Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2456: Thực hiện chút khiển trách (1)

Moonlight Bird Princess làm một chiếc tàu du lịch quốc tế, to lớn sang trọng, có thể nói là đặc biệt được hoan nghênh. Theo Phil nói, vé phòng hoàng gia cao cấp nhất rất khó kiếm được, muốn có cũng phải đặt trước hai tháng mới được.

- Không phải cô bảo bây giờ có thể lấy được vé hoàng gia cho chúng tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng hơi tò mò.

Bọn họ đi lại ở các nước trong châu Đại Dương không có lịch trình chắc chắn, cũng không biết phải làm tới lúc nào mới xong, Phil tất nhiên không thể đặt trước hai tháng.

Mà vé của bọn họ đều là vé phòng hoàng gia.

Phil nghe vậy liền hé miệng cười, nói:

- Tôi cũng tìm người giúp một tay, cộng thêm bỏ ra đủ nhiều tiền, có hai thứ này thì còn có gì là không làm được chứ!

Nói chung, cô ta có cách nhưng không muốn nói rõ ràng.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng không tra hỏi tới cùng.

- Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng chỉ có thể đặt đến ba phòng hoàng gia. Tôi và Vi Vi một phòng, hai người đàn ông các anh mỗi người một phòng.

Phil kéo cánh tay Lâm Vi Vi nói.

- Cô có thể ở chỗ của tôi.

Bạch Tiểu Thăng liền nói ngay.

Hai mắt Phil lập tức híp lại “cảnh giác" nhìn anh, cười tủm tỉm nói:

- Anh nói vậy ở trước mặt Vi Vi, Lôi Nghênh, có thích hợp không?

Lâm Vi Vi biết Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không phải như Phil nghĩ nên cười mà không nói.

- Tôi nói tôi và Lôi Nghênh một phòng, để cô một mình hưởng thụ một phòng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Trong đầu cô suy nghĩ gì vậy?

Mặt Phil đỏ bừng, gắt một tiếng:

- Tôi cảm ơn lòng tốt của ngài, tự ngài ở đi, tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với Vi Vi thôi!

Lâm Vi Vi ngược lại không có ý kiến.

- Vậy tôi không nhận thì vô lễ quá.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhún vai.

Trong khi nói chuyện, mọi người đi về phía lối lên tàu, nơi đó đã có một đoàn người không ngắn đang xếp hàng.

- Chúng ta vẫn lên cầm sẵn vé tàu đi.

Phil vừa nhắc nhở vừa lật tìm túi của mình.

Vé của Ba người Bạch Tiểu Thăng đều ở trong tay Lâm Vi Vi, do cô chịu trách nhiệm.

Lâm Vi Vi là một người cẩn thận tỉ mỉ như vậy, tất nhiên sẽ không xuất hiện sai lầm gì.

Phil lật tìm trong túi của mình rồi biến sắc.

- Vé tàu của tôi đâu!

Phil sợ hãi kêu lên một tiếng, dẫn tới ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Cô không tìm được vé tàu à?

Lâm Vi Vi sốt ruột hỏi.

- Khi tôi ở đại sảnh thì vé vẫn còn, sao bây giờ không có chứ? Tôi nhớ... Là để ở trong túi mà.

Phil vô cùng nóng nảy.

Lâm Vi Vi liền nói ngay:

- Có lẽ là rơi ở đâu đó rồi? Tôi về với cô tìm xem thử!

Đã sắp tới lúc lên tàu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế cũng thật sự làm cho người ta sốt ruột.

Nhưng con người chẳng ai có thể vĩnh viễn không xảy ra sơ suất được, điều này cũng không tiện chỉ trích.

- Tôi nhớ ra rồi, khi tôi qua kiểm tra an ninh có một hàng mỹ phẩm lậu, lúc tôi đi ra, chắc hẳn đã tiện tay để vé tàu ở trên bàn bên cạnh.

Phil chợt nhớ ra, bấm đốt ngón tay nói.

Đã có tin tức, Lâm Vi Vi cũng vui mừng:

- Vậy chúng ta nhanh đi lấy thôi.

- Tôi tự lấy được rồi, nhanh thôi. Các người lên tàu trước, không cần chờ tôi, tôi sẽ lên kịp thôi!

Phil không nghe giải thích, xoay người chạy về phía đại sảnh.

- Này.

Lâm Vi Vi chỉ kịp gọi một tiếng, đã thấy Phil chạy xa nên đành thôi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu vậy, chúng ta lên tàu trước, lên đó lại chờ cô ấy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng lưng của Phil và nói với Lâm Vi Vi.

- Với tốc độ chạy này của Phil thì chắc hẳn vẫn còn kịp đấy.

Lâm Vi Vi cũng chỉ đành gật đầu.

Cứ vậy đi, ba người xếp hàng lên tàu. Cho dù tốn chút thời gian nhưng thật may vẫn vô cùng thuận lợi.

Tầng một rất đông người, ba người chờ một lúc, Lâm Vi Vi gọi điện thoại cho Phil nhưng trong những tiếng ồn ào, mãi vẫn không thấy cô ta nghe máy.

- Tôi thấy, không bằng chúng ta về phòng trước, ở đó gọi điện thoại, muốn hỏi cũng được, chờ cũng được, đều tiện cả.

Lôi Nghênh đề nghị, sau đó lại nói:

- Cô Phil cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, làm việc cũng không thể bay từ trời nam tới biển bắc được, chút chuyện nhỏ này cô ta vẫn còn ứng phó được, cũng không cần quá lo lắng.

Lôi Nghênh nói cũng có để ý, Lâm Vi Vi lại gật đầu.

Ba người lại đi tìm thang máy, chuẩn bị lên phòng bỏ hành lý.

Phòng hoàng gia của bọn họ ở tầng cao nhất của con tàu du lịch này. Con tàu lớn gần hai mươi tầng, leo thang sẽ mệt chết, bọn họ tất nhiên phải đi thang máy.

Bọn họ một đường tìm kiếm thang máy, có lẽ là ba người đi lệch hướng, không ngờ đi xa vẫn không thấy.

Nhưng cũng tạm thời xem như đi tham quan một lúc, thật ra cũng rất thú vị.

Nửa đường, ba người vào sâu một chỗ công viên trong tàu.

Đó thật sự là công viên, chỉ thấy cây xanh thấp thoáng, cây xanh, cỏ xanh, nhiều loại hoa tranh nhau khoe sắc, còn có công nhân làm vườn đang xử lý, thậm chí còn có một chỗ tạo thành gò đất, có một dòng suối nhỏ từ trong đó chảy ra, đáy dòng suối lát đá cuội.

Ba người vừa đi vừa ngắm, không ngừng thấy kỳ lạ.

- Đây thật sự là ở trên tàu sao, sao em có cảm giác đây là vườn hoa của một thành phố nào đó trên đất liền vậy? Anh Tiểu Thăng, Lôi Nghênh, các anh xem còn kéo dài đến bên kia, cũng không nhìn thấy được điểm cuối, công viên này thật lớn nhỉ. Còn nữa, ở đây đẹp quá.

Lâm Vi Vi nhiều lần lên tiếng thán phục.

Bạch Tiểu Thăng ho khan một tiếng, nhắc nhở giống như nói đùa:

- Vi Vi à, dù gì cô cũng là bà tỷ phú mà lại lộ vẻ kinh ngạc như vậy sẽ mất thân phận đấy.

Bạch Tiểu Thăng nói không sai, với các loại cổ phần mà anh cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cộng lại, lợi ích hàng năm thu được cực lớn, mấy năm nay tài sản tích lũy cũng kinh người.

Nói không khoa trương, Lâm Vi Vi muốn đầu tư mua một chiếc tàu du lịch như vậy, qua vài năm cũng sẽ được như mong đợi.

Lâm Vi Vi nghe vậy lập tức cong môi, nửa giận nửa không lầm bầm nói:

- Còn không phải tại ông chủ nhà em quá hà khắc, mỗi ngày chỉ cho em ngồi máy bay. Tàu du lịch à? Chưa từng gặp. Anh nói xem, tiền nhiều hơn thì có tác dụng gì chứ? Cũng không có thời gian để hưởng thụ nữa. Ôi…

Bạch Tiểu Thăng bị oán trách thì lập tức khẽ sờ mũi.

- Lần này không phải đã đi rồi sao? Chờ sau này cô không muốn nỗ lực nữa, muốn ngắm nhìn cả thế giới thì đầu tư một con tàu du lịch, ngày nào cũng có thể đi được.

- Cảm ơn ông chủ vẽ cho tôi bánh mì loại lớn như vậy.

Lâm Vi Vi hừ một tiếng, đi phía trước dẫn đường đi tìm thang máy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận