Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 569: Người này, không thể trêu chọc!



Kim Đại Lục ngạc nhiên nhìn anh trai mình, nói thế nào thì Kim Đại Ngọc cũng là nhân vật số một số hai ở Trung Kinh, sao bây giờ lại nhìn hắn rất nhợt nhạt, trán thấm một tầng mồ hôi.

Giống như sợ hãi chuyện gì đấy.

- Anh ơi, điều đó có sao đâu.

Kim Đại Lục nhịn không được nuốt ngụm nước miếng,

- Sao em nhìn anh giống bị sốt rét thế.

- Tao đánh chết mẹ mày.

Kim Đại Ngọc chửi thẳng mặt Kim Đại Lực, miệng cũng không giữ được khuôn phép nữa.

Trước đây, nghe nói con trai của Doãn gia với Trương gia chọc giận Bạch Tiểu Thăng nên gặp xui xẻo hắn còn rất đắc ý, bởi vì mình nuôi một người con gái rất ngoan hiền, làm thế nào cũng sẽ không chọc giận tên ôn thần họ Bạch kia!

Hắn không ngờ rằng cái hố lửa này lại được đào bởi chính em trai của mình!

- Anh điên rồi sao? Tại sao anh lại nói như vậy, mẹ của em không phải cũng là mẹ anh sao!

Kim Đại Lục không hài lòng hét lên.

- Tao không phải anh mày, mày là ông tổ của tao!

Kim Đại Ngọc hét toáng lên, chỉ vào bức ảnh.

- Người này mà mày cũng dám chọc hắn! Mày để tao nói cái gì nữa đây!

Người này đáng sợ sao như vậy? Kim Đại Lục giật mình.

- Đúng rồi, cậu ta có biết mày là em tao không?

Kim Đại Ngọc đột nhiên nhớ ra cái này và hỏi ngay tức khắc.

- Chắc là không biết đâu!

Lời nói của Kim Đại Lực khiến cho Kim Đại Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng câu tiếp theo suýt khiến cho Kim Đại Ngọc tắt thở.

- Nhưng người khác ai cũng biết!

- Con mẹ nó!

Kim Đại Ngọc vỗ đầu một cái, cay đắng nói,

- Cũng đúng, không thể có hy vọng may mắn được, chuyện này phải giải quyết nhanh chóng, không thể để lâu!

Nhìn thấy anh ruột của mình như thằng điên, nói năng lộn xộn, trạng thái bấn loạn, Kim Đại Lục cảm thấy choáng váng.

- Người này đến cùng là ai vậy, làm anh sợ như thế, ở Trung Kinh cũng đâu có một gia tộc nào họ Bạch đâu?

Kim Đại Lục nhịn không được nói.

Kim Đại Ngọc cười khổ.

Người em này của mình ít khi về đây, tự nhiên không biết rõ Bạch Tiểu Thăng, một người đáng sợ xuất thế cứ như từ cục đá chui ra vậy.

- Hắn ta không phải là một người ở đại gia tộc nhưng mà người của đại gia tộc nhìn thấy hắn như thấy ôn thần, không dám đắc tội!

Kim Đại Ngọc thở dài một tiếng, cầm tấm ảnh của Bạch Tiểu Thăng nói vắn tắt mọi thứ, đem mọi của Bạch Tiểu Thăng đã làm nói ra.

Thu thập Doãn gia, thu thập Trương Gia, hô mưa gọi gió ở Trung Kinh.

Kim Đại Lục càng nghe càng hoảng sợ.

- Hiện nay có tin tức cho rằng, những công ty lớn ở Trung Kinh cũng đã liên hợp cùng một chỗ dường như có động tác lớn, người ta nói đây là việc do Bạch Tiểu Thăng làm ra! Với địa vị của tao bây giờ, ngay cả sợi lông cũng không rõ ràng. Bây giờ thì mày đã biết tên họ Bạch đó lợi hại như thế nào rồi chứ!

Kim Đại Ngọc nói xong, cũng cảm thấy mình không thể tin được,

- Đừng nhìn hắn ta trẻ tuổi như vậy thì khinh thường hắn, hiện tại hắn là người mà không một gia tộc lớn nào ở Trung Kinh muốn đắc tội hắn!

Kim Đại Lục nghe đến choáng váng.

Trung Kinh khi nào thì xuất hiện một nhân vật ghê gớm như vậy!

- Bằng địa vị hiện tại của tao, muốn đến chào hỏi người ta cũng khó khăn. Chưa kể đến việc kết thân với người ta! Đéo hiểu thế nào mà mày lại đắc tội với người ta!

Kim Đại Ngọc nói xong, cũng cảm thấy tức ngực khó thở.

- Mày nói tao nghe, mày tính giết tao phải không!

Kim Đại Lục đã im lặng và ngớ ngẩn ngồi ở nơi đó, bờ môi mấp máy suốt một lúc, tủi thân nói.

- Hắn sao không làm tốt cái nghề của hắn đi, còn đi pha chế rượu làm gì!

Lời nói này, hiện rõ sự buồn bã của Kim Đại Lục, còn có sự oán hận của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng!

Hắn không ngờ chỉ vì vậy mà tạo cho anh của mình một rắc rối lớn!

- Nói cho tao biết tại sao mày lại đắc tội cậu ta!

Kim Đại Ngọc không thể không hỏi rõ ràng.

Kim Đại Lục mồm năm miệng mười, đem hết chi tiết sự việc nói ra.

Lúc đầu, bởi vì cờ bạc suốt ngày, nên tình hình kinh tế của Kim Đại Lục rất eo hẹp, Vũ Sĩ Nhất hứa sẽ cho hắn mười vạn, chỉ cần hắn nói không cho phép thông qua.

- Chỉ có mười vạn, mày lại tạo cho tao một tai họa lớn như vậy!

Kim Đại Ngọc không còn gì để nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,

- Con mẹ nó, sớm biết như thế tao cho mày gấp mười lần, chỉ xin mày đừng chọc giận tên ôn thần kia!

Kim Đại Lục cũng có chút hoảng loạn,

- Vậy làm sao bây giờ!

- Làm sao bây giờ? Mau đem cái công nhận gì đó của người ta chấp nhận thông qua đi, đồng thời đi cùng tao tới nhà xin lỗi cậu ta! Hi vọng Bạch Tiểu Thăng là một người rộng lượng.

Kim Đại Ngọc thì thào nói.

Đi nói chấp nhận thông qua sao?

Khuôn mặt Kim Đại Lục như quả mướp đắng.

Hội trường bây giờ chắc đã tan rồi, muốn mở lại một buổi hội nghị thẩm định khác, e rằng năm sau mới được nhưng chưa biết mình có còn là một vị giám khảo hay không!

Những lời này Kim Đại Lục không dám nói với anh trai mình.

Nói ra, chỉ sợ anh hắn treo hắn lên đánh nhừ tử. . .

Cốc cốc cốc.

Hai anh em đang nói, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ vang.

Kim Đại Ngọc cau mày, điều chỉnh cảm xúc và biểu cảm của mình, cất giọng nói,

- Vào đi!

Cửa mở ra và người thư ký đi vào,

- Kim tổng, mấy vị này nói họ là bạn của ngài, muốn gặp ngài.

Bạn bè gì ở đây, không gặp, không gặp!

Kim Đại Ngọc đang phiền lòng, muốn mở miệng từ chối, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa, cả người như bị sét đánh đứng im không nhúc nhích!

Một khuôn mặt trẻ trung, tự tin, bức ảnh vẫn còn trên bàn của hắn nhưng người thì lại đứng trước cửa.

Bạch Tiểu Thăng!

Kim Đại Ngọc giật mình.

Nhanh như vậy liền tìm tới cửa!

Trái tim Kim Đại Ngọc đập bùm bùm, nhanh tay đem bức ảnh giấu đi.

- Xin chào Kim tổng!

Bạch Tiểu Thăng đi tới, mỉm cười với Kim Đại Ngọc, lại nhìn về phía ghế sofa, thấy Kim Đại Lục đang sững sờ nhìn mình.

- Thì ra Kim tiên sinh cũng ở đây, thật là tốt quá!

. . .

Phùng Sĩ Kiệt không thể diễn tả được tâm trạng của mình vào lúc này.

Hắn nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt phức tạp.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng ngồi trên ghế sofa trong văn phòng Kim Đại Ngọc, cùng chuyện trò vui vẻ với vị tổng giám đốc chưa từng gặp mặt. Kim Đại Ngọc giống như là phụ họa theo, tư thế ngồi nghiêng về phía trước, nhìn hắn giống như bị gai châm vào đít vậy.

Người thanh niên họ Bạch này có lai lịch gì! Phùng Sĩ Kiệt không hiểu rõ.

Càng làm hắn rối rắm hơn là thái độ của Kim Đại Lục.

Kim Đại Lục giống như một đứa trẻ đã làm điều sai trái vậy, mặt tuy mỉm cười nhưng trên mặt lại mang theo vài phần sợ hãi, không còn sự ngạo mạn như khi nãy ở trong hội trường.

Hắn gật đầu chăm chú lắng nghe với mọi lời mà Bạch Tiểu Thăng nói ra, giống như là đang nghe dạy bảo.

Nếu như mình không nằm mơ, vậy chắc do mình uống nhiều rượu! Phùng Sĩ Kiệt thầm nói, thì ra rượu "Gặp nhau bất ngờ" không chỉ ngon mà còn lại mang đến cho ông ta ảo giác như vậy!

Mạc Hân ngồi ở bên cạnh, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng.

Vào lúc này mọi lời nói, cử chỉ của Bạch Tiểu Thăng đều rất có phong độ, làm cho cô trở thành một người hâm mộ của cậu ta, để Mạc Hân như trở thành người con gái mới lớn, trái tim nảy tưng tưng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Mọi thứ đơn giản hơn so với hắn nghĩ. Lúc đầu hắn còn muốn trò chuyện thương lượng với Kim Đại Ngọc một chút.

Nhưng không nghĩ tới, Kim Đại Ngọc gặp hắn như chuột gặp mèo.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ chính mình "Hung danh đã lâu", lúc ở Lý gia, nhìn thấy hành động của Mưu Ngọc Thiên thì hắn đã biết điều đó.

Mình đáng sợ như vậy sao? Doãn gia, Trương gia sai là ở chính họ, mình có làm gì họ đâu.

Bạch Tiểu Thăng rất xúc động, trong lòng lại cười khổ không thôi.

Nhưng nhìn vào anh em nhà họ Kim như thế, việc kia cũng trở nên đơn giản hơn.

- Ngày mai, tôi muốn mở lại một cuộc họp chứng nhận và tôi hy vọng Kim tiên sinh có thể hỗ trợ cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Kim Đại Lục.

- Nhất định nhất định! Họ Kim này sẽ hỗ trợ ngài hết sức!

Kim Đại Lục nhanh chóng nói, gật đầu giống như gà con mổ thóc.

- Tôi sẽ cung cấp cho ngài một địa điểm miễn phí, ngài có thể tới chính là vinh hạnh của chúng tôi!

Kim Đại Ngọc cười nói.

- Không, không cần tốn kém như thế.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

- Buổi công nhận tiếp theo tôi muốn đổi địa điểm khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận