Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1986: Người trẻ tuổi này thật đáng giận

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên "đổi sắc mặt", vẻ mặt có phần thâm trầm hỏi ngược mọi người đang ngồi ở đây, hỏi bọn họ có biết đám người Lục Vân bây giờ đang ở đâu và làm gì.

Những lời này rất có mùi vị của âm mưu.

Thấy Bạch Tiểu Thăng lộ ra vẻ mặt như vậy, đồng tử của đám người Giả Thành Sơn không hẹn mà cùng co lại, cảnh giác nhìn về phía người trẻ tuổi này.

Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, thật giống như bị dừng lại mất mấy giây.

- Vậy tôi dám hỏi ngài Bạch, đám người ngài Lục Vân bây giờ đang ở đâu và làm gì vậy?!

Giả Thành Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Vẫn là Giả Thành Sơn bình tĩnh lại trước. Dù sao ông ta cũng là gia chủ của tập đoàn Giả thị, tâm trạng vẫn tốt hơn những người bên cạnh.

Sau đó, mọi người ở đây cũng bình tĩnh lại, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng xem anh nói thế nào.

Nếu Bạch Tiểu Thăng dám mở miệng nói ra thì tuyệt đối sẽ không phải là bắn tên không đích!

Bọn họ cũng muốn nghe thử tiếp theo Bạch Tiểu Thăng sẽ nói gì!

Đám người Lục Vân không xuất hiện ở đây là đi đâu và có ý đồ gì?

Thắc mắc cuối cùng đều quanh quẩn ở trong lòng mỗi người ở đây.

Nghe Giả Thành Sơn trầm giọng hỏi, bị mọi người nhìn chằm chằm vào với ánh mắt tìm tòi, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười. Nụ cười trên mặt anh rất ôn hoà hiền hậu, sáng lạn như ánh mặt trời, thật giống như một cậu thanh niên mới lớn, dường như vẻ mặt thâm trầm vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện ở trên mặt anh vậy.

- Thật ra, tôi cũng muốn biết đám người ngài Lục Vân lúc này đang làm gì. Đáng tiếc, bọn họ không nói cho tôi biết.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai và cầm chén trà nhỏ lên uống một ngụm, thảnh thơi nói:

- Người ta muốn làm gì, làm sao phải báo cho tôi biết chứ!

Giả Thành Sơn lập tức sửng sốt khi nghe được câu trả lời này của Bạch Tiểu Thăng.

Những người khác cũng ngạc nhiên bất đắc dĩ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Một câu trước nói làm cho mọi người thắc mắc, câu sau... mẹ nó… đây hoàn toàn là một lời nói nhảm!

Xem ra, tên khốn kiếp Bạch Tiểu Thăng này đang trêu chọc mọi người!

Cho dù mọi người đang ngồi đây đều nhân vật lớn trong giới kinh doanh có khả năng trấn tĩnh hơn người, lúc này cũng thấy nóng nảy, đặc biệt muốn chửi Bạch Tiểu Thăng một trận.

Giả Thành Sơn nhíu mày và thở ra một hơi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch thật đúng là hài hước!

- Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn không biết xấu hổ mà tán thành.

Giả Thành Sơn cũng hết chỗ nói rồi.

Đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm không biết phải nói tiếp thế nào nữa.

- Thật ra, tôi cũng cảm thấy ngài Giả và các vị đang ngồi ở đây đều rất hài hước!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Các người dựa vào đâu mà cảm thấy tài nguyên trong tay mình là thứ Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ và tôi đang cần gấp chứ? Các người lại dựa vào đâu mà cảm thấy có thể dựa vào mấy thứ đó là có thể gia nhập liên minh hợp tác của chúng tôi, còn muốn có đãi ngộ cao như vậy?

Suy nghĩ của Bạch Tiểu Thăng thay đổi lạ thường, lời nói ra không theo logic, lập tức kéo đề tài trở lại.

Trong giây lát, mấy người đang ngồi không kịp phản ứng.

Nhưng Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm lại nghe rõ, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm trọng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Ha ha, ngài Bạch cho là lời tôi vừa nói là quá đáng sao? Nếu vậy, chúng ta phân tích xem niềm tin của tôi có đúng không!

Giả Thành Sơn mở miệng trả lời.

Khi nói chuyện, trong đôi mắt Giả Thành Sơn sáng rực.

Khi ông ta nói đến những điều này thì giống như đang nói chuyện làm ăn.

Thương nhân lớn nói chuyện làm ăn thì có đôi khi cũng giống người bán hàng rong nói chuyện buôn bán.

Ra giá “cố định" ngay tại chỗ và luôn cảm giác thứ trong tay mình là đồ vô giá, tốt nhất trong cả thiên hạ.

Người muốn có được phải “trả giá ngay lập tức", cho dù cần gấp nhưng trong miệng cũng sẽ đưa ra khuyết điểm, tìm vấn đề để ép giá xuống.

Nói chuyện đến những điều này lại đại biểu cho vụ kinh doanh này có cơ hội.

Tư duy của Bạch Tiểu Thăng có xảo quyệt thì cuối cùng vẫn quay trở về điểm này!

Cho nên, trong lòng Giả Thành Sơn cảm thấy sung sướng.

Theo ông ta thấy, tiếp theo hai bên lại phải thăm dò để tìm được điểm cân bằng để hai bên có thể chấp nhận được.

Sau đó, chuyện này sẽ thành công.

Trải qua vài giây, mọi người đang ngồi đây cũng nhận được phán đoán tương tự với Giả Thành Sơn, tất cả đều lộ ra ánh mắt mong đợi.

Bọn họ vạch kế hoạch lâu như vậy còn không phải là muốn có một kết quả sao. Lúc này kết quả mong chờ đang sắp tới, bảo người ta không vui vẻ sao được.

Kết quả, thái độ tiếp theo của Bạch Tiểu Thăng lại vượt ra ngoài dự đoán của đám người Giả Thành Sơn.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén trà xuống và mỉm cười nói:

- Ngài Giả và các vị cho rằng Bạch Tiểu Thăng tôi cố ý cố tình hạ thấp giá trị tài nguyên trong tay các vị sao? Cũng không phải vậy. Những lời tôi vừa nói có thể quá thẳng, nếu có chỗ đắc tội thì mong các vị bỏ quá cho. Dù sao, các vị lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, tất cả đều là tiền bối trong giới kinh doanh nên tu dưỡng tất nhiên hơn đám thế hệ trẻ chúng tôi rất nhiều. Bây giờ thì sao? Trong chuyện này, quan điểm của chúng ta có bất đồng quá lớn, hay là chúng ta tạm thời để lại, thời gian sẽ chứng minh quan điểm của ai trong hai bên chúng ta là phù hợp với thực tế hơn.

Nghe ý của Bạch Tiểu Thăng là anh không muốn thương lượng nữa!

Đám người Giả Thành Sơn nhất thời sửng sốt.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng nhẫn tâm ép giá, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ anh trực tiếp chặn lại khả năng đàm phán.

Điều này cũng làm cho mọi người có chút không kịp trở tay.

Bọn họ không phải chưa từng gặp người hành động khác thường. Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm càng thấy nhiều hơn. Nhưng người ngay cả bài cũng ném còn quay đầu đụng tới.

Giả Thành Sơn cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.

Bọn họ là những nhân vật nổi tiếng khôn khéo nhiều năm ở trong giới kinh doanh, không ngờ trong cuộc đàm phán hôm nay lại bị tiết tấu của Bạch Tiểu Thăng quấy rầy nắm mũi dẫn đi!

Quan trọng là bọn họ có bảy người mà Bạch Tiểu Thăng chỉ có một!

Nếu bàn về khống chế, cũng phải là bọn họ khống chế Bạch Tiểu Thăng mới đúng!

Chẳng lẽ đây thật sự chính là đánh loạn đánh chết sư phụ già...

Bọn họ lại để một người trẻ tuổi dẫn dắt như vậy sao?

Giả Thành Sơn cảm thấy có chút buồn bực tức tối. Ông ta còn như vậy nữa là những người khác.

Nếu không phải Bạch Tiểu Thăng ở đây, bọn họ cũng đã không nhịn được mà lên tiếng chửi tục rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, trong lòng hiểu rõ, trên mặt mỉm cười và nói:

- Thật ra tôi nghĩ bất đồng của chúng ta sẽ có thể sẽ nhanh chóng có đáp án thôi. Có thể là một, hai ngày là có thể hiểu rõ cũng không chừng.

Bạch Tiểu Thăng nói xong những lời này, mọi người không hiểu, ngay cả Giả Thành Sơn cũng nghi ngờ muốn hỏi anh nói vậy là có ý gì.

- Bây giờ đã không còn sớm nữa, một chén trà uống đến bây giờ cũng hết rồi.

Bạch Tiểu Thăng đẩy chén trà ra, không ngờ lại vào lúc này lại cười ha hả và đứng lên.

- Ngài Bạch, chúng ta mới bắt đầu nói cao hứng, sao ngài lại muốn đi chứ? Làm vậy khó tránh khỏi có chút mất hứng đi.

Giả Thành Sơn thấy thế, lập tức nói.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười với Giả Thành Sơn và mọi người đang ngồi đó.

- Các vị, thật ngại quá, tôi phải trở về chuẩn bị, cũng cần cố gắng nghỉ ngơi một chút. Dù sao, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm. Tôi còn muốn tham gia đấu giá đất. Tôi nhất định phải có mảnh đất kia đấy! Đến lúc đó vẫn mong các vị giơ cao đánh khẽ, ra giá thấp một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận