Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1051: Sự thật chỉ có một



Một câu "Kẻ trộm không phải hắn" ở bên trong rất nhiều lời lên án, lộ ra vẻ phá lệ chói tai.

- Cái tên tiểu tử nhà cậu, nói bậy bạ gì đó !

- Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, chuyện này chẳng lẽ còn có thể là giả sao?

- Kẻ trộm không phải là hắn vậy thì cậu nói thử xem đó là ai, chả lẽ là cậu à!

. . .

m thanh bốn phía không thiếu những tiếng giễu cợt, không thiếu những tiếng chỉ trích.

Khuôn mặt của Bạch Tiểu Thăng đầy lạnh nhạt.

Ánh mắt của hắn rơi vào khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt nước mũi, cổ áo bên dưới bị túm lấy, lại bị tất cả mọi người coi nhẹ của người nhân viên khách sạn.

Đối phương đang dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn vào hắn, coi hắn là trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng.

- Không phải tôi!

Người nhân viên kia kêu khóc với giọng khàn khàn.

Câu nói này hắn đã hô không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không có người nào nghe lọt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú vào hắn rồi nói một cách chân thành,

- Kẻ trộm, không phải là hắn !

Một đợt trào phúng lại nổi lên từ đám người xung quanh, thậm chí còn có người huýt sáo trách móc,

- Ha ha, nơi này có một vị Sherlock Holmes nè!

Trong ánh mắt của Trần Vũ Thành tràn ngập hứng thú, nhìn vào Bạch Tiểu Thăng.

Trong mắt hắn, người trẻ tuổi này tựa hồ có khí chất không gì sánh kịp ——

Mặc dù ngàn vạn người nhưng mình ta độc vãng !

- Thú vị !

Trần Vũ Thành ngưng thần mỉm cười.

- Vị tiên sinh này, ở đây không có chuyện của cậu đâu! Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này!

Quản lý khách sạn dùng thái độ cường ngạnh từ chối Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, hắn chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa để giúp khách sạn tổn thất ít nhất.

Còn về sự thật, không phải rất rõ ràng sao ——

Tất cả mọi người đều công nhận thì tất nhiên đó là sự thật!

- Anh!

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lạnh xuống, sau đó chỉ vào quản lý khách sạn,

- Anh sao có thể ác như bọn họ thế được, đây là nhân viên của anh đó! Anh không nghĩ đến chuyện trả lại trong sạch cho anh ta mà lại hùa theo ! Tôi thấy ở khách sạn này, anh là người thất trách nhất !

Người quản lý khách sạn kia thay đổi sắc mặt, vô cùng tức giận.

- Nếu như anh giải quyết không được, vậy thì tôi đến ! Chuyện này có gì không tốt sao ! Nhất định phải bồi thường một khoản tiền thì anh mới vui vẻ à?

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, sau đó chỉ vào người bên cạnh,

- Còn nữa, nếu anh cảm thấy dùng tiền là có thể dàn xếp ổn thỏa ? Anh mở to mắt ra nhìn xem, chút chuyện này, hiện giờ chỉ sợ đã có đầy video ở trên internet !

Người quản lý khách sạn kia sững sờ, nhìn về phía bốn phía.

Xung quanh, rất nhiều người đều cầm điện thoại di động lên quay chụp.

Cảnh này, làm cho sắc mặt của hắn lập tức trắng bệch.

Thời đại tin tức, thông tin bùng nổ, từng giây từng phút đều đồng bộ trên toàn mạng lưới.

Có lẽ còn có người đang phát sóng trực tiếp !

Muốn che giấu cũng không thể che giấu được !

Người quản lý khách sạn kia sau một chút choáng váng thì lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cũng không lên tiếng.

Nếu như, Bạch Tiểu Thăng thật sự có thể chứng minh không phải nhân viên khách sạn của bọn hắn lén trộm ví tiền thì cũng là chuyện tốt !

Khách sạn của bọn hắn cũng coi như lấy lại được trong sạch !

Bằng không, coi như bồi thường cho những người ở chỗ này, sau đó lập tức tiến hành làm các quan hệ xã hội.

Tổn thất cũng không phải chỉ một chút thôi!

Ở phía trên mà vấn trách xuống thì cái chức quản lý khách sạn của hắn chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt !

Quản lý nuốt một ngụm nước bọt.

- Đã hiểu sao?

Bạch Tiểu Thăng lạnh giọng hỏi.

- Hiểu, đã hiểu.

Quản lý khách sạn gật đầu.

- Tránh ra !

Bạch Tiểu Thăng lười nói nhảm với hắn.

- À!

Quản lý khách sạn ngoan ngoãn lùi lại.

Bạch Tiểu Thăng đi qua.

- Cậu, mẹ nó xuất hiện từ chỗ nào thế ! Ở đây có chuyện gì của cậu chứ! Đồ của tôi bị người của khách sạn trộm ! Chuyện này, có liên quan gì tới cậu hả!

Người đàn ông mất ví tức giận mắng Bạch Tiểu Thăng.

Miệng không sạch sẽ !

Nếu đổi lại nơi khác, Bạch Tiểu Thăng đã sớm vả miệng của hắn.

Nhưng mà bây giờ, Bạch Tiểu Thăng phải dùng lời nói để chơi chết hắn !

Mọi người xung quanh cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, dồn dập chỉ trỏ.

- Người trẻ tuổi này đúng là thích xen vào chuyện của người khác.

- Chậc chậc, chuyện mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn sai sao !

- Tôi ngược lại muốn xem một chút, kẻ trộm này còn có thể là ai !

Bốn phía, không thiếu tiếng trào phúng vang lên.

Bạch Tiểu Thăng bất vi sở động.

- Đối mặt với đám người đông đảo nhưng mặt không đổi sắc, khí định thần nhàn, có phong độ của đại tướng !

Chỉ có Trần Vũ Thành là chậc chậc tán thưởng với Bạch Tiểu Thăng,

- Dù muôn miệng một lời nhưng vẫn bất vi sở động, kiên trì theo ý mình, không vì lời nói của người khác mà sai lầm, có phong phạm của trí giả!

Đương nhiên, giọng nói của Trần Vũ Thành vô cùng nhỏ bé.

Đừng nói là Bạch Tiểu Thăng, coi như người xung quanh cũng không nghe thấy được.

Nhìn thấy người nhân viên bị coi thành kẻ trộm, Trần Vũ Thành cũng có chút cảm xúc tức cảnh sinh tình, liên tưởng đến hoàn cảnh của chính mình.

Ban đầu, lấy tính tình của hắn thì đã muốn ra tay.

Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không cần nữa.

Người trẻ tuổi có khí thế cường đại mà lại rất bình tĩnh này, để cho hắn vô cùng mong đợi.

- Tôi thấy dáng vẻ của anh tựa hồ là một vị lãnh đạo lương cao, nhưng lại mở miệng nói bậy.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói,

- Có thể thấy được anh sống trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên không phải nơi làm việc danh giá gì đó. Quần áo của anh nhìn thì giống như tài trí hơn người, nhưng cũng chỉ là hàng vỉa hè mà thôi.

- Đương nhiên, tôi cũng chẳng quản anh mặc cái gì hay làm cái gì.

Bạch Tiểu Thăng hài hước nói,

- Coi như anh là loại người thích ăn mặc tài trí hơn người để chuyên môn đe doạ khách sạn,cũng đâu có liên quan gì tới tôi chứ.

Bạch Tiểu Thăng tựa hồ trêu chọc nói ra một câu, nhưng lại làm cho ánh mắt của người đàn ông kia hiện lên vẻ sợ hãi.

Loại này phản ứng rơi vào trong mắt của Bạch Tiểu Thăng, nhưng hắn không lấy làm lạ.

Từ lúc mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng đã nhận ra người đàn ông này tuy hô lớn gọi nhỏ, nhìn như vô cùng phẫn nộ, nhưng lại trăm phần trăm là giả bộ.

Bạch Tiểu Thăng là ai !

Con mắt hắn được rèn luyện làm cho ngay cả những kẻ giảo hoạt trong tập đoàn đều không có chỗ che thân, thì sao có thể bị một tên lừa đảo nho nhỏ che đậy.

Từ vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng đã xác định hắn là người đe doạ!

Tục xưng là người giả bị đụng.

Sự việc này không chỉ riêng làm cho khách sạn bị tổn hại, mà còn liên lụy đến một người nhân viên khách sạn bình thường!

Người kia đã làm sai điều gì !

Để mất hết thanh danh, lại còn mang tiếng xấu !

Có lẽ sau lưng của hắn, còn có một nhà muốn nuôi nữa!

Bạch Tiểu Thăng cũng xuất thân từ tầng thấp nhất nên tất nhiên không nhịn được !

- Cậu, cậu không cần quan tâm tôi có thân phận gì! Dù sao hắn cũng lén lấy ví da của tôi, chuyện này không phải là giả !

Người đàn ông kia nói với vẻ ngoài mạnh trong yếu.

Chỉ cần nắm lấy "sự thật" này thì hắn cũng không sợ hãi.

Có chút người xung quanh tựa hồ bị lời nói của Bạch Tiểu Thăng gợi mở.

Có người thì hoài nghi nhìn về phía người đàn ông kia, những âm thanh nghị luận cũng ít hơn nhiều.

Có người thì ánh mắt sáng ngời, chăm chú theo dõi.

- Vậy bây giờ tôi sẽ chứng thực một chút, lời anh nói, là giả.

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt rồi chỉ vào người nhân viên khách sạn,

- Lúc tôi vào thang máy thì anh ta ở bên trái, anh ở bên phải. Ở giữa ——

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm xung quanh.

- Tôi ở giữa!

Một người cất giọng nói.

Trần Vũ Thành mỉm cười bước ra.

Bạch Tiểu Thăng cười cười đối với hắn, nhưng mà bên trong ánh mắt lại có chút ngạc nhiên.

Vẻ mặt của người đàn ông này ẩn ẩn lộ ra chút chờ mong, nhưng lại không bằng những người đang xem náo nhiệt còn lại.

Tựa hồ, đang chờ mình biểu diễn ?

Hơn nữa những biểu lộ này được che dấu rất sâu, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy phải tinh tế phỏng đoán mới có thể hiểu.

Tâm cơ như thế, sợ là Lâm Ngọc cũng chỉ như vậy!

Bạch Tiểu Thăng lập tức có ấn tượng khắc sâu đối với Trần Vũ Thành .

Đương nhiên, bây giờ không phải lúc kinh dị về chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười đối với Trần Vũ Thành, sau đó nhìn về phía người đàn ông mất ví kia,

- Xin hỏi, vị nhân viên khách sạn này làm sao trộm ví tiền của anh khi cách một người khác, sau đó lại nhét vào túi bên trái của chính mình?

- Hơn nữa vừa rồi tôi thấy anh sờ túi bên phải, nên chắc ví tiền của anh đặt ở bên phải chứ.

- Với độ rộng của thang máy thì tay của anh ta có thể duỗi xa như vậy à, nếu có thì tư thế đó nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác! Là thế này phải không ?

Bạch Tiểu Thăng tinh nghịch nghiêng người vươn tay, bắt chước hành động đó.

Đám người cười vang.

Có lý có chứng cứ, lại không thiếu vẻ hài hước.

Lúc đám người cất tiếng cười thì Trần Vũ Thành biết, bọn họ đã có khuynh hướng về bên người tuổi trẻ này!

- Lợi hại ! Tư duy kín đáo, ánh mắt sắc bén, không vì đám người mà bị nhiễu loạn ! Bằng chừng ấy tuổi, mà lại có thể cao minh như thế !

Trần Vũ Thành nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt nóng rực,

- Hơn nữa còn am hiểu dẫn hướng lời nói đối với đám người!

Biểu hiện lần này của Bạch Tiểu Thăng thế mà lại làm cho Trần Vũ Thành có cảm giác xem đến nghiện.

- Có khả năng, trước khi hắn lên thang máy thì đã trộm !

Trên trán người đàn ông kia đã lấm tấm mồ hôi, vẫn ngụy biện.

- Nhưng mà anh từng nói, ở trong thang máy phát hiện ví tiền không thấy, ai còn nhớ kỹ ?

Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn không quên cổ động quần chúng vây xem.

Chỉ có để cho mọi người tham dự vào, mới có thể chân chính để cho họ giúp đỡ chính mình.

- Tôi còn nhớ !

- Ta cũng vậy!

- Hắn đúng là nói như vậy !

Rất nhiều người hưng phấn nói.

Vẻ mặt người đàn ông kia tràn đầy hốt hoảng.

- Nếu như hai người một trước một sau đi về phía thang máy, hai người có hướng giống nhau, anh lại đi qua bên cạnh rồi nhét ví tiền vào túi anh ta. Sau đó hai người đi vào thang máy quay người hướng ra phía ngoài, chỉ có như thế mới phù hợp với tình huống này!

- Tôi đoán anh đi lên thang máy trước, sau đó nhét ví tiền vào túi anh ta mới đúng!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, sau đó mệnh lệnh cho quản lý khách sạn,

- Xem băng ghi hình, ở tầng lúc hắn và vị nhân viên kia vào thang máy!

Quản lý khách sạn đã bị lời nói và việc làm của Bạch Tiểu Thăng triệt để tin phục, giờ thấy Bạch Tiểu Thăng phân phó thì lập tức liên tục gật đầu,

- Vâng, bây giờ tôi sẽ để cho người đi xem xét !

Trong nháy mắt người đàn ông kia liền luống cuống.

Hắn. Mẹ nó !

Loại chuyện này cũng không phải làm lần một lần hai, người giả bị đụng đó, mọi người đáng lẽ phải nhất trí đồng tình với kẻ yếu, nhất trí lên án khách sạn mới đúng!

Sau đó để cho bọn hắn bồi thường, mọi người cùng có lợi mà!

Chuyện này, nhằm vào việc khách sạn không muốn báo cảnh, không muốn lộ ra, đồng ý giải quyết riêng.

Lúc đó còn có người nào cẩn thận suy luận, suy nghĩ từng bước một chứ!

Quá khứ mọi việc đều thuận lợi.

Vì cái gì hôm nay nửa đường lại giết ra một tên như thế, chỉ dăm ba câu đã làm cho mình không chỗ che thân !

Người đàn ông đang nắm lấy nhân viên khách sạn nhìn thấy ánh mắt mọi người đã xuất hiện dị dạng, bắt đầu chỉ trỏ vào hắn.

Người đàn ông kia đột nhiên buông tay, nhanh chân muốn chạy.

Đám người không kịp chuẩn bị nên để cho hắn thành công xông ra ngoài.

Nhưng hắn vừa chạy ra thì bị ngáng chân một cái, sau đó ngã lăn ra đất.

Bảo an chạy nhanh đến, hung hăng khóa tay hắn lại.

Trần Vũ Thành thu hồi cái chân vừa vươn ra, nhìn vào Bạch Tiểu Thăng rồi cười ha hả vỗ tay.

- Đặc sắc, thật sự quá đặc sắc ! Để cho tôi không kìm lòng được phải giúp cậu một chân!

Có người dẫn đầu.

Đám người cùng kêu lên rồi vỗ tay !

Quản lý khách sạn càng vô cùng cảm kích.

- Anh bạn nhỏ, đi ăn sáng sao, cùng một chỗ đi nhé.

Trần Vũ Thành cười ha hả nói,

- Thấy cậu rất hợp duyên nên lần này tính cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, sau đó không nhịn được trợn trắng mắt.

Tự phục vụ miễn phí, tính cái đầu ngươi ý !

Bạn cần đăng nhập để bình luận