Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1234: Âm thanh càng lúc càng to hơn

Khâu đấu giá của buổi Dạ Hội Từ Thiện Giang Vương tiến hành quả thật vô cùng sôi động.

Ngắn ngủi chỉ mới một giờ đồng hồ thôi, đã có mười vật phẩm mang ra đấu giá được mọi người tranh giành nhau mua không còn, bầu không khí trở nên sôi động đến cực điểm.

Vương Tâm Mạch mỉm cười, ngón trỏ của bàn tay trái không ngừng nâng lên hạ xuống, nhẹ nhàng gõ lóc cóc lên mặt bàn.

Hiện tại trong lòng hắn đang tràn đầy nghi hoặc.

Cho đến bây giờ, ba người kia vẫn chưa có bất kỳ cái cử động gì khác, chẳng lẽ theo tới đây chỉ để xem náo nhiệt thôi sao.

Không muốn đấu giá vật phẩm sao?

- Hay là vật phẩm mà bọn họ muốn đấu giá vẫn còn ở đằng sau?

Chuẩn bị tiếp theo đây, vẫn còn năm kiện vật phẩm đấu giá chưa có ra sân, tất cả đều là tinh phẩm.

Vương Tâm Mạch vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình, cho nên tư thái vẫn ổn trọng như núi.

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ lại nhịn không được mà có chút gấp gáp.

Mặc kệ là chuyện trả thù ba người kia, hay là ôm về vật phẩm mà Ron muốn, sau đó bọn họ sẽ mang qua tặng để làm hòa hoãn mối quan hệ, hai phương diện này tất cả đều rất trọng yếu.

Thế nhưng mà nếu như "Tiểu Vương Gia" đoán sai nữa thì sao, những người kia căn bản không muốn đấu giá vật phẩm thì sao?

Vậy bọn họ, chẳng phải là hai bên đều thất bại sao.

Thậm chí, hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ bắt đầu có chút phiền muộn.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo của chúng ta chính là một quyển Tiểu Giai Tự Thiếp, đây là một cuốn Khải Thư rất nổi tiếng thời Minh trị « Linh Phi Kinh », tác giả là. . .

Dưới sự giới thiệu vô cùng đặc sắc của người dẫn, dưới đài liên tiếp vang lên tiếng nghị luận xôn xao, một mảnh ầm vang.

Ở đây người biết hàng cũng không ít.

Cuốn Tự Thiếp này, quả thật là món hàng trân phẩm.

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt bắn ra tia sáng ngời ngời.

- Anh Tiểu Thăng, anh cảm thấy hứng thú đối với cuốn Tự Thiếp kia à?

Lâm Vi Vi thấy được phản ứng Bạch Tiểu Thăng, lập tức hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn qua.

- Bỗng nhiên anh nhớ ra rồi, sắp tới đây là sinh nhật của lão gia tử Hạ Hầu Khải nha. Lão gia tử bình thường rất yêu thư pháp, đặc biệt ưa thích mấy cuốn Khải Thư. Sự xuất hiện của cuốn Tự Thiếp này, vừa vặn làm quà chúc thọ rất hay.

Bạch Tiểu Thăng đè thấp âm thanh nói.

Nghe xong lời này, hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lập tức gật đầu đồng ý.

Món đồ kia ngược lại có thể mua.

- Cuốn Tự Thiếp này có giá khởi điểm là hai triệu.

Trên đài, người chủ trì đã mỉm cười báo giá.

- Hai triệu hai...

- Hai triệu tư...

- Hai triệu sáu ...

Trong khán phòng này, người yêu thích tranh chữ lập tức nháo nhào giơ tấm bảng của mình lên liên tục báo giá. Trong nháy mắt, thì giá trị của cuốn Tự Thiếp tăng lên như bão tố đột phá con số ba triệu..

Lúc này, tốc độ kêu giá bắt đầu chậm dần lại.

- Bốn triệu.

Một âm thanh trầm thấp vô cùng hùng hậu vang lên, chữ chữ vang lên tựa như lôi cổ vò âm, kéo dài một chút khiến cho toàn trường trở nên im lặng.

Là ai kêu giá, một tiếng nói thôi đã tăng thêm một triệu.

Mọi người có mặt ở đây líu lưỡi, ngăn không được nhìn qua.

Phía bên trong giữa đại sảnh, ở một cái bàn thứ ba phía bên phải, một người đàn ông vạm vỡ đang giơ thẻ số ở trong tay.

Dưới sự tính toán của Bạch Tiểu Thăng về món quà cho Hạ Hầu Khải lão gia tử, Lôi Nghênh rốt cục đại diện tiến hành đấu giá.

Tiểu Nguyệt đang đứng một bên, cũng giật mình đưa mắt nhìn ba vị khách quý mà mình tiếp đãi này, đồng thời trong lòng ngăn không được cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Tại sao nói, các nàng đều hi vọng được làm người dẫn đường cho khách quý, ngoại trừ những tiền thưởng ở bên ngoài đó, nếu như vị khách quý mà mình phục vụ có thể đấu giá thành công vật phẩm, thì các nàng sẽ nhận được phần trăm từ món vật phẩm đấu giá đó vô cùng phong phú.

Nếu như cái giá sau cùng là bốn triệu như lời nói, như vậy phần trăm có thể là. . .

Tiểu Nguyệt âm thầm khấp khởi mừng trong lòng, cũng âm thầm kinh ngạc đối với mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ.

Những người này nhìn tuổi tác có lẽ xấp xỉ với mình nhưng thật sự là giàu có nha, không hổ là khách quý của lần đấu giá này.

Ngồi trước ở bên trong là Vương Tâm Mạch, La Gia Hạo và La Gia Kỳ biết được âm thanh kia là của ba người kia, tinh thần lập tức trở nên phấn khởi.

- Nguyên lai, đây mới đúng là vật phẩm mà bọn họ muốn.

- Mở miệng ra là đã bốn triệu? Những người này tại sao lại có nhiều tiền như vậy, nhất định là do Ron ủy thác bọn hắn tới đây.

- Nhất định phải đạt được cái vật phẩm đấu giá lần này. Hung hăng ép bọn hắn một đầu, khiến cho bọn hắn hoàn không hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhận trách phạt, sau đó mình có thể cầm cái vật phẩm đấu giá này đưa cho Ron để có thể làm dịu lại mối quan hệ này. Nếu như cha biết được chuyện này, cũng nhất định sẽ ủng hộ cách làm của chúng ta.

Trong lòng của ba người nghĩ khác nhau.

- 'Tiểu Vương Gia', cái vật phẩm đấu giá lần này ngài đừng xuất thủ, nhường cho nhà họ La tôi đi.

La Gia Hạo xích người lại gần Vương Tâm Mạch, cười bồi nói.

Vương Tâm Mạch trầm ngâm suy nghĩ một lát.

Người thủ hạ từ bên trong giám sát nhìn thấy được, người giơ bảng kêu giá chính là người đàn ông vạm vỡ ở bên trong ba người, cũng không phải là do cô mỹ nữ kia.

Cái món đồ đấu giá lần này, khả năng đúng là đồ vật mà Ron muốn.

Nếu như cái cô gái kia biểu hiện bình thường, không có chút tâm tư ham muốn gì, vậy món đồ kia tặng cho hai anh em nhà La bọn họ cũng không sao.

- Đưa cái Tự Thiếp cho cô gái xinh đẹp thì được gì, huống hồ cũng không phải thứ mà nàng muốn. Nếu như lần đấu giá này, không có thứ khiến cho nàng để ý vậy thì sau khi quay về mình còn phải suy nghĩ biện pháp khác để tiếp cận nàng mới được.

Vương Tâm Mạch thầm nói.

- Vậy cái vật phẩm lần này, liền nhường cho các ngươi.

Nghĩ được như vậy, hắn liền nở nụ cười đối với La Gia Hạo.

- Đa tạ 'Tiểu Vương Gia'.

La Gia Hạo cười nói.

Ngay cả La Gia Kỳ cũng không nhịn được mà chà sát hai bàn tay nhỏ.

- Năm triệu lần thứ nhất. Còn có ai ra giá cao hơn hay không.

Trên đài, người chủ trì buổi đấu giá mỉm cười hỏi thăm, lại có người lên tiếng đấu giá, Lôi Nghênh liền thét lên năm triệu.

Hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại, không ai muốn ra giá nữa.

Người không thiếu tiền, thì trong lòng cũng sẽ có sự đánh giá đối với giá trị của bất cứ vật nào đó, nếu như giá trị vượt ra quá xa giá trị căn bản mà bọn họ định ra, vậy thì sẽ dừng tay.

- Năm triệu, nếu như không có người nào tiếp tục đấu giá, vậy món đồ này liền thuộc quyền sở hữu của vị tiên sinh kia.

Người chủ trì lại lần nữa cười hỏi.

- Năm triệu hai

Một âm thanh có vẻ hơi vội vàng truyền đến, xuất phát từ chỗ bàn của Vương Tâm Mạch bên kia.

La Gia Hạo đang giơ cao thẻ số.

Toàn trường lập tức nghiêm nghị hẳn lên, ánh mắt mọi người hơi ngưng trọng nhìn qua.

Tuy nhìn không ra thân phận người kia, nhưng mà có thể ngồi chung một bàn với "Tiểu Vương Gia", thì tất nhiên là người đặc biệt.

Thậm chí có rất nhiều người đang âm thầm nghị luận xôn xao.

- Hôm nay, là ai đang ngồi chung bàn với 'Tiểu Vương Gia' vậy?

- Tôi nghe nói người thanh niên kia là người của nhà họ La a.

- Vậy à, đúng là trong năm nay thì nhà họ La cũng có rất nhiều hạng mục hợp tác với nhà họ Vương nha.

- Cái gì mà hợp tác chứ, theo tôi thấy thì nhà họ La đang bồi thường tiền để tìm chỗ dựa nha.

Coi như là mang theo mặt nạ, nhưng mà hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ bị rất nhiều người nhận biết rõ, lại thêm chuyện hôm nay bọn họ ngồi chung một bàn với Vương Tâm Mạch, không khác gì ở trên người dán một cái nhãn hiệu, liếc mắt một cái liền bị người có mặt ở đây nhận ra.

Những tiếng nghị luận kia trầm thấp vang lên, tuy rằng không có vang lên tới gần cái bàn của Vương Tâm Mạch bên kia, nhưng mà cũng hướng bên ngoài một chút truyền ra, liền bên tai không dứt.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng bọn họ tự nhiên cũng nghe được.

Người nhà họ La?

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ?

Người kêu giá chính là bọn họ sao, chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn trúng cuốn Tự Thiếp này sao?

Vậy tại sao nãy giờ không có tham gia đấu giá a?

- Theo em thấy hai tên này rõ ràng là cố ý mà.

Lâm Vi Vi tức giận nói.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười nhạt, ra hiệu cho Lôi Nghênh tiếp tục tăng giá, "Đến bảy triệu."

- Bảy triệu.

Lôi Nghênh khẽ quát lên một tiếng, lại lần nữa che lấp hình ảnh nhà họ La.

Ánh mắt của mọi người lại lần nữa bị hấp dẫn qua, rất nhiều người nhịn không được mà líu cả lưỡi.

Xem ra mấy người ngồi ở cái bàn bên kia là người rất có tiền a.

Tiểu Nguyệt đứng ở một bên đã bị dọa cho cả kinh trợn mắt há mồm.

Bỏ ra bảy triệu chỉ để mua một cuốn Tự Thiếp sao?

Nàng có chút không dám tin tưởng chuyện này.

Đối với người bình thường mà nói, không phải chỉ là một trang giấy thôi sao. . .

- Bảy triệu tư.

La Gia Hạo hơi trầm mặt xuống, cất giọng quát lên.

Kỳ thực sau khi hô lên con số này, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ.

Bình tĩnh xem xét lại, cái giá này có chút cao nha.

Đặc biệt là chưa có báo cáo tiếng nào cho lão gia tử nhà mình, mà đã cầm tiền ném ra ngoài rồi.

Kỳ thực giá trị của cái cuốn Tự Thiếp kia cũng chỉ có hơn hai triệu mà thôi?

Có tiền, cũng không cần phải phung phí như thế nha.

- Đúng vậy, nhất định phải ép bọn hắn xuống.

Nhưng phía La Gia Kỳ thì ngược lại, vô cùng hưng phấn, còn rất cao hứng nói.

Tiểu thư thiên kim con nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, đối với khái niệm tiền bạc cũng chỉ là những con số mà thôi.

- Đừng quá keo kiệt mà để cho đối phương xem thường a.

Lúc đầu, Lôi Nghênh ở bên cạnh còn muốn hô lên, nhưng Bạch Tiểu Thăng cười nhắc nhở.

- Mười triệu.

Có lời nói này của Bạch Tiểu Thăng, lực lượng của Lôi Nghênh ngay lập tức tăng lên, không chút nào khách khí, mở miệng hô lên mười triệu.

Giá khởi điểm của vật phẩm này chỉ hai triệu, vậy mà một đường đấu đá tăng lên thành mười triệu rồi.

Mọi người có mặt ở đây đã bị dọa cho vô cùng kinh hãi, dồn dập nghiêng người sang nhìn về phía mấy người Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Tiếng nghị luận liên tục nổi lên.

- Đây là nhân vật nào vậy? Sao lại nhiều tiền lắm của như thế?

- Một hơi tăng giá lên nhiều như vậy, thật có tiền a.

- Bởi như vậy, chẳng phải nhà họ La bị đạp xuống rồi sao.

- Ha ha, nhà họ La bị một đối thủ không biết tên nghiền ép, thật là thú vị. . .

Mọi người xôn xao, đám người kia tựa hồ còn có dáng vẻ hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nhưng không nói gì.

Kỳ thực, từ một khắc kia khi nghe được đám người nhận ra thân phận nhà họ La trở đi, thì đây cũng không còn là một trận đấu ngang tài đọ sức nữa.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng dù có thua, cũng không quan trọng, dù sao bọn họ chỉ ở chỗ này "Bừa bãi vô danh" mà thôi.

Nhưng nếu nhà họ La thua. . .

Thì những người ở chỗ này, khẳng định không ngại nhìn một trận hí kịch, đồng thời chế nhạo vài câu.

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ không phải trước mặt mọi người muốn gây khó dễ cho bọn họ sao, vậy thì để xem ai sẽ bị mất hết mặt mũi.

- Các ngươi nếu như cố ý tranh giành với chúng ta, muốn giẫm chúng ta, như vậy lần này, các ngươi chính là đang muốn đeo gông lên cổ mình rồi.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ cười thầm.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh theo Bạch Tiểu Thăng cũng đã hai ba năm, từ góc độ cân nhắc vấn đề hay phương thức cũng bất tri bất giác có sự biến hóa theo, giờ phút này không hẹn mà cùng nghĩ đến điểm ấy.

Hai người nở nụ cười lạnh, nhìn nhau.

Bên kia, sắc mặt của Vương Tâm Mạch lại vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm cười lạnh.

Dù sao đây cũng là nơi của hắn, hai bên cố tình nâng giá càng cao càng tốt, ai thắng ai thua thì hắn đều có lời.

Sắc mặt của La Gia Hạo trở nên trắng nhợt.

- Đám người chết tiệt này vậy mà còn dám ép chúng ta một đầu, anh, tăng giá lên đi.

La Gia Kỳ cũng giật mình, nghiến răng nghiến lợi nói.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng lại một lần nữa mang tới rung động, ngay cả mấy bàn ở phụ cận đều đang nghị luận về bọn họ.

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ lập tức trở thành đại biểu của nhà họ La.

Bọn họ nếu như thua trận, vậy thì chính là nhà họ La thua trận.

Phần mặt mũi này, có thể bọn họ gánh không nổi a.

Mười triệu, quả thực có chút nhiều lắm a.

Có tiền, cũng không thể nào phung phí như thế nha.

La Gia Hạo bắt đầu do dự.

- Mười triệu, vị tiên sinh này có muốn tiếp tục hay không đây.

Trên đài, người chủ trì cười hỏi.

- Anh, theo đi.

La Gia Kỳ cũng thúc giục.

- Mười một triệu.

La Gia Hạo cắn răng một cái, cuối cùng cũng theo chỉ có điều lần tăng giá này cũng không có một chút tiêu sái nào.

Ánh mắt của La Gia Kỳ u oán buồn bực, oán trách đại ca không phóng khoáng chút nào.

- Mười bốn triệu.

- Tự cho là mình ở vị trí cao, tự nhận thực lực có thừa à. Không được, thì cũng đừng có liều chết mà bám theo.

Lời nói của La Gia Hạo sợ còn chưa tan, thì lời nói của Lôi Nghênh đã truyền đến, tùy theo mà đến, còn cố ý trào phúng một câu.

Giọng nói trào phúng này của Lôi Nghênh vang lên, khiến cho toàn trường yên tĩnh, sau đó rất nhiều tiếng nghị luận xột xoạt vang lên liên tục.

Tất cả mọi người rất hưng phấn.

Thật lợi hại.

Bao lâu rồi không có thấy được tràng diện này, không có gặp qua chuyện công khai giễu cợt như thế này a.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng rất bất ngờ, đồng thời nhìn về phía Lôi Nghênh.

Lợi hại, thật sự lợi hại nha.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng giễu cợt.

- La gia lúc này đâm lao thì phải theo lao rồi, mất tiền hay là mất mặt, cứ để cho bọn họ chọn. Các anh nói thử xem, cái cô gái đỏng đảnh kia có thể bị tức chết hay không.

Lâm Vi Vi nhẫn nhịn không ngừng cười trộm.

Ngược lại, trong lòng nàng cảm thấy khoái trá vô cùng.

Một người khác cũng đang vui vẻ ghê gớm, chính là Tiểu Nguyệt ở bên cạnh.

Mười bốn triệu đó?

Nếu như phi vụ đấu giá này thành giao thì mình nhận được bao nhiêu phần trăm a.

Đương nhiên, Tiểu Nguyệt cũng biết rõ. Những người ở phía đối diện đang kêu giá kia chính là người của nhà họ La, bọn họ sẽ nhượng bộ sao?

- Nếu như chúng ta thua, mình phải vẽ cái vòng tròn nguyền rủa bọn họ, nam thì càng ngày càng xấu, nữ thì càng ngày càng béo.

Tiểu Nguyệt nắm tay âm thầm nói.

La Gia Hạo đổ mồ hôi thật sự.

Mười bốn triệu, số tiền quá mức cao.

Không thể theo, tuyệt đối không thể.

- Anh, anh phải theo đến cùng đi.

La Gia Kỳ đè thấp âm thanh thúc giục.

La Gia Hạo cười khổ.

Cô em gái này, đều là do cha vô cùng cưng chiều mới quấy phá như thế, cô đến cùng có biết rõ hay không, nện tiền như thế này là không đúng.

- Đem giá nâng lên, sau đó chúng ta liền không theo nữa, chúng ta để cho bọn họ dùng nhiều hơn mười triệu để mua món đồ kia, đây cũng là một sự trả thù. Sau khi trở về, để coi thử bọn hắn bàn giao như thế nào.

La Gia Kỳ đè thấp âm thanh cười lạnh nói,

La Gia Hạo sững sờ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô em gái của mình, sau đó đôi mắt sáng lên.

Nguyên lai cô em gái này của mình, vậy mà thông minh như thế.

Không tệ, hô giá tiếp đi.

Khiến cho bọn họ móc hầu bao càng nhiều càng tốt.

- Tôi ra giá mười lăm triệu. Vị tiên sinh kia, ngươi nói ngồi ở phía trước không có thực lực, vậy tôi sẽ nói cho ngươi biết, ngươi mới là người lấy không nổi.

La Gia Hạo hống lên nói.

Trong lời nói của La Gia Hạo tràn đầy khiêu khích.

Mọi người đang xem náo nhiệt nhất thời hưng phấn cả lên, nhao nhao ồn ào.

- Theo luôn.

- Đúng, người ta cũng đã khiêu chiến, nếu là tôi, tôi cũng theo.

- Không tệ, theo.

Từ xưa đến nay, xem náo nhiệt, thứ nhất chính là không chê làm lớn chuyện.

- Cũng không sai biệt lắm. Hai lần trước báo giá, cái tên La Gia Hạo kia khi hô giá thì chính hắn cũng có phần kinh tâm động phách, âm thanh trầm thấp vô cùng, nhưng hiện tại âm thanh không đúng nha, sợ là muốn hãm hại chúng ta đây mà.

Bạch Tiểu Thăng đè thấp âm thanh, nhìn Lôi Nghênh cười nói.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như thế, Lôi Nghênh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- Đây là bọn họ muốn chết, anh Tiểu Thăng có bản lĩnh đọc thấu được tâm tư của người khác qua nét mặt lời nói nha, bọn họ không có gặp qua.

Lâm Vi Vi cười lạnh.

- Chúng ta khác biệt so với bọn hắn nha, bọn hắn mất mặt, chỗ này mọi người đều nhận biết bọn hắn. Nhưng đâu có người nào biết rõ chúng ta là ai. Còn muốn tạo áp lực cho chúng ta, là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Lôi Nghênh cũng cười nói.

- Mười lăm triệu lần thứ nhất, mười lăm triệu lần thứ hai.

Vị tiên sinh kia, xin hỏi ngài còn theo nữa không.

Trên đài, người chủ trì cũng có chút kích động, khả năng đây chính là giá chốt sau cùng.

- Theo, theo. Ngươi ngược lại phải theo nha.

La Gia Hạo nhịn không được đè thấp âm thanh mà nói, nắm tay thật chặt "Ủng hộ" cho Lôi Nghênh bên kia.

La Gia Kỳ cũng ngăn không được nhìn sang.

- Nhà họ La chịu lấy cái giá mười lăm triệu cầm về tinh phẩm trị giá hai triệu, thật sự khiến cho người khác bội phục, cũng nói rõ ràng rằng bọn hắn thật sự yêu thích cuốn Tự Thiếp này. Như vậy, quân tử cũng không đi đoạt vẻ đẹp của người khác, chúng ta rộng lượng một chút, nhường.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười cất giọng nói.

Hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ nghe vậy thì lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt đại biến.

- Tại sao hắn lại không theo nữa.

La Gia Hạo quả thật hối hận muốn đập đầu vào tường rồi.

La Gia Kỳ lại tức giận cắn chặt hai hàm răng ngà muốn nát.

Mội câu nói hay, rất tốt.

Đây là trái lại là hãm hại bọn họ a.

Hiện tại, tuy rằng bọn họ đem đồ vật cướp được tới tay, nhưng La Gia Kỳ cảm thấy rất khó chịu, trong lòng còn tràn đầy buồn bực uất ức.

Đồng dạng, La Gia Hạo cũng có cảm giác như vậy.

Cảm giác mình mới là người tiêu tiền như nước.

Đã cảm nhận được khoái cảm nghiền ép đâu.

Hoàn toàn không có.

- Tối thiểu nhất, các ngươi cũng đã lấy được món đồ kia, có thể đưa cho Ron để làm hòa hoãn mối quan hệ rồi.

Ngồi một bên, Vương Tâm Mạch cười trấn an.

Như thế chỉ là cái cớ giải sầu mà thôi.

Chỉ có điều, La Gia Hạo thực tình không nỡ bỏ ra nha.

Lần hao tổn này để làm hòa hoãn mối quan hệ, thật sự quá đắt a.

. . .

Bên kia, trong lòng của Tiểu Nguyệt tràn đầy thất vọng, đối với hành động tăng giá cuối cùng của hai anh em La Gia Hạo và La Gia Kỳ vô cùng hận, ở trong lòng đã âm thầm vẽ hàng chục cái vòng nguyền rủa, chú chết bọn họ.

Mọi người có mặt ở đây, ai cũng tắc lưỡi ngợi khen, thanh âm kinh ngạc thay nhau nổi lên.

Chỉ là, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng không có chú ý tới.

Ở thời điểm hắn mở miệng phát ra tiếng, trong thời gian nhanh nhất, ở cái bàn thứ hai ở bên trong vách, có người bỗng nhiên xoay đầu nhìn qua.

Thậm chí có người đè thấp âm thanh phát ra tiếng.

- Cái âm thanh vừa rồi phát ra kia, không phải là của Bạch Tiểu Thăng sao?

. . .

Sau khi kết thúc trận long tranh hổ đấu này, buổi đấu giá vẫn tiếp tục.

Sau đó lên kệ lại là hai kiện vật phẩm rất tốt, thế nhưng mà quá trình đấu giá lại vô cùng bình thản không có gì lạ.

Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng lập tức ngồi thẳng người, thần sắc trở nên nghiêm nghị.

Món vật phẩm áp trục mà hắn chờ đợi, đã tới.

- Trận trước là do Lôi Nghênh giơ bảng kêu giá, lần này đổi em tới đi.

Lâm Vi Vi chà sát hai bàn tay tỏ vẻ hưng phấn, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

Quá trình kêu giá, tựa hồ như rất thú vị a.

- Được thôi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói.

- Cái ấm tử sa này, tương truyền chính là tác phẩm tâm huyết của một vị đại sư thợ thủ công thời Minh, từng nằm trong tay của Trương Cư Chính đứng đầu của Minh triều, danh hào 'Lời thì thầm', giá khởi điểm năm triệu.

Trên đài, một cái ấm tử sa được nâng lên, ngón tay ngọc của vị chủ sự chỉ vào, cười nói.

Theo người chủ trì báo giá, mọi người ở toàn trường lập tức líu lưỡi.

Trương Cư Chính đã từng nắm giữ qua.

Ánh mắt mọi người trở nên sốt ruột.

- Trời ạ, đây chẳng phải thành Văn Vật rồi sao.

Lâm Vi Vi cũng nhịn không được kinh dị nói.

- Trò cười. Dù sao ngươi cũng không có địa phương nào khảo chứng, Lão Trương có phải đã từng nắm giữ qua cái ấm như thế hay không. Cũng không cần chờ nữa, tranh thủ thời gian báo giá a.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Bảy triệu.

Lâm Vi Vi lập tức tỉnh táo lại, gấp giọng hét lớn một tiếng.

Trong nháy mắt, đám người bị "Thân thế" của bình Tử Sa này làm rung động, lại lần nữa bị câu nói của Lâm Vi Vi dọa cho sững sờ.

Lần thứ nhất hô giá, liền tăng lên hai triệu?

Sắp điên a.

Ngay cả hai người Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng sững sờ.

- Có phải em hô giá hơi cao hay không?

Thấy thái độ của hai người như thế, trong lòng của Lâm Vi Vi có chút bất định bất an nói.

Lôi Nghênh trơn mắt một cái.

Cô nghĩ sao. . .

- Không có việc gì a, hô cao một chút có thể chấn nhiếp người bên ngoài.

Bạch Tiểu Thăng cười an ủi.

Lúc này, Lâm Vi Vi mới hơi an tâm một chút.

- Chín triệu.

Một âm thanh trầm ổn rất có từ tính âm thanh vang lên, liền lôi đi tất cả lực chú ý của mọi người.

Bởi vì người kêu giá, chính là "Tiểu Vương Gia" Vương Tâm Mạch.

Thời khắc này, Vương Tâm Mạch cười không ngớt miệng, đôi mắt sáng ngời.

Bởi vì Lâm Vi Vi kêu giá, hay nói cách khác là cô ấy hứng thú đối với cái ấm tử sa này.

Mỹ nhân, trà thơm, phối hợp rất tốt nha.

- Nguyên lai là ngươi ưa thích cái này sao.

Vương Tâm Mạch nở nụ cười, trong lòng thầm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận