Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1034: Các ông lớn nhiệt tình



- Đình viện Kinh Tự?

Đối với câu hỏi của Bạch Tiểu Thăng, Mưu Ngọc Thiên có chút ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ một rồi mới gật đầu trả lời:

- Có nghe nói qua!

Mưu Ngọc Thiên tiếp tục nói:

- Hạng mục này là một nhà đầu tư gọi là tập đoàn Bắc Tự khai thác, bọn họ ở trên phương diện bất động sản ở địa phương cũng có một chút sức ảnh hưởng.

- Nguyên bản ở thời điểm giữa Lạc Thành, bọn họ còn gửi thư mời qua cho tôi. Trên thực tế thì Chương gia, Doãn gia, những người ở đây đều nhận được thư mời. Trên thư mời còn có một tờ vàng ròng làm thành hình tròn.

Cái công ty này thật đúng là biết chơi!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ bụng.

Thế mà lại dùng vàng ròng để trang trí ở bên ngoài.

Bất quá cũng là phù hợp với tiêu chí khẩu hiệu cao cấp của "Đình viện Kinh Tự".

Nhưng mà những người nhận được thiệp mời, con số tự nhiên là không có nhiều.

Cái đồ chơi này nếu mà nói là sáng ý thì kỳ thực là hiệu ứng khoe mẽ chiếm thành phần đa số.

- Sau đó thì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Sau đó? Sau đó tôi liền cho người đưa thiệp mời tới cầm trở về, dù sao thì tôi đến biệt thự của mình còn không đến ở, lại không nghĩ đến sẽ thay đổi nơi ở, cũng không có ý định đầu tư.

Mưu Ngọc Thiên nói.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

- Đúng là người có tiền a!

Xem ra thật sự không phải trong thẻ của mình có bao nhiêu tiền thì liền có thể được gọi là kẻ có tiền, vẫn phải là một người mang tâm lý giàu có mới được.

- Làm sao vậy, Tiểu Thăng, cậu làm sao lại tự nhiên có hứng thú đối với cái hạng mục kia thế.

Mưu Ngọc Thiên ngạc nhiên hỏi.

- Cũng không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút xem ông anh có quen biết với Khai Phát Thương không. Nguyên bản là tôi muốn xin lấy một bộ, lại được cho biết là không có tư cách.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói:

- Tôi muốn biết rõ như thế nào mới được tính là có tư cách.

Mưu Ngọc Thiên trân trân nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi chợt giận dữ vỗ đùi.

- Cậu không có tư cách? Vậy thì ai còn có tư cách nữa chứ!

- Cái tên mắt chó đui mù nào dám nói thế với cậu! Ông anh tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ hắn!

- Nói như vậy thì cái hạng mục này còn có muốn bán ở Trung Kinh hay không đây?

Mưu Ngọc Thiên tựa hồ như là đang chịu nhục nhã, tức giận nói.

Bất thình lình làm cho Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Tuy nhiên biết rõ Mưu Ngọc Thiên làm ra vẻ oán giận như thế.

Là cố ý nhưng mà cũng khiến cho trong lòng cảm thấy thoải mái.

- Tôi là muốn có được cái tư cách đó, chỉ muốn mua một căn nhà mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng trấn an nói.

- Sao lại như thế, Mưu tiên sinh sao lại tức giận lớn như thế a!

Chương Huyễn bu lại.

- Đúng thế, có chuyện gì mà lại khiến cho ngài ngay ở trước mặt Bạch tiên sinh cũng có thể kích động như thế được!

Doãn Hạo Nhiên cũng bu lại góp vui.

Kỳ thực, hai cái tên này vẫn luôn chú ý mật thiết đến việc Bạch Tiểu Thăng cùng Mưu Ngọc Thiên "tâm sự riêng tư".

Ai mà biết được còn có được chuyện tốt nào.

Hai người này cũng sợ không được chia một miếng "bánh ga tô".

Cho nên, lúc Mưu Ngọc Thiên biểu hiện ra động tĩnh hơi lớn một chút thì hai người này lập tức xen vào góp chuyện.

- Ha ha, hai vị, tôi là cùng với Tiểu Thăng đây nói một ít việc riêng tư, tôi cũng không có kích động.

Mưu Ngọc Thiên biểu lộ ra một mặt "hai người các ông tham gia làm gì thế", đồng thời cũng ngầm hối hận, tại làm sao mà bản thân mình lại gọi thêm hai người này đến đây. Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt của những người bên ngoài đồng loạt chú ý vào rõ ràng là muốn tham gia góp vui.

Mưu Ngọc Thiên bỗng nhiên có chút ảo não.

Một nhân tình tốt như vậy, bản thân mình lén lút bán cho Bạch Tiểu Thăng thì tốt biết bao nhiêu. Làm gì phải sinh ra nhiều việc như thế.

Sơ suất! Nhất thời mừng rỡ kích động quá! Sơ suất!

- Ông anh Mưu, ông anh xem ông anh nói kìa, hai chúng tôi đây không phải là cũng muốn hỗ trợ hay sao chứ.

Chương Huyễn nhìn thấy phản ứng của Mưu Ngọc Thiên thì cười nói.

- Nếu như không có gì gấp gáp, Bạch tiên sinh có phải hay không cũng có thể nói qua cho chúng tôi nghe với. Nếu như cần thiết phải giúp một tay hay nói một lời nào thì tôi cũng muốn góp một phần sức nhỏ.

Doãn Hạo Nhiên cũng có một chút ít nhiệt tình nói.

Bọn họ nghe được lời Mưu Ngọc Thiên nói là muốn giáo huấn ai đó một chút.

Nếu thật sự như là Bạch Tiểu Thăng có một chút bận bịu gì đó, cần bọn họ giúp đỡ thì bọn họ đối với phần nhân tình cá nhân này rất là vô cùng mưu cầu danh lợi.

Trước mắt, các nhà muốn làm chuyện lớn thì cái bàn cờ Trung Kinh này là một cơ hội rất lớn.

Mà Bạch Tiểu Thăng, đã sớm được mọi người công nhận là "người cầm đầu".

Thế nên đối với việc này, bọn hắn đều có chung một tâm tư, nghĩ mọi cách làm sao để có thể rút ngắn khoảng cách đối với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như có thể bán cho Bạch Tiểu Thăng một cái nhân tình, vậy thì không còn gì có thể tốt hơn!

Đơn giản hơn cả đổi vàng.

Hai cái tên này, dụng ý thật sự là khó đoán!

Mưu Ngọc Thiên âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng ảo não.

- Cũng không có gì lớn cả, tôi chỉ muốn hỏi ông anh Mưu một câu là liên quan tới hạng mục "đình viện Kinh Tự", làm sao để có tư cách mua nó mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói.

Chương Huyễn, Doãn Hạo Nhiên sững sờ.

- Chỉ…

- Chỉ là chuyện này?

Trong mắt của bọn họ, chuyện này đúng chỉ là bé như hạt vừng, hạt đậu xanh, lớn cỡ trái trứng kiến mà thôi.

Lúc trước, Đình viện Kinh Tự gửi tới thiệp mời vàng lá cho bọn họ, bọn họ còn khinh thường đi tới.

Bây giờ, Bạch Tiểu Thăng lại muốn tìm hiểu xem về tư cách mua sắm ở đình viện Kinh Tự?

- Bạch tiên sinh, tôi ở Trung Kinh cũng có mấy cái khu biệt thự, bên trong viện tử Nhị Hoàn cũng có! Nếu như ngài có nhu cầu, thì ngài cứ tự nhiên lựa chọn.

Doãn Hạo Nhiên là người thứ nhất mở miệng.

Chương Huyễn cũng kịp phản ứng.

Đó là một cơ hội a!

Hắn lúc này nói vào:

- Tôi ở khu sinh thái Trung Kinh, khu đang phát triển, biệt thự ở Bộ Thành Công cũng có. Khu biệt thự ở Tháng Hồ thì thế nào, nơi đó rất tốt, phong cảnh đẹp, quản lý cũng tốt, biệt thự cùng sinh vật cảnh tôi đều có. Nếu như ngài ưa thích, tôi sẽ tặng cho ngài!

- Hai người các anh cũng đừng có quá đáng.

Mưu Ngọc Thiên tức giận nói.

Sau đó, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt nhiệt tình:

- Ông em Bạch, cậu cảm thấy ở trong thành phố, ưa thích ở nơi nào, cậu thích kiểu đình viện Trung Quốc đúng không. Muốn ở nơi nào!

Ba vị ông chủ lớn, cơ hồ trong nháy mắt hóa thân thành nhân viên kinh doanh.

Trình độ nhiệt tình của họ, đơn giản là không gì có thể sánh kịp.

Mười mấy con người ở đây đầu tiên là trợn mắt há mồm, rồi bỗng nhiên giật mình.

Đây là một cái cơ hội a!

- Bạch tiên sinh, ngài muốn một căn nhà sao! Đình viện kiểu Trung Quốc hay là kiểu dáng trang viên Châu u!

- Ngài muốn "lưng tựa núi mắt nhìn biển"!

- Ngoại trừ vị trí, ngài còn có yêu cầu gì khác nữa không!

….

Đám người lập tức điên cuồng.

Không cần phải nói, vạn nhất có thể đưa được một cái nhân tình đến trong tay của vị Bạch Tiểu Thăng này, thì những cái "tình nghĩa" kia đều có cả.

Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt được các loại âm thanh ầm ĩ nhiễu loạn vây quanh, một thời gian cũng có chút hốt hoảng, cảm giác như mình đang bị một đám tiếp thị bán căn hộ vây quanh.

- Khục!

Bạch Tiểu Thăng phát mộng một lúc, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tằng hắng một cái. Cười, hai tay ép xuống ở trên không, khiến cho mọi người giữ yên lặng một lúc.

- Các vị, tôi bất quá chỉ là muốn hỏi thăm xem cái tư cách mua sắm ở hạng mục đình viện Kinh Tự nó ra làm sao thôi mà. Còn lại thì không cần phiền lòng đến các vị phải hao tổn tâm trí. Muốn đưa tặng tôi một căn nhà thì miễn đi.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói:

- Chút tiền này, tôi vẫn là không thiếu đâu.

Một lời này nói ra, cả đám người liền triệt để ngậm miệng.

Xác thực, thật sự cho rằng Bạch Tiểu Thăng tiên sinh tham của mọi người một hai căn nhà à, có phải hay không là xem như người ta không mua nổi?

Lúc này mà lại kiên trì tặng nhà, như vậy thì không phải là tặng quà hữu nghị mà là kinh thị.

Mọi người có mặt ở đây, có ai không phải là tinh quái, liền lập tức ngậm miệng.

Bất quá thì tâm lý của đám người này cũng là tò mò muốn biết.

Bạch Tiểu Thăng vì cái gì mà lại muốn hướng vào căn hộ ở đình viện Kinh Tự, chẳng lẽ là có nội tình gì sao, bên kia có phải là có hành động lớn nào.

Là thành phố ở bên kia muốn phát triển, thì tập đoàn Chấn Bắc ở bên kia phải có động tác chứ!

Nếu như là Bạch Tiểu Thăng ở nơi đó mà mua nhà, mình tốt nhất cũng đến đó mua một căn nhà, làm hàng xóm với hắn, chỉ cần hao tốn một ít tiền nhưng mà tuyệt đối có giá trị.

- Ừm! Đình viện Kinh Tự!

Không riêng gì mọi người tâm lý tò mò, đến bao gồm cả Mưu Ngọc Thiên cũng tính là một người trong đó, mọi người đều ảo não không thôi.

Lúc trước vì sao lại từ chối cái tấm thiệp mời kia chứ!

Vì cái gì mà mình lại không lưu lại phương thức liên lạc.

Đáng chết, căn bản là cũng không chú ý đến cái hạng mục kia a!

Tất cả mọi người đều có chút nôn nóng.

Chính vào lúc này Lâm Vi Vi tiến vào báo cáo, lại có khách mới tới thăm.

Lần này là Trịnh Đông Tỉnh, Lục Thanh Phong phái người tới.

- Các vị, không có ý tứ, tôi có chút việc cần phải giải quyết, hôm nào, hôm nào tôi mời mọi người tới uống trà.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Ngụ ý là, hạ lệnh đuổi khách.

Bọn người Mưu Ngọc Thiên cũng đứng dậy cáo từ.

Bất quá trước khi rời đi, bao gồm cả Mưu Ngọc Thiên và rất nhiều người đều cùng nói với Bạch Tiểu Thăng một câu không khác nhau mấy.

- Bạch tiên sinh cứ yên tâm, chuyện tư cách này, tôi nhất định sẽ làm xong cho ngài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận