Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 934: Chỉ một chữ “Cút”!



Lâm Vi Vi khẳng định chắc chắn, trong những khách mời lần này không có bất kỳ ai trong mấy người Tống Dao!

Bởi vì bảng danh sách là do nàng làm.

Càng bởi vì, trong bữa tiệc mà Bạch Tiểu Thăng tổ chức, những người được mời còn không có ai dám tỏ thái độ như vậy!

Những Tổng giám đốc công ty con này không dám, coi như là sự vụ quan, đại sự vụ quan của Bộ Sự Vụ tới, cũng sẽ không dám nói như thế!

Lâm Vi Vi hiểu rõ tính cách của Bạch Tiểu Thăng, biết hắn không thích nhất là phải khúm núm, hay là để cho người khác vênh váo hung hăng nghiền ép mình.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng vẫn còn là Phó Tổng giám đốc, hắn đã không sợ bất kỳ kẻ nào.

Lúc ấy, một vị Phó Tổng dù đối mặt với những nhân vật có đẳng cấp viễn siêu chính mình như Trần Cửu Tranh và Trần Cửu Thiên, cũng chưa từng cúi thấp đầu.

Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, Lâm Vi Vi liền coi Bạch Tiểu Thăng thành một thần tượng sống.

Không kiêu ngạo không tự ti, có can đảm giơ kiếm đánh trả một cách dũng cảm.

Lâm Vi Vi lúc nào cũng ghi nhớ những điều đó, đưa nó trở thành tín điều của mình.

Đối với cao tầng chân chính của tập đoàn mình mà còn như vậy, không biết người phụ nữ này ở đâu ra lại dám đến đây uy phong, Lâm Vi Vi tất nhiên sẽ không nể mặt mũi !

Làm thế nào để đả kích một người tự cao tự đại, lại có xuất thân bất phàm?

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nhàm chán cũng từng nói qua với nàng cùng Lôi Nghênh, đó chính là —— không để ý đến!

Đối phương đã ngạo mạn vô lễ thì căn bản không cần dùng ánh mắt bình thường đối đãi, mà phải trực tiếp để cho đối phương lăn, tránh chướng mắt.

Ý là, ngươi không phải rất tự cao tự đại sao, nhưng ở chỗ này của ta thì ngươi ngay cả cặn bã cũng không bằng.

Làm như thế sẽ có thể đả kích được vào chỗ yếu hại của loại người này.

- Cô!

Tống Dao quả nhiên thay đổi sắc mặt, nàng không nghĩ tới người phụ nữ này lại dám nói chuyện với mình như thế.

Cũng phải nói, ở trong nhà thì Tống Dao luôn cao ngạo giống như một vị Công chúa, còn ở trong vòng tròn của chính mình thì càng là chị cả.

Lúc nàng ra ngoài thì bốn phía xung quanh đều có mấy chục người đi theo, giống như Nữ Hoàng.

Chưa từng bị đối xử như thế này!

- Cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy !

Tống Dao phẫn nộ nhìn vào Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi lãnh đạm liếc nàng một cái, sau đó đưa tay ra làm thủ thế,

- Mời cô tránh ra!

- Cô có biết tôi là ai hay không? Cô. . . Cô sẽ hối hận !

Tống Dao thở phì phò, sau đó chuyển hướng sang Dư Trung Thiên,

- Trung Thiên, anh cũng nghe thấy đó? Cô ta không lễ phép với em, chuyện này làm em thấy rất không hài lòng. Anh lập tức xử lý cho em!

Tống Dao khoanh tay trước ngực, lãnh ngạo nhìn về phía hắn.

Theo Tống Dao thấy, rất nhiều công ty ở Vân Hải này phải nhìn sắc mặt của các nàng, không dám đối nghịch.

Nếu không đến lúc tập đoàn các nàng tiến vào chiếm giữ, đối phương sẽ không trái cây tốt để ăn!

Ánh mắt Dư Trung Thiên khẽ biến, không nhịn được nhìn về phía Lâm Vi Vi, tận lực nói với giọng ôn hòa,

- Vị tiểu thư này, cô chắc cũng không biết thân phận của chúng tôi, nhưng mà người không biết thì không đáng trách! Cô nghe qua Tập đoàn Thất Phong chưa, chúng tôi là đại biểu của nó, hơn nữa Dao Dao còn là con gái đại cổ đông của tập đoàn Thất Phong. Cô không lễ phép với Dao Dao như thế sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. Bây giờ mời cô lập tức xin lỗi với Dao Dao.

Dư Trung Thiên nói với vẻ tự cho là đúng.

Lần trước ở thành phố khác có một vị nữ quản lý cao cấp, làm cho Tống Dao nổi giận.

Tống gia liền vượt thành phố tiến hành uy hiếp, làm cho đối phương đuổi việc người kia.

Tống gia vô cùng cưng chiều đối với người con gái này của mình.

Bây giờ, nếu Lâm Vi Vi nói lời xin lỗi thì còn có thể giữ được bát cơm, cũng coi như Dư Trung Thiên hắn đã hết sức.

Tống Dao chau mày, lườm Dư Trung Thiên một chút.

Dưới cái nhìn của nàng, Dư Trung Thiên quả thực đang thiên vị người phụ nữ này.

Nàng lập tức nổi lên lòng ghen tuông, lúc nhìn về phía Lâm Vi Vi cũng có thêm chút chán ghét.

- Tập đoàn Thất Phong sao?

Lâm Vi Vi trầm ngâm.

- Mỹ nữ, tập đoàn Thất Phong chính là một công ty rất lớn. Lần này tới Vân Hải, ngay cả Thị chính đều sẽ phái người tới. Vị nữ sĩ này càng là khách quý, cô không so được, cũng không đắc tội nổi, còn không nhanh xin lỗi đi!

- Đúng vậy, xuất thân của Tống tiểu thư rất cao quý, nàng sẽ không tính toán với người có thân phận thấp như cô, nói lời xin lỗi đi.

- Nếu không xin lỗi thì sợ rằng bát cơm của cô sẽ không giữ nổi, mặc kệ cô làm ở công ty nào. . .

Những người đi theo Dư Trung Thiên và Tống Dao dồn dập lên tiếng.

Ở cửa náo loạn, người trong phòng cũng chuyển ánh mắt nhìn qua.

Hàn Thừa Nhân nhìn một chút thì sắc mặt biến hóa, sau đó quay sang nhìn Hàn Đống.

Hàn Đống gật đầu nhè nhẹ.

Bây giờ bọn hắn không thể đi ra ngoài điều đình, mà coi như có đi ra cũng không làm được gì, chỉ sợ còn bị lọt vào chế nhạo.

- Người của Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan hẳn là có năng lực giải quyết chút chuyện nhỏ này chứ.

Hàn Đống nhủ thầm.

Cửa phòng, Lâm Vi Vi lãnh đạm nhìn những người trước mặt, sau đó nói một cách chân thành,

- Đây là phòng 501! Tôi không biết các người muốn đi đâu, nhưng mà nơi này không phải là chỗ của các người, mời rời đi cho. Các người đang cản đường!

Lâm Vi Vi vẫn khắc chế như cũ, không kiêu ngạo không tự ti.

Bạch Tiểu Thăng từng nói qua, mọi thứ phải Tiên Lễ Hậu Binh.

Nhân Chí Nghĩa phải lấy hết, nếu đã cho mặt mà không cần thì lại động đao, lúc đó đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình.

- Phòng 501?

Dư Trung Thiên sững sờ, liếc mắt nhìn số phòng.

Đúng rồi!

Phòng 502 ở một bên khác.

Là mấy người bọn họ đang nháo sự ở cửa nhà người ta.

- Đây không phải là phòng của chúng ta.

Dư Trung Thiên không nhịn được phải nói thầm với Tống Dao,

- Dao Dao, chúng ta đi thôi !

- Không phải phòng chúng ta thì cô ta có thể không xin lỗi sao! Tôi cũng không biết, ở địa phương nhỏ như Vân Hải này còn có người trâu như thế!

Tống Dao hầm hừ nói.

Dưới cái nhìn của nàng, ánh mắt vừa rồi của Dư Trung Thiên khi nhìn Lâm Vi Vi quả thực là có ý đối với người phụ nữ kia.

Lại thêm thái độ của Lâm Vi Vi đối với chính mình, Tống Dao sẽ không buông tha.

Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần tập đoàn Thất Phong xoay cổ tay một chút thì mặc kệ người phụ nữ kia làm ở đâu, cũng sẽ không chịu nổi.

- Chuyện gì xảy ra !

Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh truyền đến.

Từ đằng sau mấy người Dư Trung Thiên đi đến một người, thân hình cao lớn, bước chân như gió.

Hắn tách mấy người đứng cản đường ra, giống như đối phó với mấy con gà nhỏ.

- Người nào !

- Anh làm gì thế?

Bốn người vệ sĩ mà Dư Trung Thiên mang theo khi mắt thấy một màn này, lập tức lên tinh thần.

Có người xông tới, cũng là lúc bọn hắn nên thể hiện.

Những người này nếu thoát quần áo ra, thì cả người đều là vai u thịt bắp.

Ngày thường thì luôn vênh váo trùng thiên, cho rằng người bình thường đều giống như bùn nặn.

Bây giờ, bốn người này cùng một chỗ tiến lên, cảm thấy coi như là một con trâu cũng có thể cản lại.

Dư Trung Thiên, Tống Dao cũng nhìn qua.

Sau đó bọn hắn nhìn thấy, bốn người vệ sĩ to con bị người kia tùy tiện đẩy sang một bên.

Một người vệ sĩ vẫn còn không phục liền trực tiếp bị xách lên, sau đó ném ra ngoài.

Mang một người đàn ông cao to tầm một mét tám mấy, xách lên rồi ném ra ?

Đây là quái vật sao!

Dư Trung Thiên và Tống Dao trợn mắt há hốc mồm.

Bọn hắn nhìn đối phương đi tới như chỗ không người, sau đó dừng lại ở trước mặt của Lâm Vi Vi hỏi,

- Có người quấy rối sao?

Người tới chính là Lôi Nghênh.

Hắn vừa nói lời này, vừa dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Người này thế nhưng đã từng là sát thần trên chiến trường, coi như đã qua nhiều năm, tính tình cũng thay đổi lớn, nhưng một khi sinh ra địch ý với người nào đó thì ánh mắt kia cũng có thể để cho người ta phải rùng mình.

Cái này gọi là sát khí.

Bọn người Dư Trung Thiên và Tống Dao đều cảm thấy lạnh cả người, lông tơ dựng đứng.

Lâm Vi Vi nhỏ giọng tóm tắt lại.

Lôi Nghênh cũng rất thống khoái, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Dư Trung Thiên và Tống Dao hai giây, dường như muốn đưa hình ảnh của hai người nhớ kỹ trong lòng, sau đó hắn chỉ nói một chữ —— "Cút!"

Giọng nói trầm thấp này giống như một đạo sắc lệnh khủng bố.

Dư Trung Thiên cảm thấy bọn vệ sĩ đều co rúm lại nên lập tức nuốt một ngụm nước miếng, không dám đối mặt.

- Các người, các người chờ đó !

Sắc mặt Tống Dao tái nhợt, sau đó để lại một câu ngoan thoại rồi vội vàng rời đi.

Nàng cũng sợ đối phương, nhưng mà vẫn như cũ không cam tâm.

Tống Dao vừa đi, bọn người Dư Trung Thiên cũng vội vàng rời đi.

Một trận nháo kịch cũng kết thúc.

Nhưng mà ở trong mắt của Tống Dao, cái cừu oán này xem như đã kết !

Nàng tất nhiên sẽ trả thù mấy người không biết trời cao đất rộng này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận