Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1823: Một chén rượu rắc rối (2)

Người đàn ông đầu trọc lạnh lùng nói thẳng với Mã Vĩ Tiễn:

- Hừ, lão già nước ngoài! Đây không phải là chỗ của ông, ông đi đi!

Mã Vĩ Tiễn đột nhiên bị đuổi, lại còn ở ngay trước mặt Thôi Thần thì tất nhiên không thể bỏ xuống được mặt mũi.

Cho dù đối phương là hai người, ngược lại nhìn cũng không quá cường tráng nên Mã Vĩ Tiễn nhắm mắt nói:

- Vừa rồi bàn này không có người, cũng không có dấu hiệu gì để lại, ai tới thì chính là của người đó. Dựa vào đâu mà cậu bảo tôi đi chứ?

Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần tất nhiên nhìn ra được hai người này không phải là người hiền lành, nhưng bọn họ không có nghĩa vụ giúp đỡ cho loại người như Mã Vĩ Tiễn. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng vậy. Thôi Tuyết Tuyết chỉ ước gì được xem náo nhiệt.

- Cái bàn này là của chúng tôi!

Đôi mắt tam giác của người đàn ông vóc dáng lùn lộ ra sự lạnh lẽo, nói với Mã Vĩ Tiễn:

- Chúng tôi vẫn luôn uống rượu ở bàn này, mỗi ngày đều như vậy!

Mã Vĩ Tiễn sợ hãi trước ánh mắt của đối phương, muốn nhường chỗ. Nhưng ông ta ngẩng đầu nhìn qua, thấy xung quanh không còn bàn nào trống.

Nếu nhường chỗ, hoặc ông ta phải đứng uống, hoặc là phải đi.

Dù là loại nào thì ông ta cũng không vui.

Ông ta được công ty Ambre phái tới nói chuyện làm ăn với Thôi Thần, không thể mất mặt trước mặt hắn được.

- Các người nói quy định, tôi chính là... người nước M đấy!

Mã Vĩ Tiễn hạ quyết tâm, buột miệng nói ra.

Ở trong lòng ông ta, thân phận này có thể sử dụng tốt trên toàn thế giới, nó tượng trưng cho một thân phận cao cấp.

- Người nước M à?

Người đầu trọc và người mắt tam giác sửng sốt nhìn nhau.

Vào lúc Mã Vĩ Tiễn cho rằng điều này có hiệu quả, hai người này lại liên tục cười lạnh. Người đầu trọc còn xông tới nắm cổ của ông ta lôi dậy:

- Cho dù ông có là người da trắng nước M thì ở đây cũng là Nam Mỹ! Bây giờ, hoặc cút hoặc tôi ném ông ra ngoài!

Nói một lúc, đối diện đột nhiên ra tay.

Mã Vĩ Tiễn hoảng sợ biến sắc. Ông ta chỉ là dân văn phòng, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy chứ.

Phía xa, Tiểu Hứa cầm rượu muốn quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta cũng sợ đến mức không dám qua nữa.

- Cậu… cậu thả tôi ra. Cậu có nghe thấy không? Chúng tôi có rất nhiều người đấy. Đây đều là người của chúng tôi.

Trong lúc Mã Vĩ Tiễn kinh hoảng, chỉ lung tung vào đám người Bạch Tiểu Thăng để uy hiếp hai người này.

Người đầu trọc và người mắt tam giác nhìn theo tay Mã Vĩ Tiễn chỉ, thấy đám người Bạch Tiểu Thăng.

Thấy hai bên đều là gương mặt Châu Á, lại ngồi gần nhau nên bọn họ lập tức tin ngay.

- Các người muốn ra mặt thay ông ta sao?

Người đầu trọc trừng mắt hỏi.

Bạch Tiểu Thăng, Thôi Thần, Lôi Nghênh, Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết lần lượt lắc đầu.

Người khác còn dễ nói, Lôi Nghênh với dáng vẻ to con cũng "phủi sạch quan hệ" trước tiên, làm cho người đầu trọc và mắt tam giác thả lỏng, đồng thời cũng rất xem thường. Bọn họ sớm nghe nói người Châu Á rất nhát gan, lúc này vừa gặp, quả nhiên...

Mã Vĩ Tiễn thấy thế thì mặt trắng bệch, thét to:

- Các người, các người không thể nói như vậy được. Chúng ta là đồng hương, là người một nhà mà.

Người này gặp phải rắc rối mới nói là đồng hương, là người một nhà. Vậy trước đây ông ta cao ngạo vì quốc tịch mới làm gì.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đúng là lười để ý tới.

Khi thấy nam nữ gương mặt Châu Á của bàn bên cũng không lên tiếng, nghĩ bọn họ đã bị hai người mình dọa cho sợ, khí thế của người đầu trọc và mắt tam giác lập tức tăng lên. Đặc biệt là người mắt tam giác liếc nhìn Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết.

Phụ nữ Châu Á vốn rất xinh đẹp. Hai cô gái này lại càng là người xuất sắc trong đó. Lại đám đàn ông Châu Á cùng bàn đều rất "khiếp sợ", làm cho hắn nảy ra ý định xấu.

- Hai người đẹp, tôi muốn mời hai người uống một chén, có được không?

Mắt tam giác đi tới và nhìn về phía Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết nói với vẻ háo sắc.

Người đầu trọc sửng sốt, hiểu ý cũng cười nói:

- Ngài Bass đã mời, các người phải đồng ý, nếu không các người không ra khỏi đây được đâu! Chúng tôi cũng không chỉ có hai người.

Lời nói này đủ uy hiếp.

Lúc đầu, những người uống rượu xung quanh tất nhiên cũng nghe thấy ầm ĩ bên này, lúc này nghe được hai người nói vậy thì bắt đầu thì thầm bàn tán.

- Là người của bang Chuột Đồng.

- Tôi nhận ra bọn họ. Tên Bass kia là người nhẫn tâm đấy!

- Mấy người nước ngoài này gặp rắc rối rồi.

- Bọn họ tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời đi.

Những người khách tới uống rượu thậm chí còn tương đối quen thuộc với tên đầu trọc và mắt tam giác, lúc này thò cổ chờ xem náo nhiệt.

Cảnh tượng như vậy làm cho Thôi Thần nhíu mày và lộ vẻ tức giận. Thôi Tuyết Tuyết cũng vậy.

Lâm Vi Vi ngược lại giống như chẳng có chuyện gì, muốn làm gì thì vẫn làm vậy.

Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh cũng không hề có phản ứng, vẻ mặt không lộ cảm xúc.

Tên đầu trọc và mắt tam giác nhìn thấy phản ứng của hai người Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên lại cho rằng bọn họ sợ hãi.

- Chúng ta muốn mời bạn của các người, các người không có ý kiến gì, đúng không!

Mắt tam giác mắt thấy Thôi Thần phản ứng kịch liệt, muốn vỗ bàn, gã đột nhiên ra tay, siết lấy cổ Thôi Thần và cười tủm tỉm hỏi.

Mắt tam giác nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng cánh tay lộ ra lại rất rắn chắc.

Thôi Thần bất ngờ không kịp đề phòng bị siết cổ, lại ngồi ở chỗ đó nên muốn giãy giụa cũng không được, muốn đứng lên cũng không thể. Hắn cố gắng dùng tay muốn kéo cánh tay của đối phương ra cũng không làm được, khó chịu tới đỏ cả mặt.

- Các người cũng không có ý kiến gì, đúng không.

Mắt tam giác siết cổ Thôi Thần và cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, mắt lại nhìn về phía Lâm Vi Vi, Thôi Tuyết Tuyết với vẻ uy hiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Thôi Tuyết Tuyết khiếp sợ kêu lên thất thanh.

- Thả anh ấy ra.

Bạch Tiểu Thăng ngước mắt nhìn tên mắt tam giác, thản nhiên nói:

- Tôi sẽ không nói với anh lần thứ hai đâu.

Thấy một thằng nhóc dáng vẻ hào hoa phong nhã không ngờ lại ra lệnh cho mình, mắt tam giác quả thật sự thấy buồn cười, trêu chọc:

- Tôi lại muốn nghe lần thứ hai!

Nhưng sau đó, mắt tam giác không cười được nữa.

Gã cảm giác cánh tay mình đang siết lấy cổ Thôi Thần giống như bị kìm sắt kẹp lấy, lập tức tê liệt, còn có cảm giác rất đau đớn, giống như lập tức có thể bị bẻ gãy.

Mắt tam giác lập tức biến sắc, đau đớn lập tức kêu “Ối” một tiếng.

Lôi Nghênh trước sau không nói một lời, ngồi một mình ở góc bàn. Lúc này một tay anh cầm cốc bia chậm rãi uống, một tay khác đẩy nhẹ cánh tay của mắt tam giác ra, lại giống như tách một cây gậy gỗ, nhìn quả thật không tốn sức lắm.

- Anh tốt nhất nên thành thật làm theo lời anh ấy nói!

Lôi Nghênh nhìn mắt tam giác mỉm cười và tiếp tục dùng sức.

Mọi người trơ mắt nhìn cánh tay của mắt tam giác đã cong cả lại.

Mắt tam giác hét lên nghiêng cơ thể theo góc độ đó, để bảo đảm cánh tay mình sẽ không bị gãy.

Thôi Thần lập tức thoát khỏi sự khống chế. Hắn liên tục ho khan, chờ tới khi ngẩng đầu nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt thì kinh ngạc không nói được lời nào.

Thôi Tuyết Tuyết cũng che miệng nhìn Lôi Nghênh với vẻ không thể tin nổi.

Các vị khách khác trong quan bar cũng sửng sốt nhìn cảnh tượng này.

- Fuck!

Tên đầu trọc lấy lại tinh thần, đẩy Mã Vĩ Tiễn sang một bên và nhảy đánh vào mặt Lôi Nghênh.

Nhưng nắm đấm của gã còn chưa chạm đến Lôi Nghênh, một cốc bia đã nở hoa trên đầu gã, bia văng ra khắp nơi.

Tên đầu trọc liền che đầu ngồi xuống.

- Sao lại bạo lực như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày nói:

- Ôi, các người mau đi khám bác sĩ đi!

Nghe Bạch Tiểu Thăng "quan tâm" đối phương, mọi người quả thật rất muốn cười.

- Ông chủ nhà tôi đã lên tiếng, các người nghe rõ chưa?

Lôi Nghênh nói với mắt tam giác:

- Cút đi! Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai.

Vẻ mặt tên mắt tam giác đầy đau khổ, cắn răng và liên tục gật đầu, cho thấy mình đã hiểu.

Lôi Nghênh thả tay ra, tên mắt tam giác nhe răng trợn mắt ôm lấy cánh tay và lùi lại, dùng cánh tay còn lành lặn để đỡ lấy tên đầu trọc đang ngồi dưới đất "sám hối", giãy giụa đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đi được hơn mười bước, Lôi Nghênh chợt quát:

- Đứng lại!

Một câu nói này làm hai người đồng loạt sợ tới run cả người, lập tức đứng dưới và hoảng hốt ngoái đầu nhìn lại.

- Bồi thường cốc cho người ta, thuận tiện, bồi thường tôi một chốc bia.

Lôi Nghênh nói.

Mắt tam giác không dám không nghe theo, vội vàng gật đầu rút tiền từ trong túi của mình ra đưa cho người phục vụ, lúc này mới nâng đầu trọc bỏ trốn mất dạng.

Đám người Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết, Mã Vĩ Tiễn ngây ra nhìn Lôi Nghênh, không ai ngờ được người to con này lại lợi hại như vậy, tiện tay đã giải quyết được hai người!

Một lát sau, mắt Thôi Tuyết Tuyết sáng ngời nói:

- Lợi hại!

Thôi Thần cũng liên tục nói cám ơn.

Lôi Nghênh cười, khách sáo chỉ vào Bạch Tiểu Thăng:

- Các người không cần cám ơn, đây là chuyện nên làm thôi. Hơn nữa, ông chủ tôi cũng đã lên tiếng.

Thôi Thần lại cảm ơn Bạch Tiểu Thăng, anh chỉ mỉm cười liên tục xua tay.

Lúc này, mọi người xung quanh cũng kịp phản ứng, kinh ngạc bàn tán.

Nhưng có vài người hưng phấn bàn luận Lôi Nghênh thật lợi hại, rất nhiều người khác lại khẽ kêu lên.

- Những người nước ngoài này gặp phiền phức rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận