Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1824: Phiền toái lớn tới rồi

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng, Lôi Nghênh ra tay uy hiếp cũng ép cho gã đàn ông đầu trọc và mắt tam giác phải rời đi, cũng xem như là giải vây cho Thôi Thần. Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết kinh ngạc khi thấy bản lĩnh của Lôi Nghênh, tất nhiên không ngừng cảm ơn đám người Bạch Tiểu Thăng.

Mã Vĩ Tiễn lại nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.

Những vị khách xung quanh chỉ trỏ bàn tán về bọn họ, cũng nói bọn họ chọc phải phiền toái.

Vẻ mặt Mã Vĩ Tiễn cũng thay đổi.

Nơi đây là đất khách quê người, chọc phải người không nên dây vào thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.

- Tổng giám đốc Mã, rượu của ngài đây.

Lúc này Tiểu Hứa mới lại gần, dè dặt nói.

Mã Vĩ Tiễn trừng mắt nhìn anh ta.

Không ngờ vừa rồi đồ vô dụng này lại mặc kệ sự sống chết của mình, không tới cứu mình. Thật là đáng giận.

Tiểu Hứa tự biết mình không đúng nên ngượng ngùng cười làm lành.

- Cậu trả lại đi.

Mã Vĩ Tiễn khẽ căn dặn.

- Hả, trả lại sao?

Tiểu Hứa kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử:

- Chuyện này, chuyện này sợ là không được đâu...

- Không trả lại được thì cậu tự bỏ tiền đi.

Mã Vĩ Tiễn cười lạnh chọc chọc vào vai của Tiểu Hứa nói.

Vẻ mặt Tiểu Hứa như khóc tang, cầm rượu xoay người trở lại.

Lúc này, bồi bàn của quán bar đi qua đưa bia cho Lôi Nghênh, thuận tiện quét dọn trên mặt đất với hiệu suất thật sự không thể nói được.

Chờ người bồi bàn rời khỏi, Mã Vĩ Tiễn lại đến bên bàn của đám người Bạch Tiểu Thăng và sốt ruột nói nhỏ với Thôi Thần:

- Bác sĩ Thôi Thần, chúng ta đi nhanh thôi. Ngài nghe xem mọi người xung quanh đây đang nói gì kìa... Hai người kia không dễ chọc đâu!

Thôi Thần nhíu mày nhìn về phía Mã Vĩ Tiễn.

Đám người Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn về phía ông ta.

- Các người đều nghe thử, hai người này có lai lịch rất lớn ở đây.

Mã Vĩ Tiễn dứt lời liền trách Lôi Nghênh:

- Tôi nói này, cậu vóc dáng cao to nhưng quá lỗ mãng rồi. Sao có thể ra tay tổn thương người ở đây chứ! Nơi này là địa bàn của người ta. Cậu làm vậy không phải là gây phiền toái cho chúng ta sao?

- Còn cả cậu nữa!

Mã Vĩ Tiễn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng và chỉ tay vào anh với bộ dạng "buộc bực trách mắng" nói:

- Người trẻ tuổi quá nóng tính, nói những lời uy hiếp, đe dọa người khác làm gì. Làm vậy sẽ làm người ta mất mặt... Ôi, bảo tôi phải nói với cậu thế nào chứ... Đây là sinh sự gây ra họa đấy!

- Ồ, phải nói là “ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức”.

Mã Vĩ Tiễn lại nói với Thôi Thần.

Ông ta đúng là cố gắng hết sức lực ngầm nói xấu "đối thủ".

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn Mã Vĩ Tiễn.

Thôi Tuyết Tuyết không nhịn được nói:

- Tôi thấy, không phải là bọn họ gây phiền toái cho chúng ta, mà là ông! Vừa rồi, ông chiếm chỗ đã chọc hai người này, còn kéo cả chúng tôi vào! Bây giờ ông còn nói được như vậy! Họ Mã kia, ông có mặt mũi nữa sao?

Vừa rồi, cô gái này bị dọa, may mắn được Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh trượng nghĩa cứu, đánh đuổi hai người kia, trái tim mới hạ xuống lại thấy Mã Vĩ Tiễn tới xúi giục nói xấu. Lúc này cô tức giận không nhịn được, nói rất nhiều, hoàn toàn không nể mặt.

- Ôi, tôi nói này cô Thôi, cô nói như vậy, tôi không thích nghe đâu. Tôi đây không phải là... thôi đi thôi đi, nói chung, bây giờ tôi suy nghĩ cho an toàn của cô và bác sĩ Thôi, chúng ta đi nhanh đi!

Mã Vĩ Tiễn giả vờ rộng lượng nói.

Theo Mã Vĩ Tiễn thấy, Thôi Tuyết Tuyết lên tiếng như vậy là thô lỗ, Thôi Thần nhất định sẽ trách cô, cần gì phải tự làm khổ mình, tự mình đi chửi mắng chứ!

- Ngài Mã, Tuyết Tuyết nói vậy cũng…

Thôi Thần quả nhiên nhìn Mã Vĩ Tiễn và lên tiếng, nhưng sau đó lại nặng nề nói ra một chữ:

- Đúng!

Thôi Tuyết Tuyết, nói đúng!

Mã Vĩ Tiễn nghe Thôi Thần nói vậy thì sửng sốt, nhìn về phía hắn mà cảm giác không thể tin nổi.

- Bắt đầu từ bây giờ, ông cách xa chúng tôi một chút! Nếu ông còn dây dưa, bây giờ tôi lại…

Thôi Thần chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng:

- Hợp tác với bạn của cậu ấy. Bạn cậu ấy làm trong Dược phẩm công nghệ sinh học Phi Thăng, tôi rất vừa ý!

Thôi Thần hiếm khi nói lời độc ác.

Ánh mắt Mã Vĩ Tiễn thay đổi, không khỏi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Quả nhiên, cậu ta là người do đối thủ cạnh tranh phái tới! Quả nhiên, cậu ta tới đoạt mối làm ăn của mình!

Mã Vĩ Tiễn lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt tức giận.

- Ngài Mã nhìn tôi như vậy, tôi cũng không thích đâu.

Bạch Tiểu Thăng để cốc trong tay xuống và thản nhiên nói:

- Còn nữa, vừa rồi chính là ông đã kéo chúng tôi vào rắc rối!

Khi Bạch Tiểu Thăng nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.

Giờ phút này Bạch Tiểu Thăng – người làm trong tập đoàn tài chính cấp thế giới, kết giao với gia tộc và gia đình giàu có, chức vụ của bản thân càng dưới một người mà trên vạn người, một ánh mắt một câu nói của anh đều lộ ra uy thế mãnh liệt.

Cho dù Mã Vĩ Tiễn là dân văn phòng từng trải, nhưng một mình đối diện với anh, nghe anh nói một câu ngầm tức giận, cũng không nhịn được mà rùng mình, hoảng hốt.

- Ông còn không đi, ông cũng muốn dùng đầu mình thử độ cứng của cốc bia này sao?

Lôi Nghênh liếc nhìn ông ta và lạnh lùng nói.

Phía trước có Bạch Tiểu Thăng uy hiếp, phía sau có lời đe dọa của Lôi Nghênh, Mã Vĩ Tiễn lập tức hoảng loạn.

Lôi Nghênh cầm cốc bia lên, xem ra lại muốn đập tới.

Mã Vĩ Tiễn hoảng sợ chạy trốn.

Lôi Nghênh cầm cốc uống một hớp, thấy mọi người nhìn về phía mình thì nhún vai.

Từ đầu đến cuối anh cũng không tính thật sự ra tay, là Mã Vĩ Tiễn quá nhát gan mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lắc đầu và nói với Thôi Thần:

- Chúng ta đã nếm thử loại bia đặc sắc ở địa phương này rồi. Loại này không thích hợp uống nhiều. Chúng ta vẫn nên quay về sân bay thôi.

Cho dù Mã Vĩ Tiễn đáng ghét, nhưng tóm lại cũng không có nói sai. Bọn họ dạy dỗ hai người kia, rất có khả năng sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nghe được những lời nói của các vị khách xung quanh.

Thôi Thần hiểu ý của anh, lập tức gật đầu.

Lôi Nghênh uống một hơi cạn sạch bia, cũng đồng ý.

Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết vốn không nghiện bia, tất nhiên cũng không phản đối.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Tiểu Hứa cùng Mã Vĩ Tiễn đang dây dưa với quầy bar bên kia, hình như bọn họ không cho trả lại loại rượu đắt tiền nhất này. Tiểu Hứa cũng không thể trả được.

Mã Vĩ Tiễn đang trách anh ta.

Nhưng cuối cùng Mã Vĩ Tiễn cũng thanh toán, hai người mới vội vàng đi ra ngoài.

Đám người Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần nhìn thấy vậy, chờ bọn họ đi rồi, mới tới quầy tính tiền.

Mọi người lười đi cùng với người như Mã Vĩ Tiễn.

Khi thanh toán xong, mọi người ra khỏi quán bar và nhìn thấy một cảnh tượng làm bọn họ phải sửng sốt.

Bên ngoài tối thiểu có khoảng mười lăm, mười sáu chiếc xe gắn máy, hơn hai mươi người mặc áo Punk vây quanh Mã Vĩ Tiễn, Tiểu Hứa.

Trong bọn họ còn có tên mắt tam giác kia.

Mọi người thấy thế thì lập tức hiểu rõ.

Mắt tam giác dẫn viện binh đến à?

Lúc này mới có mấy phút chứ?

Nhất định là đám xe máy này trùng hợp ở bên ngoài!

Dự đoán của mọi người chính xác 80, 90%. Tên mắt tam giác dẫn theo đầu trọc vừa đi ra liền gặp được đám anh em này tới uống rượu, gã cho người đưa đầu trọc đi, tất nhiên phải tới trả thù.

Vừa thấy bọn họ vẻ mặt Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết không khỏi trở nên khiếp sợ. Bọn họ là người nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, làm sao thấy được cảnh tượng như vậy.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đã "gặp nhiều" loại cục diện này, ngược lại không có cảm giác gì.

- Không ngờ tới nhanh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng còn có tâm tư trêu đùa:

- Tính cơ động của xe máy thật là tốt.

Anh đối mặt với cảnh tượng này còn không sợ mà nói như vậy, Thôi Tuyết Tuyết thật sự bị dọa cho giật mình, không khỏi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong lòng hung hăng nói: Sao người này không đáng tin thế! Ở dưới hoàn cảnh này rồi mà còn có tâm tư nói đùa được à?! Lúc này người ta tìm tới tận nơi rồi, vậy phải làm sao?

Có thể bồi thường chút tiền không?

Bây giờ báo cảnh sát còn kịp sao?

Thôi Tuyết Tuyết cầm điện thoại di động của mình, trong lòng đầy bất an.

- Họ Mã, quả nhiên là ông lại bán đứng chúng tôi.

Lôi Nghênh hừ lạnh một tiếng, bĩu môi hất cằm sang bên.

Mọi người nhìn sang. Quả nhiên, bọn họ thấy Mã Vĩ Tiễn đứng ở trước mặt tên mắt tam giác và một người béo mập, bộ dạng cúi đầu khom lưng, còn chỉ trỏ về phía bọn họ nói gì đó.

Tên mắt tam giác nhìn theo tay Mã Vĩ Tiễn chỉ, cũng thấy đám người Bạch Tiểu Thăng. Gã lập tức cười dữ tợn, dẫn theo những người khác kích động đi tới.

Trong mắt gã sáng rực, đầy vẻ tự tin.

Hắn muốn khiến cho mấy người Trung Quốc không biết sống chết này phải trả giá đắt!

- Các người đi trước đi, ở đây cứ để cho chúng tôi giải quyết là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười, nói với Thôi Thần.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm cho Thôi Tuyết Tuyết hơi bất ngờ.

Người đàn ông này cũng tạm được, dù sao cũng không khiếp sợ...

Vẻ mặt Thôi Thần trắng bệch. Từ trước đến nay hắn chưa từng đánh nhau, càng khỏi phải nói là với nhiều người như vậy. Nhưng sợ thì sợ cũng không chịu rời đi.

- Chuyện này có một phần do chúng tôi mà ra, tôi làm sao có thể đi được! Hôm nay, bất kể như thế nào, tôi cũng ở lại với các người!

Thôi Thần cắn răng nói.

Ngay sau đó, hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng, cố mỉm cười và nói:

- Nếu như hôm nay qua được chuyện này, cậu giới thiệu công ty của bạn cậu cho tôi nhé!

Bạn cần đăng nhập để bình luận