Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2656: Ngày mai, ngày mai



Ngày thứ hai sau khi Bạch Tiểu Thăng trở lại Ganand, chỉ thấy Bạch Tuyên Ngữ đến. Hắn cũng ngồi máy bay hơn mười tiếng, đi suốt đêm trở về, chuẩn bị tiếp nhận buộc tội.

Cho dù cách lần gặp mặt trước cũng không lâu, nhưng vị Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ này nhìn rõ ràng tiều tụy đi rất nhiều.

Lần trước Nam Mỹ gặp nguy cơ, Bạch Tuyên Ngữ đã rất vất vả, mà lần này bị gia tộc Wolfgold ngắm bắn, càng làm cho hắn tiêu hao tinh thần và sức lực nghiêm trọng hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra được hắn rất mệt mỏi, đặc biệt mệt mỏi.

Hắn cần phải bỏ xuống tất cả để nghỉ ngơi, nếu không toàn thân rất có khả năng sẽ dây chun bị kéo căng vô hạn, giây phút nào đó hoàn toàn đứt hẳn.

Nhưng hắn ngồi trên vị trí kia lại không thể nghỉ ngơi, đặc biệt là bản thân hắn cũng không cho phép mình nghỉ ngơi.

Tạm biệt Bạch Tiểu Thăng, trên mặt Bạch Tuyên Ngữ lộ ra nụ cười mỉm đã lâu không gặp.

Nhớ lại trước đây, Bạch Tuyên Ngữ coi thường nhất chính là Bạch Tiểu Thăng, trong đó có rất nhiều nguyên nhân.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, được Bạch Tiểu Thăng lần lượt giơ tay giúp đỡ, Bạch Tuyên Ngữ cũng không ngừng thay đổi cách nhìn về Bạch Tiểu Thăng.

Hiện tại, hắn càng muốn xem Bạch Tiểu Thăng thành người bạn của mình hơn.

- Trở về rồi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ mỉm cười đáp lại và chào hỏi bằng một câu ân cần đơn giản.

- Trở về rồi.

Giọng nói của Bạch Tuyên Ngữ cũng không có bất kỳ dao động nào.

Giữa hai người là kết giao quân tử nhạt như nước.

Không có bạn gì, Bạch Tuyên Ngữ ngoại trừ công việc cũng không có quá nhiều sở thích, sau một lát im lặng ngắn ngủi, cuối cùng hắn vẫn tính bắt đầu nói chuyện từ công tác.

- Bắc u bên kia có tốt ko?

Lời này có hơi thừa, bởi vì tháng gần nhất, Bạch Tiểu Thăng giành được vụ kinh doanh từ gia tộc Milutlo, gia tộc Falklin, đủ để cho những doanh nghiệp bên Bắc u đạt được lợi nhuận đuổi kịp và vượt qua cả năm.

Chỉ dựa vào điểm này, các khu vực lớn khác trong tập đoàn lại ao ước muốn chết.

Các Tổng giám đốc sự nghiệp thậm chí còn xin Bạch Tuyên Ngữ, cũng muốn mời Bạch Tiểu Thăng đi giúp đỡ... trợ giúp một hai tháng.

Sách n Tư Tổng giám đốc sự nghiệp Châu u vốn đang sứt đầu mẻ trán, đảo qua qua lại tâm tình nặng nề, hiện nay cả ngày vui không khép miệng.

Khi biết được dự định của các Tổng giám đốc sự nghiệp khác, ông ta liên tục gọi điện thoại, lấy tình lấy lý nói với những người này là Bộ sự nghiệp Châu u của ông ta cũng không dễ dàng, bảo bọn họ nhìn tình, bớt có ý đồ với Bạch Tiểu Thăng thôi...

Khi nói tình nói lý không xong, Sách n Tư còn chửi ầm lên, lôi ra chuyện cũ, lớn tiếng nói ông tra từng ủng hộ bọn họ, nói cho bọn họ biết làm người phải có lương tâm, không cho phép đào tường vào lúc này...

"Trận" này một đường đánh tới chỗ của Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tuyên Ngữ tất nhiên biết Bắc u, thậm chí toàn bộ khu Châu u đều đang phát triển mạnh mẽ, không ngừng.

Thật ra không chỉ Châu u, Bạch Tiểu Thăng mang đến các vụ kinh doanh cho tập đoàn, cũng lợi cho sáu bộ phận sự nghiệp lớn ở năm châu.

Cũng dựa vào những điều này, Bạch Tiểu Thăng đã trở thành truyền kỳ trong miệng tất cả mọi người ở tổng bộ của tập đoàn.

Lại thêm những công lao và thành tích của Bạch Tiểu Thăng trước kia, trên phương diện danh tiếng và uy tín, anh thậm chí vượt qua các Phó chủ tịch cấp nguyên lão khác.

Dù sao, cho dù là những người sáng lập cấp nguyên lão như Lý Vận Nguyên đã từng huy hoàng nhưng đều quá mức xa xôi, những quản lý trụ cột của tập đoàn càng vui sướng khi sùng bái “anh hùng” mà mình tự chứng kiến hơn.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thăng có một ưu thế mà các vị Phó chủ tịch lớn tuổi không có đủ, đó chính là trẻ tuổi.

Trẻ tuổi như vậy lại có thể lên làm Phó chủ tịch, trẻ tuổi như vậy lại có thể có thành tích huy hoàng như vậy, đây là chuyện làm người ta vô cùng phấn chấn, sẽ rất dễ dàng làm cho mọi người thấy được một phần của mình từ trên người Bạch Tiểu Thăng, đồng thời bọn họ cũng thật lòng muốn sùng bái Bạch Tiểu Thăng.

Đây cũng là nguyên nhân trước đây Bạch Tuyên Ngữ đánh tiếng với Lý Vận Nguyên, bảo ông âm thầm dẫn dắt, một khi mình từ chức, hy vọng Bạch Tiểu Thăng có thể đứng ra cạnh tranh với Ôn Ngôn.

Chỉ có công lao và thành tích, mức độ nổi tiếng của Bạch Tiểu Thăng như vậy mới có thể làm được.

Đối mặt với cách nói chuyện còn tệ hơn cả "Thời tiết hôm nay không tệ" của Bạch Tuyên Ngữ, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười, không trả lời Bắc u thế nào, mà lại nói:

- Có cần tôi tới chia sẻ bớt công việc trong tay anh không?

Bạch Tiểu Thăng biết Bạch Tuyên Ngữ là người một lòng vì công việc, nếu như có lo lắng, ngày mai chắc chắn sẽ không thể phát huy tốt tư duy và và miệng lưỡi để tranh luận, đối mặt với những lời trách hỏi.

Bạch Tuyên Ngữ lắc đầu, nói:

- Tất cả đã đều xử lý xong rồi.

Hai người lại im lặng một lát, Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Anh có chơi cờ không? Chỗ tôi có cờ vua, cờ vây, có cần đánh một ván không?

Đây chính là trò tiêu khiển hiếm có được của hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Tôi sợ cậu bị đả kích thôi.

Bạch Tuyên Ngữ vỗ đùi từ chỗ ngồi đứng lên, đi lấy bàn cờ:

- Đừng nói như anh lợi hại lắm vậy.

Khi Lý Vận Nguyên tìm đến chỗ Bạch Tuyên Ngữ, vừa đẩy cửa bước vào liền thấy hai người đàn ông ngồi chơi cờ vây trên bàn gần cửa sổ.

Hai người đều tập trung tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ, làm gì có bầu không khí ngày mai phải đối mặt với ý định sát phạt của Hội đồng quản trị.

Thư ký của Bạch Tuyên Ngữ thấy hai người này tự nhiên nhập tâm đến mức đám người Lý Vận Nguyên bước vào cũng hoàn toàn không phát hiện ra, lập tức muốn đi qua bẩm báo.

Lý Vận Nguyên cản anh ta lại, khẽ lắc đầu, bảo anh ta ra ngoài, còn mình thì bước nhanh tới.

- Lý lão.

- Chủ tịch Lý.

Nghe được tiếng bước chân, hai người mới kịp phản ứng, khi thấy là Lý Vận Nguyên, cả hai đều tươi cười, đứng lên.

- Các người cứ chơi tiếp đi, tôi cũng muốn xem thử.

Lý Vận Nguyên cười ôn hoà nói.

Tất cả nguy cơ ngày mai nghĩ được thì đã sớm nghĩ tới, tất cả những điều có thể căn dặn cũng đã sớm căn dặn xong.

Giờ phút này, ngược lại không bằng cầu mong chút thanh nhàn yên tĩnh.

Hơn nữa, Lý Vận Nguyên cũng thấy được tình trạng mệt mỏi của Bạch Tuyên Ngữ, lúc này có lẽ là thời gian nghỉ ngơi hiếm có của hắn.

- Lý lão, vẫn là ngài tới đi, trình độ của anh ấy quá kém.

Bạch Tiểu Thăng không thương tiếc đánh giá Bạch Tuyên Ngữ.

Bạch Tuyên Ngữ ho khan một tiếng nói:

- Không phải là quá kém, mới bắt đầu không có tâm trạng lắm, cậu... chơi lại đi. Lần này tôi sẽ cho cậu xem.

Tuy nói như vậy, Bạch Tuyên Ngữ rõ ràng có chút không tự tin.

Hắn hiếm khi mới có tâm trạng chịu thua như vậy, có đôi khi tự nhận mình không tốt cũng không phải là chuyện gì xấu.

Lý Vận Nguyên mỉm cười đi tới chỗ của Bạch Tiểu Thăng nói:

- Được, ván này tôi tới chơi với Tuyên Ngữ, đã lâu không chơi cờ với cậu rồi. Tôi nhớ lần đầu tiên, cậu vẫn khiêm tốn nhờ tôi dạy rất lâu đấy.

Bạch Tuyên Ngữ nghe vậy liền cười:

- Đúng vậy, cũng đã qua rất lâu rồi.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên cạnh.

Chỉ có điều khi sắp hạ quân cờ xuống, Bạch Tuyên Ngữ bỗng nhiên quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng với dáng vẻ rất nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Phó chủ tịch Bạch Tiểu Thăng, cậu có biết Trung Quốc có câu danh ngôn mà rất nhiều người đều thuộc, rất nhiều người đều thích không?

- Câu nào vậy?

Bạch Tiểu Thăng không hiểu, theo bản năng hỏi.

Bạch Tuyên Ngữ đặc biệt nghiêm túc nói:

- Xem đánh cờ không nói mới thật sự là quân tử!

...

So với bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh này, bầu không khí một nơi khác lại vô cùng khẩn trương và có phần nghiêm trọng, thậm chí còn có phần áp lực.

Ôn Ngôn và Perros ngồi đối diện nhau, uống trà trong một phòng sách.

Vừa rồi, ở đây còn là bốn người.

Nhưng sau khi nói chuyện xong, hai vị phó tổng giám đốc kia đã rời đi.

Bọn họ đã nhiều lần cân nhắc về chuyện liên quan tới buộc tội Bạch Tuyên Ngữ vào ngày mai, bao gồm cả thủ đoạn có thể ứng phó của Bạch Tuyên Ngữ cũng như thái độ chống đối mãnh liệt của ban quản lý bên kia.

Nói chung, bọn họ đã tính toán nhiều lần, nhiều phương diện, quả thật còn cẩn thận tỉ mỉ hơn cả vào trận chiến phân tích tình hình quân địch.

- Bạch Tuyên Ngữ sẽ không dễ dàng nhường lại quyền lực trong tay hắn, tôi hiểu rất rõ điểm này! Cho nên, chúng ta phải làm một lần là xong, lập tức đánh bại tất cả phòng vệ của hắn!

Ôn Ngôn vô cùng nghiêm túc nhắc lại với Perros:

- Bên phía ban quản lý, ngoại trừ một loạt số phiếu của tôi, hai vị Phó chủ tịch, tôi đã sớm đối phó xong với Tổng giám đốc sự nghiệp, giám đốc điều hành. Đúng rồi, Phó chủ tịch Basil đâu?

Một phiếu của Phó chủ tịch Basil cũng là quan trọng nhất.

Perros nói:

- Hắn đang trên đường về, hôm nay có thể đến đây. Cậu cứ yên tâm, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu. Việc bỏ phía bên phía ban quản lý giao cho cậu, về phần chỗ gia tộc Wolfgold, tôi sẽ trao đổi với bọn họ, để bọn họ làm tốt phần tạo áp lực từ bên ngoài.

- Như vậy trong ngoài đều dốc hết sức, đám người Bạch Tuyên Ngữ sẽ không chịu được đâu!

Perros đầy lòng tin nói:

- Sau đó, cậu chính là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn, tôi giúp cậu ngồi lên vị trí này. Đồng thời, cậu cũng phải giúp tôi lấy được một nửa quyền lực!

Đây là chuyện hai người đã sớm thương lượng xong, không cần phải nói nữa.

Ôn Ngôn không khỏi gật đầu, nghĩ đến thắng lợi sắp tới, đôi mắt có phần sưng phù và mệt mỏi, thâm trầm cuối cùng cũng lộ ra ý cười.

Chuyện đã lên kế hoạch âm mưu bao nhiêu năm, lần này giấc mơ cuối cùng cũng sắp trở thành sự thật, sắp lấy được chức đại diện chủ tịch, anh ta có thể nào mất hứng không vui được chứ.

Ôn Ngôn đã có thể mặc sức tưởng tượng mình trở thành Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, nhìn các vị Phó chủ tịch, các vị Tổng giám đốc sự nghiệp, giám đốc điều hành khoanh tay kính cẩn nghe theo, nghĩ mình thi triển quyền cước làm cho tập đoàn phát triển mạnh, làm cho mình trở thành doanh nhân truyền kỳ được mọi người khen ngợi.

Nhưng ý cười trên mặt Ôn Ngôn nhanh chóng biến mất, bởi vì trong đầu anh ta hiện ra một bóng hình.

- Bạch Tiểu Thăng trở về rồi?

Ôn Ngôn trầm giọng nói với Perros.

- Tôi cũng biết rồi.

Ánh mắt Perros thoáng nghiêm trọng, gật đầu.

Người tuổi trẻ kia cũng khiến cho Perros đặc biệt coi trọng. Nói thật, cho dù cho tới bây giờ, Perros vẫn muốn thu hút Bạch Tiểu Thăng.

Cho dù bây giờ xem ra còn không thể làm được.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng có thể lôi kéo cho tập đoàn vụ làm ăn lớn, mang đến tài sản kinh người.

Từ điểm này, Perros lại không muốn buông tha "ý định ban đầu".

Nhưng ông ta vẫn muốn làm cho Bạch Tiểu Thăng nếm thử chút cay đắng, nếu không người thanh niên tâm cao khí ngạo này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn cúi đầu, làm việc cho mình.

Nhân tài kiệt xuất có đôi khi giống như con đại bàng bay lượn phía chân trời, chính là cần phải chịu đựng.

- Ngài đã nói sẽ phái Basil đi giải quyết rắc rối Bạch Tiểu Thăng này, nhưng tôi không thấy bất kỳ thành quả nào.

Ôn Ngôn có chút bất mãn nhìn về phía Perros.

Ở trong lòng anh ta, Bạch Tiểu Thăng trước sau chính là một biến số lớn nhất.

Perros không bất mãn khi thấy Ôn Ngôn nói chuyện không có vẻ gì tôn kính, chỉ nhíu mày nói:

- Tôi thu xếp cho Basil đi làm, không hỏi về tình hình cụ thể, dù sao tôi cũng bận rộn đối phó với Bạch Tuyên Ngữ. Trước đây Basil rất có lòng tin, ai ngờ được cuối cùng cậu ta không làm nên trò trống gì!

Trong chuyện này, thật ra Perros cũng cảm thấy rất bực mình.

Basil cũng không báo cáo lên bất kỳ thành quả nào có giá trị.

Kẻ vô dụng Basil này không nên ngồi ở trên ghế Phó chủ tịch nữa, nhưng lúc này đã nâng hắn lên, muốn kéo xuống trong thời gian ngắn lại đặc biệt rắc rối, hơn nữa sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Perros cũng chỉ có thể nhận, tính về sau có chuyện gì đều do mình quyết định sách lược, chỉ cần bảo gã làm con rối, nghe lời làm việc theo là được.

- Thôi quên đi, việc đã đến nước này, cũng không sao.

Trong đầu Ôn Ngôn hiện lên gương mặt của Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói:

- Cho dù là cậu ta cũng không thể ngăn cản được chúng ta!

- Chắc chắn là không thể rồi!

Perros nói với vẻ vô cùng chắc chắn.

Ôn Ngôn mỉm cười và gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng cũng đâu phải là người bất bại, sao mình còn phải kiêng kỵ cậu ta như vậy chứ?

Tiếp theo, Ôn Ngôn và Perros lại nói chuyện một lúc mới kết thúc đề tài, đứng dậy tạm biệt.

Anh ta cũng phải trở về chuẩn bị cho cuộc họp buộc tội chờ mong đã lâu vào ngày mai.

Sau khi rời khỏi chỗ của Perros, Ôn Ngôn ngồi ở trong xe suy nghĩ, Nguyễn Ngữ ở bên cạnh rót một ly rượu ngon cho anh ta.

Ôn Ngôn nhận lấy ly rượu, còn mỉm cười nói:

- Đây xem như là ly rượu mừng thắng lợi trước.

Nguyễn Ngữ mỉm cười, nhìn Ôn Ngôn nâng ly đưa đến bên môi, bỗng nhiên khẽ hỏi một câu:

- Thắng bọn họ, lấy được vị trí này, ngài sẽ vui sao?

Nói thật, Nguyễn Ngữ đã lâu không thấy Ôn Ngôn cười, đặc biệt là vẻ tươi cười vừa rồi.

Kết quả, sau khi Nguyễn Ngữ nói những lời này, cô ta lại thấy vẻ tươi cười kia cứng đờ.

Ôn Ngôn đặt ly rượu đã đưa đến bên môi xuống.

- Cô nói vậy là có ý gì?

Vẻ mặt Ôn Ngôn khó coi, nhìn về phía Nguyễn Ngữ.

Nguyễn Ngữ ngẩn người, sau đó dịu dàng nói nhỏ:

- Là tôi nói sai.

Từ trước đến nay cô ta đều như vậy, chỉ cần Ôn Ngôn mất hứng, cô ta sẽ phục tùng cúi đầu.

Ôn Ngôn đã không còn hứng thú uống rượu nữa, nhưng cũng biết vừa rồi mình có hơi quá đáng.

- Là tôi không tốt, có phần không khống chế được cảm xúc.

Ôn Ngôn lẩm bẩm nói.

Nguyễn Ngữ vội vàng nói không có vấn đề gì.

- Cô hỏi tôi vui không?

Ôn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên thực tế chính là nhìn bóng mình in trên cửa kính, lẩm bẩm nói:

- Tôi vui không? Tôi… vui không?

- Tôi đương nhiên vui rồi!

- Tôi... chắc hẳn là vui!

Bạn cần đăng nhập để bình luận