Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 779: Trịnh Thanh Hồng bị loại



- Anh nói cái gì? Trúng gió! Bạch Kiêu Thừa, nói lại một lần nữa cho tôi!

Nghe được tin tức này, Trịnh Thiên Hồng bỗng nhiên đứng lên, vỗ lên bàn một cái, chấn động đến mức chén trà trên bàn đều nảy lên.

Giọng nói sắc nhọn thấu qua điện thoại, dọa cho Bạch Kiêu Thừa kia thực sự là run rẩy một cái.

Trịnh Thiên Hồng trước đây vô cùng bình tĩnh thì bây giờ bị quét đi sạch sành sanh, thay vào đó là sự khiếp sợ và lo lắng.

Mặc dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng dù sao Trịnh Thanh Hồng cũng là anh em ruột thịt của hắn!

- Trịnh tiên sinh, ngài đừng quá sốt ruột cũng đừng quá kích động. Bác sĩ nói rồi, chỉ là bị nhẹ, trúng gió nhẹ thôi! Chỉ là bởi mệt mỏi quá độ dẫn tới trúng gió nhưng mà phát hiện rất đúng lúc! Phục hồi không khó!

Bạch Kiêu Thừa nhanh chóng nói rõ ở trong điện thoại.

Nếu không nói rõ, Trịnh Thiên Hồng không biết nổi giận đến thế nào có khi hắn là người báo tin cũng có thể chịu ảnh hưởng.

- Trúng gió nhẹ có thể hồi phục?

Nghe được câu này, Trịnh Thiên Hồng đang tức giận cuồng nộ bỗng im bặt đi, đổi dùng giọng nói vội vàng.

- Được! Bạch Kiêu Thừa, anh ở chỗ đó theo dõi thật chặt chẽ cho tôi, để bọn họ dùng thuốc tốt nhất, dùng chuyên gia tốt nhất... Không, sau khi ổn định lập tức chuyển viện cho tôi! Tiền không phải là vấn đề!

Không phải anh em cùng một mẹ dứt ruột đẻ ra mà làm được những chuyện này, thật sự đúng là không dễ. Ngay cả Bạch Kiêu Thừa cũng bị cảm động.

- Vâng, tôi nhất định theo dõi thật chặt! Có điều…

Trong điện thoại, giọng của Bạch Kiêu Thừa bỗng nhiên có chút chần chờ.

- Nói!

Trịnh Thiên Hồng quát lên.

- Trịnh tổng ngài ấy mặc dù là đang hôn mê, có một quãng thời gian có thể mở miệng nói chuyện nhưng vẫn luôn nhắc tới chuyện công tác. Hơn nữa bác sĩ nói rồi nguyên nhân hắn trúng gió cũng là mệt nhọc quá độ gây ra, tôi sợ tâm tình của ngài ấy như thế này sẽ ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.

Bạch Kiêu Thừa nói.

- Làm sao lại liều mạng như vậy!

Trong giọng nói của Trịnh Thiên Hồng không nén được sự đau lòng, sau đó lại cực kỳ nghi hoặc.

- Làm sao mà lao lực đến như thế? Hai tháng trước đều làm rất dễ dàng cơ mà, tháng này mới qua bao lâu, còn chưa tới hai mươi ngày, hắn có thể bởi vì quá sức mà dẫn đến trúng gió sao? Nói cho tôi nghe một chút chuyện này đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Trịnh Thanh Hồng biết tình cảnh người anh này của hắn rất vi diệu , chỉ yêu cầu trợ giúp một lần thôi, sau đó là một mình tác chiến, thậm chí không báo cáo gì.

Bạch Kiêu Thừa không dám giấu giếm, lúc này mới kể rõ một lần về cách làm trong giai đoạn cuối cùng của Trịnh Thanh Hồng.

- Hai mươi ngày này, Trịnh tổng vẫn bôn ba ở trên đường, không có một ngày ngủ ngon giấc, ăn cơm rất ít, thường xuyên bị đau đầu, hụt hơi, dễ xúc động tức giận, người cũng gầy gò không ít, mấu chốt là áp lực trong lòng quá lớn.

Nói xong, Bạch Kiêu Thừa còn bổ sung một câu.

Tình huống thực tế nghiêm trọng không chỉ gấp mười lần so với miêu tả của Bạch Kiêu Thừa.

Thử nghĩ một chút, Trịnh Thanh Hồng là một thiên chi kiêu tử kiêu căng tự mãn, đang trong lúc tranh giành cùng người khác, nửa đường phát hiện mình lại ra một nước cờ ngu xuẩn đến hồ đồ, thậm chí không cần người khác ra tay mà chính mình đã đến mức độ sắp chết.

Loại phẫn uất tuyệt vọng kia khiến hắn không cam lòng, mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều dằn vặt hắn.

Hắn lại một mực không cam lòng thua cuộc, nên càng liều mạng muốn thắng.

Tâm tình tiêu cực như thế cứ thế tích lũy thành một loại như quả cầu tuyết, người làm sao có thể không tan vỡ.

Mệt nhọc quá độ cũng chỉ là giải thích trên y học.

- Thanh Hồng tại sao lại ngu xuẩn như vậy, tại sao không nói chuyện này với tôi!

Trịnh Thiên Hồng vừa nghe cái sách lược này liền biết có vấn đề, thực sự là vừa tức lại đau lòng.

- Chờ đã! Đã có kết quả của Trịnh tiên sinh!

Bạch Kiêu Thừa bỗng nhiên nói.

Đầu bên kia điện thoại loáng thoáng truyền đến một trận ồn ã, sau khi qua đi thì giọng mừng rỡ của Bạch Kiêu Thừa lại truyền tới.

- Không có gì nghiêm trọng! Bác sĩ nói, tình huống hiện tại đã là tốt nhất, khả năng phục hồi cũng sẽ là tốt nhất!

Trịnh Thiên Hồng thở dài một cái, vẻ mặt hòa hoãn trở lại.

Đầu bên kia điện thoại lại thêm một trận ồn ã, sau đó giọng Bạch Kiêu Thừa cười khổ truyền đến.

- Trịnh tiên sinh, Trịnh tổng... Lại đang hỏi công việc...

- Công việc, công việc, tới mạng cũng không cần nữa sao!

Trịnh Thiên Hồng nổi giận quát.

- Anh nói cho hắn biết, tôi không tiếp tục việc lựa chọn của hắn nữa, bảo hắn từ bỏ ý nghĩ này đi!

Như vậy sẽ kích thích đến người đang bệnh, nhưng vẫn còn tốt hơn là để hắn chịu sự dằn vặt kia, dằn vặt lại kéo dài thêm mười ngày nữa chính là thật sự mất đi người anh em này!

- A , bỏ dở giữa chừng…

Bạch Kiêu Thừa giật mình.

- Anh phối hợp cùng bác sĩ, sau khi cho hắn sử dụng thuốc an thần thì đem tin tức này nói cho hắn. Sau đó, nói thêm câu nữa

Trịnh Thiên Hồng nói.

- Anh nói là, tôi nói rồi, 'Mười người phụ tách sản nghiệp tỉnh vực, cũng không bằng mạng em của tôi ' !

...

Trò chuyện với Bạch Kiêu Thừa xong xuôi, Trịnh Thiên Hồng ngồi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào một chỗ, rơi vào trầm tư.

- Lần chọn lựa này, khuyết thiên thời, thiếu địa lợi, không có một ai! Có thể từ bỏ mới là lựa chọn tốt nhất!

- Có điều lựa chọn từ bỏ, nhưng lợi ích cũng không thể thiếu!

Trịnh Thiên Hồng ngẩng đầu lần nữa, con ngươi bắn ra một tia sáng.

Bên Trung Kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhà của Trần Cửu Tranh.

Mục Bắc Thần mới vừa đến đã được Trần Cửu Tranh gọi vào thư phòng rồi cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Trần Cửu Tranh tự mình bưng trà đến cho hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

- Anh Tranh, anh vội vã tới tìm tôi như thế, xem ra là có chuyện vui?

Mục Bắc Thần nhìn thấy dáng vẻ của Trần Cửu Tranh, không nhịn được cười nói.

- Không phải một cái, mà là hai cái!

Trần Cửu Tranh dựng thẳng lên hai ngón tay, lập tức suy nghĩ một chút nói.

- Cũng có thể là ba cái!

- Ồ?

Ánh mắt của Mục Bắc Thần hiếu kỳ.

- Vậy anh nói cho tôi nghe một chút.

Trần Cửu Tranh ngồi xuống, nở nụ cười với Mục Bắc Thần.

- Chuyện thứ nhất, tôi đem lời anh nói báo cáo không sai một chữ cho phòng sự vụ. Như anh đã dự liệu, phòng sự vụ quyết ý không truy cứu thêm nữa, tán thành thành tích hiện tại của anh!

Mục Bắc Thần nở nụ cười.

Điều này đã nằm trong dự liệu của hắn.

Có điều, chính xác cũng là một chuyện vui!

- Chuyện thứ hai, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất với anh là Trịnh Thanh Hồng đã nằm viện, có người nói là hắn bị trúng gió!

- Cái gì!

Tin tức thứ hai này của Trần Cửu Tranh đúng là khiến Mục Bắc Thần thật sự kinh ngạc, hắn thậm chí có chút khó có thể tin.

- Trịnh Thanh Hồng bị trúng gió nằm viện, tin tức này có thể tin được không?

- Tin cậy! Từ bên phòng sự vụ truyền ra, hơn nữa còn có một người chứng thực cho chúng ta!

Trần Cửu Tranh cười thần bí.

Ai? Ánh mắt Mục Bắc Thần nghi ngờ nhìn Trần Cửu Tranh.

Trần Cửu Tranh nói chuyện với hắn rất ít khi dùng phương thức kiểu cố làm ra vẻ bí ẩn này, luôn luôn nói thẳng vấn đề.

Trừ khi, người này không tầm thường...

- Trịnh Thiên Hồng!

Trần Cửu Tranh công bố đáp án.

- Trịnh Thiên Hồng!

Mục Bắc Thần lấy làm kinh ngạc.

Người kia không phải đại sự vụ quan phòng sự vụ à! Cùng cấp với Trần Cửu Thiên thế nhưng quyền hạn thậm chí càng cao hơn một phần!

Hơn nữa, hắn lại là anh ruột của Trịnh Thanh Hồng, làm sao có thể đem tin tức này chứng thực cho nhà họ Trần!

Trong này, chắc chắn có điều bất thường...

Mục Bắc Thần lập tức nhìn về phía Trần Cửu Tranh.

Trần Cửu Tranh mỉm cười nhìn hắn, tiếp tục nói.

- Vậy kế tiếp, tôi liền nói chuyện thứ ba!

Khi nói chuyện, Trần Cửu Tranh lại đưa người về phía trước thăm dò, còn đè thấp giọng xuống.

Nơi này là thư phòng của hắn, chính là nơi để bàn về những chuyện bí mật, hiện tại hắn lại không kìm lòng được bày ra tư thế này.

Điều này chứng minh, chuyện hắn muốn nói chỉ có thể là một chuyện trọng đại nào đó.

Mục Bắc Thần cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc, nghiêng đầu ghé tai lắng nghe.

- Tối hôm nay, Trịnh Thiên Hồng muốn mời anh Thiên đến dự một bữa tiệc, có việc thương lượng! Anh Thiên đã nói đó có lẽ là một chuyện bất ngờ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận