Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 646: Toàn trường rung động



Phùng Ly liếc qua Bạch Tiểu Thăng đang đứng lên, không chút biến sắc, viết tên hắn lên quyển bút ký.

- Cái tên này, cũng không biết rõ có thể nói ra cái gì, lúc đầu mình dự định trước mặt mọi người phê bình hắn một phen, gõ hắn một cái thật tốt, để hắn có chút lòng cầu tiến. Nhưng bây giờ tất cả giáo viên cũng tới, với lại trước mặt mọi người như thế, cũng không nên quá phận, dừng đả kích hắn quá.

Phùng Ly cảm thấy khó khăn, bây giờ phải khống chế tâm tình cho thật tốt.

- Hay là mình vẫn nghe hắn nói trước một chút, lại xem hắn có thể nói tới trình độ nào, nếu như quá kém, mình cũng không thể lưu tình! Cái này cũng là vì tốt cho hắn!

Phùng Ly thầm nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng không vội không chậm, cũng không như những người khác trước tiên báo họ tên.

Dù sao, trước đó cũng xảy ra một vấn đề nhỏ, cái phòng này không ai không biết tên hắn!

Vậy hắn dứt khoát trực tiếp bắt đầu trả lời.

- Chờ một chút, cậu nói trước cần trả lời vấn đề nào phía trên?

Bạch Tiểu Thăng mới nói hai câu, Phùng Ly liền cắt ngang hắn.

- Nhất định phải trả lời những vấn đề kia sao? Tôi, tùy tiện nói không được sao?

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm một tiếng.

- Tôi nghĩ đến chỗ nào sẽ nói đến chỗ đấy, cô nhìn xem rồi cho điểm là được, dù sao cũng đừng quên vừa rồi cô đã hứa hẹn cho tôi thêm điểm đó!

Đám người cười lớn một hồi.

Tùy tiện nói? Nghe rồi cho điểm? Đây rõ ràng là sa đọa, không muốn phát triển!

Phùng Ly tức đến sắc mặt khó coi.

Mục Bắc Thần nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong bụng cười lạnh.

- Uổng công mình còn coi trọng hắn, tại loại trường hợp này, cái tên Bạch Tiểu Thăng này còn đùa giỡn được, không biết nặng nhẹ như thế, chỉ là một tên vô tri cuồng vọng mà thôi!

Mục Bắc Thần liếc mắt nhìn Trịnh Thanh Hồng, bên trong ánh mắt mang theo một vẻ ngưng trọng

- Những người trong phòng cho đến cuối cùng chỉ có mình cùng hắn có thể phân cao thấp một hồi!

Về phần Triệu Thiên Trạch hạng nữ lưu như thế này, coi như vừa mới có chút biểu hiện tỏa sáng, nhưng Mục Bắc Thần hoàn toàn không để trong mắt.

Giờ phút này, Trịnh Thanh Hồng cũng là mang một nụ cười lạnh lùng trên mặt, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Cái tên này càng làm trò mèo, Triệu Thiên Trạch càng có thể thấy rõ chênh lệch giữa hai người bọn hắn.

- Triệu Thiên Trạch, chỉ có ta là người số một ban tập huấn này, mới đủ tư cách theo đuổi cô. Cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này, kiến thức nông cạn, cô nhìn liền biết rõ ràng, hắn không thể nào so sánh với ta a!

Bất quá, Triệu Thiên Trạch ngồi ở bên người Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn không có suy nghĩ như bọn người này.

Nàng đem bàn tay trắng nõn kia lên nâng gò má tinh xảo, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Trong ánh mắt của nàng, bao hàm sự chờ mong.

Trên bục giảng, Phùng Ly lạnh mặt, cứng rắn nói.

- Vậy cậu nói đi, thời gian có hạn, nhớ đừng quá giờ là được!

Trong góc, Hoắc Đông đạo sư có chút buồn cười.

- Xem ra tiểu Phùng Ly biết hắn, nhìn một cái cũng bị làm cho tức giận.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, trước khi mở miệng thì hắn hắng giọng một cái.

Giả vờ giả vịt!

Phùng Ly nhịn không được liếc mắt.

- Mọi người nhìn, quan sự vụ Phùng Ly viết năm cái vấn đề trên bảng đen này, liên quan tới ba yếu tố công ty, ngành nghề, chính phủ chúng ta cũng rõ ràng muốn coi chúng thành một cái chỉnh thể. Như vậy, các người cảm giác được ai mới là chủ thể?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi

- Công ty à, hay là ngành nghề?

- Các người có khả năng chọn nó nhiều nhất, nhưng tôi nhận ra là, chúng ta không thể cố hóa kiên trì ai là chủ thể, mà là muốn ở điều kiện có lợi nhất, đẩy nhân tố thích hợp nhất lên làm chủ thể.

- Bánh gatô đủ lớn, mới có thể phân được nhiều, đao đủ sắc bén, mới có thể bảo trì công bằng. . .

Bạch Tiểu Thăng bắt đầu đĩnh đạc nói.

Trước khi hắn mở miệng, mọi người đều ôm tâm thái coi thường.

Phùng Ly kìm nén muốn tìm lỗi để mà gõ.

Hoắc Đông đạo sư cũng không có quá để tâm.

Nhưng mà, sau khi Bạch Tiểu Thăng mở miệng hai phút đồng hồ, toàn trường liền yên tĩnh, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe tiếng. Hiện giờ khắp phòng học chỉ còn lại giọng nói của một mình hắn.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy kinh dị,

Bạch Tiểu Thăng không nói một hai ba điểm rồi kết luận, mà là với giọng điệu nghiên cứu thảo luận giao lưu, thậm chí lại liên tiếp đặt câu hỏi.

Hắn giống như là đang tán gẫu, để cho người ta kìm lòng không được tiếp nhận, kìm lòng không được đi suy nghĩ.

Hiện tại trong cái lớp học này hắn như là một vị giảng sư.

Sau ba phút, đám người chỉ còn rung động.

Ngay cả hai con ngươi của Trịnh Thanh Hồng cũng bắn ra thần thái sáng chói, nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng

- Thì ra hắn là chân nhân bất lộ tướng!

Mục Bắc Thần kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, một mặt khó có thể tin.

Những kiến giải này của Bạch Tiểu Thăng, mạnh hơn hắn không chỉ một điểm, nửa điểm.

- Điều đó không có khả năng, cái này thật là hắn nghĩ ra được sao? Giữa chúng ta, chênh lệch không có khả năng to lớn như thế!

Mục Bắc Thần không muốn tin tưởng.

Trên bục giảng, Phùng Ly hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng, ngòi bút theo lời nói của Bạch Tiểu Thăng, vù vù du tẩu, liên tiếp ghi xuống cảm ngộ của chính mình.

Giờ khắc này, nàng không giống giảng sư, ngược lại giống như là một học sinh.

Trong góc, Hoắc Đông đạo sư kinh ngạc xoay người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng suy tư, thậm chí có chút hớn hở.

Bạch Tiểu Thăng, dẫn dắt hắn cũng cực lớn!

- Xem ra, mình có chút lý luận điểm cùng mô hình phải vì vậy mà thay đổi!

Hoắc Đông đạo sư nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng

- Kẻ này là người nào, vậy mà lợi hại như thế!

Mở miệng chưa đến năm phút đồng hồ, toàn trường đều đình trệ.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng đang nói bỗng nhiên im bặt không nói nữa.

- Ngươi tại sao không nói nữa?

Phùng Ly là người mở miệng hỏi trước tiên.

- Đúng vậy a, tiếp tục nói đi, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt!

- Không lẽ nói tới mệt mỏi, cái này cũng cũng chưa lâu lắm mà!

- Không phải khát nước chứ, muốn uống một ly nước trước hay không?

Các loại thanh âm lập tức vang lên.

Ngay cả Hoắc Đông đạo sư đang ngồi trong góc, đều có chút lo lắng, hắn còn không có nghe đủ mà.

- Cậu, mau chóng tới hỏi một chút hắn muốn cái gì! Khát thì đi làm một bình trà tốt nhất, đói bụng thì đi mua cho hắn chút đồ ăn. Hắn muốn cái gì, liền cho hắn cái đó!

Hoắc Đông đạo sư gấp giọng ra lệnh cho trợ lý ở bên cạnh mình.

Trợ lý nghe cũng có chút trợn tròn mắt.

Chưa từng nghe nói, Hoắc Đông đạo sư đối với người nào có loại nhiệt tình này!

Lúc trợ lý vừa muốn đi qua thì bên kia, Bạch Tiểu Thăng đã mở miệng.

- Đã đến giờ rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Nói năm phút đồng hồ, vậy liền năm phút đồng hồ.

Toàn trường ngẩn ngơ, ngay cả Phùng Ly trên bục giảng cũng sững sờ.

Bọn họ cũng nghe đến mê mẩn, quên cả cái việc này!

Trên mặt Phùng Ly lập tức vô cùng xoắn xuýt.

Một mặt, nàng coi trọng quy tắc, phải đặc biệt đúng giờ.

Còn mặt khác, nàng nghe như đói như khát, vẫn chưa thỏa mãn.

Đám người cũng là hai mặt nhìn nhau.

- Nếu không, để cho hắn nói thêm hai phút nữa đi?

Có người thăm dò hỏi.

Cái này là giọng nói của người phía sau Bạch Tiểu Thăng, là Trình Đào, hắn cũng muốn nghe.

Bạch Tiểu Thăng giảng càng nhiều, phía sau bọn họ lấy được gợi mở càng lớn, đến lúc bọn họ nói mới có thể nói được tốt hơn.

- Để cho hắn nói tiếp đi, tối thiểu nhất cũng phải đem đoạn này nói xong!

- Đúng vậy a, để hắn giảng không trên không dưới như thế này quá khó tiếp thu rồi!

- Để hắn giảng, chúng tôi không gấp đâu!

Trình Đào trong nháy mắt dẫn bạo mọi người, đám người vội vã không nhịn nổi muốn được nghe tiếp.

- Khục.

Phùng Ly rất giả bộ vội ho một tiếng, gật đầu như nói "Cố mà làm", sau đó gấp giọng thúc giục.

- Mọi người đã yêu cầu như vậy, vậy cậu liền nói lại một lát nữa đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận