thăng, anh hãy nghe theo Vân lão sắp xếp đi, cũng không phải chuyện xấu gì.



Lâm Vi Vi nói.



- Đúng đấy, Tiểu Thăng!



Ngụy Tuyết Liên cũng khuyên nhủ,



- Nếu không như vậy thì tôi cũng không yên lòng.



Bạch Tiểu Thăng thở dài, nói với Vân Quang Chi đạo,



- Vậy tôi xin cảm ơn ý tốt của Vân lão vậy!



Hắn cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.



Vân Quang Chi nhất thời vui vẻ, gật gù.



Bạch Tiểu Thăng đành khách khí nói với những người trẻ tuổi kia,



- Cũng khổ cực mọi người.



Đám người kia mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đáp ứng rồi, đều rất không dễ chịu, lại không dám ở ngay trước mặt Vân Quang Chi từ chối lần thứ hai, chỉ có thể im lặng rên lên một tiếng, xem như là thừa nhận rồi.



Bạch Tiểu Thăng đối với thái độ này của bọn họ, cũng không để ý.

Lôi Nghênh thì lại nhíu mày.



- Nếu như bọn họ muốn đi theo chúng ta... bảo vệ chúng ta, vậy thì tất cả đều phải nghe chúng ta.



Lôi Nghênh bỗng nhiên lên tiếng.



Dưới cái nhìn của hắn, đám nhóc con này đều là đồng tử quân, nếu thật sự gặp phải nguy cơ lớn chỉ sợ là đều há hốc mồm.



Có điều, nếu không có cách nào bỏ rơi thì đành phải làm hết sức để bọn họ không gây thêm phiền phức cho mình và Bạch Tiểu Thăng.



Cái nhóm nam nam nữ nữ này vừa nghe thấy những lời của tên "ngốc to con" kia nói đều hết sức khó chịu, dồn dập ném tới những ánh mắt khinh thường.



Lôi Nghênh hoàn toàn không thèm nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận