Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1696: Có khách quý đến nhà (1)

Tương Cảng, số 10 đường Đại Vân Thiên, nghe nói là khu nhà cao cấp đứng thứ ba trong Tương Cảng.

Cũng là nhà họ Lâm.

Biệt thự nhà họ Lâm được xây dựng dựa và núi lại gần sông, gần như chiếm cả ngọn núi. Đây là do chuyên gia kiến trúc và đại sư phong thủy cùng nhau thiết kế, kiến trúc chính được hình thành từ rất nhiều ngôi nhà.

Đặc biệt là vườn hoa phía trước rộng bằng cả một bãi bóng.

Hôm nay, ăn sáng xong, gia chủ Lâm gia lại lên tiếng, nói có khách quan trọng đến nhà nên muốn thế hệ trẻ tuổi ở trong nhà tạm thời không ra ngoài, ở lại đón tiếp khách quý.

Ở trong nhà, thế hệ trẻ có chữ lót “Thần" cũng có tới mười mấy người, bọn họ nghe được tin tức này thì không khỏi kinh ngạc.

Gia chủ có lệnh, bọn họ nào dám không theo, nên tất cả đều không tới công ty của nhà họ Lâm làm việc, mà tập trung ở trong đại sảnh tầng một của nhà chính, chờ đợi.

Chờ đợi một lúc, mọi người còn châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn luận.

Trong này, bên cạnh Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du có đông người vây quanh nhất.

Đương nhiên, cũng có người không được chào đón, ngồi một mình ở trong góc, tất nhiên chính là Lâm Thần Thăng.

Lại nói tiếp, tối hôm qua, Lâm Thần Thăng đã ký hợp đồng với bên Thiên Tự Quốc Tế, người tới gặp mặt anh ta còn là tổng giám đốc Thiên Tự Quốc Tế - Thành Nam, điều này làm cho Lâm Thần Thăng rất hưng phấn.

Thái độ của Thành Nam rất khách sáo, sau khi ký xong còn nói với Lâm Thần Thăng về trước chờ, nói có một vài việc phải xử lý trước, lâu thì hai ba ngày, chậm thì một ngày là có thể chính thức đi làm.

Điều này không hề có ý nghĩa gì với Lâm Thần Thăng, tối đó anh ta liền về nhà đợi tin.

Thật ra, tối hôm qua, sau khi tiệc rượu của nhà họ Lâm kết thúc còn xảy ra một việc.

Đó chính là sau khi Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du trở về đã lập tức nói hành vi vô sỉ của Lâm Thần Thăng cho gia chủ biết.

Hai người ngược lại đều nói lời nhất trí, tâm trạng kịch liệt vạch ra những hành vi tệ hại của Lâm Thần Thăng, đồng thời kiên quyết khẩn cầu gia chủ tiến hành trừng phạt Lâm Thần Thăng!

Dù sao, Lâm Thần Thăng ngang nhiên vô lễ với Hồng Vũ ở trong bữa tiệc nhà họ Lâm, còn làm bọn họ mất mặt, dẫn tới không để ý đại cục, cũng khiến cho nhà họ Lâm xấu hổ.

Sau khi nghe hai người thêm mắm thêm muối, gia chủ Lâm gia cũng nhíu mày lại, có phần tức giận.

Lúc này, bốn đời nhà họ Lâm trong cùng phòng, trong thế hệ thứ hai này, ngoại trừ gia chủ, những người còn lại đều ở ngoài, việc quản giáo thế hệ dưới là do ông ta làm hộ.

Lại thêm thân phận gia chủ, ông ta xử phạt thế nào, đám con cháu cũng phải nghe theo.

- Chờ Lâm Thần Thăng trở lại thì bảo nó tới gặp tôi!

Gia chủ trầm giọng căn dặn Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du.

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du "Nhận lệnh", sau khi rời khỏi đây đều rất vui mừng, bọn họ nóng bỏng chờ Lâm Thần Thăng trở về, chờ xem hắn bị phạt thế nào!

Hai người này thậm chí đứng gần nhau, hưng phấn trò chuyện ở đại sảnh tầng một.

- Chờ Lâm Thần Thăng trở về, chúng ta lại đi cùng hắn qua đó. Ở trước mặt gia chủ, chúng ta nhất định phải kiên trì, nhất định phải tiến hành trừng phạt hắn thật nặng!

- Đúng, cũng để cho chú hai bên kia biết con của ông ta quá đáng tới mức nào! Có đứa con bỏ đi như vậy liên lụy, ông ta còn không biết xấu hổ mà nắm giữ nhiều thực quyền như vậy sao!

Hai người này trò chuyện một giờ, cũng chờ một giờ.

Kết quả, Lâm Thần Thăng vẫn chưa xuất hiện.

Trên thực tế, bọn họ vẫn chờ đến mười một giờ đêm mới thấy Lâm Thần Thăng trở về. Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du lập tức lên tinh thần thông báo anh ta bỏ đồ xuống, đi tới thư phòng của gia chủ.

Nói xong, hai người này đi tới chỗ gia chủ chờ trước.

Kết quả khiến bọn họ bất ngờ chính là, muộn thế này nhưng gia chủ còn đang nghe điện thoại.

Hai người khó khăn lắm mới chờ tới khi gia chủ nói chuyện điện thoại xong, lại được báo cho biết, hôm nay thậm chí ngày mai cũng không có thời gian quan tâm tới chuyện của Lâm Thần Thăng, bởi vì có khách quý sắp đến nhà!

Gia chủ Lâm gia nói, mắt còn chớp chớp lộ vẻ hưng phấn và chờ mong.

Điều này khiến cho hai người Lâm Thần Thành kinh ngạc, lại không dám hỏi nhiều, cũng không dám giục ông ta xử phạt Lâm Thần Thăng.

Hai người Lâm Thần Thành chỉ đành phải rời đi trước.

Kết quả bọn họ lại gặp Lâm Thần Thăng trên hành lang. Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du chỉ đành phải nói cho anh ta biết, gia chủ hủy bỏ việc gọi tới gặp mặt.

Lâm Thần Thăng cũng không có lời gì để nói với hai người bọn họ, vừa nghe gia chủ không gọi tới gặp nữa liền xoay người rời đi.

Thái độ này có lẽ thực sự không tính là kính trọng.

Lâm Thần Thành bị chọc tức. Làm một kẻ vô dụng còn lớn lối như vậy, thật sự khiến cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Thần Du thấy thế thì an ủi Lâm Thần Thành, nói về sau có cơ hội lại nói xấu Lâm Thần Thăng, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy được!

Nghe được những lời này, trong lòng Lâm Thần Thành cuối cùng mới thấy dễ chịu một chút.

Lại nói tới hiện tại, sau khi ăn sáng xong, Lâm Thần Thành thấy Lâm Thần Thăng không ngờ không đi, cũng ở lại chờ khách thì trong lòng lại càng không vui.

Nhưng trong trường hợp quan trọng như vậy, Lâm Thần Thành tất nhiên sẽ không mắng chửi gì Lâm Thần Thăng.

Trực tiếp giẫm đạp một kẻ vô dụng như vậy thì có khác nào giẫm lên một đống cứt chó, hắn thấy làm vậy rất mất mặt.

Vào giờ phút này, Lâm Thần Thành làm nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Lâm, bình thường giúp đỡ gia chủ xử lý công việc nên rất nhận nể trọng, tự nhiên được người vây quanh hỏi thăm tình hình của "vị khách thần bí" sẽ tới vào sáng nay.

- Anh Thần Thành, anh có biết người khách sắp tới có lai lịch thế nào không? Lần này, gia chủ lại muốn tất cả chúng ta ở lại đón khách! Điều này đúng là hiếm thấy!

- Đúng vậy, em nhớ hai năm trước, Leeschild – thương nhân Châu u tới chơi, cũng từng làm vậy! Lẽ nào lúc này cũng là trùm thương mại nổi bật nào đó sao?!

- Tình hình này quả thật không tầm thường. Anh Thần Thành, anh có tin tức gì, nói cho bọn em biết đi?

- Đúng vậy, đúng vậy, anh Thần Thành có tin tức gì không...

...

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi.

Lâm Thần Thành cười thần bí, hạ giọng nói:

- Hôm nay đúng là một nhân vật lớn không tầm thương tới đây, là trùm thương mại. Về phần là ai thì bây giờ tôi cũng không tiện nói!

Lâm Thần Thành vừa nói như vậy, càng khiến cho mọi người tò mò hơn, càng không nhịn được muốn biết.

Thật ra, tối hôm qua Lâm Thần Thành cũng chỉ nghe gia chủ nói một câu, hôm nay sẽ có quý khách trong giới kinh doanh tới nhà, ngoài ra không hề nói thêm một câu nào.

Nhưng dù vậy, hắn cũng phải giả vờ giả vịt, không nói rõ ràng, tỏ ra mình đây biết rất nhiều tin tức bí mật.

Như vậy mới có khả năng thể hiện thân phận, địa vị, giá trị của hắn...

Bên kia, Lâm Thần Du cũng nói với mấy chị em gái như vậy. Cô ta cũng giống như Lâm Thần Thành, đều cần bảo vệ hình tượng, địa vị của chính mình ở trong nhà.

Cách đó không xa, Lâm Thần Thăng đứng ngoài quan sát thấy rõ ràng, không nhịn được khẽ cười giễu cợt.

Bây giờ, Lâm Thần Thăng xem như tìm được vị trí cao ở bên ngoài, có thể thi triển quyền cước trả thù, không cần ở nhà họ Lâm nhìn sắc mặt của Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du, có cảm giác không thèm quan tâm, cũng có thể đứng trên phương diện khách quan nhìn thấy rõ ràng hơn. Ban đầu, anh ta đã cảm thấy Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du thích giả vờ, bây giờ cảm giác này càng chân thật hơn.

Lâm Thần Thăng không có dục vọng nên không có gì phải sợ, cũng không cần kiêng kỵ, muốn cười thì cười.

Thật sự không khéo, Lâm Thần Thành vừa vặn nhìn thấy vẻ khinh thường này của Lâm Thần Thăng.

Hắn lập tức nhíu mày, ánh mắt có vẻ không vui.

Có người theo ánh mắt Lâm Thần Thành nhìn sang, cũng thấy Lâm Thần Thăng.

- Tôi nghe nói, trong bữa tiệc rượu hôm qua, Lâm Thần Thăng to gan lớn mật dám chống đối anh Thần Thành của chúng ta!

Vừa vặn, người kia cũng là một người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, trực tiếp buột miệng nói ra.

Có người không tham dự bữa tiệc liền lộ ra ánh mắt hứng thú:

- Ồ! Tên vô dụng Lâm Thần Thăng này còn dám làm như thế sao? Anh Thần Thành, vậy mà anh cũng có thể nhịn được à?

- Không biết thằng nhóc kia uống nhầm thuốc thế nào!

- Anh Thần Thành, anh đừng buông tha cho hắn, nếu không mặt mũi của anh biết để vào đâu!

Những người tham dự bữa tiệc cũng tức giận theo.

Những lời này rõ ràng là cố ý chọc vào nỗi đau của người khác.

Trong lòng Lâm Thần Thành lại buồn bực tức tối, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản, xem thường việc thù hận Lâm Thần Thăng.

- Thôi đi, tôi cũng không thèm để ý.

Lâm Thần Thành liếc mắt Lâm Thần Thăng, thản nhiên nói:

- Thần Thăng bị gọi là vô dụng đã đủ đáng thương rồi, ở trong nhà cũng sắp bị đẩy ra ngoài... Chúng ta đều là anh em, cũng không cần bỏ đá xuống giếng. Lại nói, trong nhà có khách quý tới, mấy người cũng có thể được gia chủ giới thiệu cho đối phương, nhưng cậu ta có thể sao? Sợ rằng cả đời này, cậu ta cũng không thể có cơ hội ngồi ở đây nói chuyện với khách quý đâu. Như vậy còn chưa đủ đáng thương sao?

Vừa nghe Lâm Thần Thành nói như vậy, mọi người đều cười rộ lên, nhìn Lâm Thần Thăng với ánh mắt trêu tức.

Vô dụng đúng là vô dụng, không được đặt lên mặt bàn.

Bên kia, Lâm Thần Thăng cũng mơ hồ nghe được lời Lâm Thần Thành nói, anh ta lại thật sự xem thường.

Về sau Lâm Thần Thành sẽ chứng minh bản thân, không cần tranh cãi vào lúc này làm gì.

- Cũng không biết hôm nay có nhân vật lớn nào đến nhà, chưa từng thấy truyền thông báo gì.

Lâm Thần Thăng uống trà, lười biếng thầm nghĩ.

Nhưng giống như Lâm Thần Thành nói, nhân vật gì lớn tới cũng không liên quan tới mình.

Ai bảo bây giờ mình vẫn đeo danh hiệu là một kẻ vô dụng chứ. Lâm Thần Thăng thầm nghĩ. Hơn nữa Lâm Thần Thành mới là người được trong nhà nuông chiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận