Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2519: Xung đột (1)

Sợ rằng bất kể thế nào Bạch Tuyên Ngữ cũng sẽ không nghĩ tới, mình ở bên ngoài bôn ba mấy tháng, hôm nay cuối cùng trở về trụ sở chính của tập đoàn, ban đầu muốn thở phào một cái, đón tiếp anh ta lại là một cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Ngoài cửa có rất nhiều cảnh sát và quần chúng vây xem, còn có phóng viên chen chúc tới.

Chỉ riêng những phóng viên kia đã vây kín quanh xe anh ta, nhờ người đi theo cô gắng hết sức bảo vệ, anh ta cuối cùng mới phá được vòng vây để vào được tòa nhà trụ sở chính.

Sau khi hỏi qua người khác để tìm hiểu tình hình, Bạch Tuyên Ngữ mới biết được, trước đây không lâu, tổng giám đốc sự nghiệp khu Bắc Mỹ của tập đoàn Caroline nhảy lầu rồi!

Nghe được tên của Caroline, Bạch Tuyên Ngữ hoàn toàn chấn động,

Nghe người báo cáo nói lại, sáng hôm nay tổ chức cuộc họp của lãnh đạo cấp cao, Caroline rời đi giữa chừng, sau đó tìm một chỗ đang sửa chữa và nhảy xuống.

Khi Bạch Tuyên Ngữ biết được cuộc họp của lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang diễn ra, anh ta lập tức không nén được cơn giận, chạy như bay đến đây.

Anh ta là người trọng tình trọng nghĩa, không thể thấy nhất là chuyện máu lạnh như vậy!

Caroline chắc đã bị kích thích gì đó, mới làm ra hành động cực đoan như vậy, trong này có sai sót gì thì tạm thời không nói tới, nhưng dù sao cô ta vẫn là người từng có cống hiến lớn cho tập đoàn, lúc này chết như vậy, sao những lãnh đạo cấp cao còn có thể bình thản chịu đựng, còn tiếp tục cuộc hội nghị chó má gì đó!

Quả thật không có tính người!

Bạch Tuyên Ngữ phẫn nộ xông vào, lại nhìn thấy một đám lãnh đạo cấp cao đang vây bắt một người, vừa xô vừa đẩy.

Người kia đấm ngực cúi đầu, la hét rên rỉ.

Bạch Tiểu Thăng, Ôn Ngôn lại đứng ngoài đám người, cứ "thờ ơ lạnh nhạt" như vậy.

Chờ Bạch Tuyên Ngữ nhìn thấy rõ ràng người hô to gọi nhỏ là Phó tổng giám đốc Ma Căn thì cảm xúc dâng trào, hét lớn một tiếng phá tan cục diện.

Phó tổng giám đốc Ma Căn thấy Bạch Tuyên Ngữ trở về lại giống như thấy được cứu tinh, nhào qua nước mắt giàn giụa.

Thấy Phó tổng giám đốc Ma Căn là một người luôn uy nghiêm lễ độ, lúc này không ngờ lại chật vật không chịu nổi như vậy, Bạch Tuyên Ngữ cũng không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng chua xót.

- Ngài Ma Căn, ngài bình tĩnh một chút đi. Tôi đã biết chuyện của phu nhân Caroline rồi, chuyện này đúng là rất tiếc nuối.

Bạch Tuyên Ngữ nặng nề thở dài, bi thương nói.

Vẻ mặt Phó tổng giám đốc Ma Căn bi thương, nhìn mọi người và lớn tiếng nói:

- Lúc này, bọn họ còn muốn giết chết tôi!

- Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện đó đâu!

Bạch Tuyên Ngữ vội vàng khuyên can, an ủi.

Trong lúc này, mọi người cũng đi tới.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn lướt qua các vị phó tổng giám đốc, các vị tổng giám đốc sự nghiệp, cuối cùng nhìn qua Ôn Ngôn đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt trở nên sắc bén phẫn nộ.

- Bạch Tuyên Ngôn, cậu cho tôi một lời giải thích đi!

Trước mặt của mọi người, Bạch Tuyên Ngữ trầm giọng nói.

Bạch Tuyên Ngôn cũng chính là tên họ của Ôn Ngôn, cậu ta là người quản lý chính của Bộ giám sát, thân phận ngang hàng với phó tổng giám đốc, cấp bậc còn muốn cao hơn một chút, các cuộc họp trong tập đoàn thường ngày đều do cậu ta đứng ra chủ trì.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta không ở phía dưới tự mình xử lý, ngược lại ở đây họp, còn ép một vị phó tổng giám đốc đến mức như vậy, cậu ta muốn làm gì?

Trong lòng Bạch Tuyên Ngữ thật sự cảm thấy phẫn nộ.

Ôn Ngôn trầm giọng nói:

- Anh Tuyên Ngữ...

- Gọi tôi là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị!

Bạch Tuyên Ngữ nghiến răng nói.

- Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị.

Ôn Ngôn chậm rãi nói:

- Chuyện của phu nhân Caroline, tôi cũng đặc biệt tiếc nuối, đã phái người quản lý của ba phòng hành chính, hậu cần, quan hệ xã hội xử lý thỏa đáng. Mà lúc này, chúng tôi đang đưa ra ý kiến xử lý cuối cùng đối với vấn đề của ngài Ma Căn...

Bạch Tuyên Ngữ nghe vậy giận dữ cười ngược, phát ra tiếng cười lạnh "ha ha".

Ôn Ngôn ngừng nói.

- Cậu nên tới hiện trường chứ không phải ở đây họp! Cậu nên tự mình đối mặt chứ không phải chỉ phái người quản lý của mấy ban ngành đi xử lý! Cậu nên tự trách lương tâm mà không phải sai người ép một vị phó tổng giám đốc! Cậu có lương tâm hay không! Lương tâm của cậu đều cho chó ăn rồi sao?

Bạch Tuyên Ngữ càng nói càng giận.

Thật ra anh ta không chỉ muốn nói với Ôn Ngôn, còn muốn nói với những phó tổng giám đốc, những tổng giám đốc sự nghiệp đang ngồi đây.

Trong mắt anh ta, những người này ở đây quá máu lạnh!

Một đồng nghiệp làm chung trong suốt mấy chục năm vừa buông tay rời khỏi nhân gian, thế mà bọn họ còn có thể ngồi ở chỗ này được, thậm chí bao vây tấn công một vị phó tổng giám đốc đức cao vọng trọng khác!

Quả thật chính là mất hết tính người!

Bạch Tuyên Ngữ không thể quát mắng tất cả mọi người, không thể chỉ trích răn dạy đối với những phó tổng giám đốc đã rất cao tuổi, cho nên trút hết cơn giận về phía Ôn Ngôn.

Đây cũng là để cho bọn họ nhìn!

Nói xong còn chưa hả giận, Bạch Tuyên Ngữ xông tới, phẫn nộ vung tay về phía Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn chỉ đột nhiên cảm giác bên tai có tiếng xé gió vang lên, khóe mắt thoáng thấy có bóng đen tập kích, muốn tránh nhưng dĩ nhiên là không thể.

Đồng tử của anh ta lập tức co lại, chờ đợi.

Nhưng một cái tát này lại không đánh vào trên mặt Ôn Ngôn.

Bên cạnh có một bàn tay đưa qua, nắm chặt lấy cổ tay của Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tuyên Ngữ bị người ngăn lại thì chuyển ánh mắt phẫn nộ sang đối phương.

Ôn Ngôn cũng nhìn về phía người bên cạnh.

Người ngăn Bạch Tuyên Ngữ lại không phải là ai khác mà chính là Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng nhìn Bạch Tuyên Ngữ, đợi anh ta nhìn mình mới trầm giọng nói:

- Ngài Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, nài còn chưa từng tìm hiểu về tình hình, cần gì phải vội vàng phẫn nộ như vậy, vội vàng trách cứ như vậy, thậm chí vội vàng ra tay như vậy chứ.

Bạch Tuyên Ngữ giận dữ tránh khỏi tay của Bạch Tiểu Thăng, lạnh lùng nhìn anh và gằn từng từ:

- Ở đây tới lượt cho cậu nói chuyện à?

Vừa nghe hỏi như thế, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói:

- Vậy phải xem Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị ngài dùng thân phận gì để nói những lời này, làm những chuyện này.

- Nếu là về công thì ngài nên bình tĩnh lên tiếng, tuyệt đối không thể ra tay. Ngài Ôn Ngôn là cấp dưới chứ không phải là nô bộc. Tôi có trách nhiệm nhắc nhở Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị nên chú ý tới quy định của công ty, thậm chí pháp luật của địa phương.

- Nếu là về tư, ngài Ôn Ngôn là bạn tôi, tôi sẽ không để cho người khác ra tay đánh ngài ấy ở trước mặt tôi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Bạch Tuyên Ngữ, nói:

- Còn nữa, vừa rồi ngài nói chuyện với tôi như vậy là đặc biệt không tôn trọng, làm mất thân phận của ngài đấy.

Theo lý theo tình để tranh cãi, hoàn toàn đúng mực.

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng thật sự khiến cho Bạch Tuyên Ngữ nghẹn lời. Anh ta tức giận hừ một tiếng, cố làm cho mình bình tĩnh lại một chút.

Bên cạnh, Phó tổng giám đốc Ma Căn thấy cảnh tượng như vậy lại không khỏi oán hận nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Trên thực tế, khi thấy Bạch Tuyên Ngữ răn dạy Bạch Tuyên Ngôn trước mặt mọi người, thậm chí muốn ra tay, Phó tổng giám đốc Ma Căn rất hưng phấn.

Chuyện càng ầm ĩ, ông ta lại càng có cơ hội!

Phó tổng giám đốc Ma Căn thậm chí tính toán xem nên làm thế nào lợi dụng Bạch Tuyên Ngữ để tránh được tai kiếp ngày hôm nay.

Dù sao có chuyện của Caroline trước đó, Bạch Tuyên Ngữ chắc chắn không hy vọng tình hình trở nên xấu hơn.

Nhưng không ngờ chính là Bạch Tuyên Ngữ lại bị Bạch Tiểu Thăng cản lại, sau khi nói chuyện một lát lại có ý rút lui.

Trong lòng Phó tổng giám đốc Ma Căn nhất thời sốt ruột, đồng thời ông ta cũng thật sự hận Bạch Tiểu Thăng.

Không phải vì biến số Bạch Tiểu Thăng này, ông ta làm sao có thể có chật vật như vậy.

Phải biết rằng, Ôn Ngôn và ông ta đã chung sống hoà bình hơn mười năm, cũng không thể dao động được ông ta.

Không có Bạch Tiểu Thăng, phu nhân Margaret cũng sẽ không phản bội, Caroline cũng sẽ không chết.

Người này đúng là tai họa!

- Ngài Tuyên Ngữ, Bạch Tiểu Thăng nói vậy là đang dạy ngài làm việc sao? Nhưng ngài là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị của chúng tôi, làm sao có thể bị hắn dao động được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận