Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1184: Phương án tuyệt hảo

Bạch Tiểu Thăng đem phương án ở trong tay đưa cho Hàn Hà Phi, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, không có bởi vì Dư Song Dục nhục mạ mà có bộ dạng bối rối, khiếp sợ.

Xem ra, hắn đối với tư liệu của mình rất có lòng tin.

Hàn Hà Phi liếc nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó vẻ mặt không có chút biểu tình nào, lông mày và ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, cầm lấy phần phương án đang đặt ở trên mặt bàn ngay trước người kia, bắt đầu lật xem nội dung bên trong.

Trong toàn bộ phòng họp có một bầu không khí vô cùng im lặng và nghiêm túc.

Không khí tựa hồ như có mấy phần ngưng đọng lại.

Một cái bàn tròn to lớn được đặt trong phòng hội nghị này, Hàn Hà Phi chủ tọa ngồi ở giữa, ngồi một bên là mấy người Dư Song Dục, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh và Sở Uy. Ở một bên khác là người quản lý của Bộ phận tuyên truyền cùng với mấy nhân viên cấp trung.

Thời khắc mà Hàn Hà Phi nhìn xem phương án của Bạch Tiểu Thăng, thì người quản lý của Bộ phận tuyên truyền đã sớm in bản tóm tắt đơn giản tình huống dần dần phát cho mọi người.

Bộ dáng của Dư Song Dục vô cùng nặng nề nhận lấy bản tóm tắt kia, đôi mắt dường như có chút oán hận nhìn về phía người quản lý của Bộ phận tuyên truyền.

Tình huống nhất định là rất tệ.

Nếu như không phải vậy, thì phần phương án tuyên truyền của mình kia, làm sao bị coi như là một đống phân, trực tiếp đắp lên trên mặt mình đây?

Cái bộ phận tuyên truyền đáng chết này.

Làm sao lại không có nói trước để mình có thể chuẩn bị chứ, chuyện này rất khó sao.

Nhất định là trả thù.

Trong lòng Dư Song Dục thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đây rõ ràng là đang trả thù hắn vì ở trong buổi hội nghị tháng trước, liên tiếp phủ quyết đối với mấy phương án của bộ phận tuyên truyền, cứ thế khiến cho Hàn tổng lên án mạnh mẽ đối với bọn hắn.

Trời đất chứng giám a.

Kỳ thực, Dư Song Dục hắn cùng với mấy người của Bộ phận tuyên truyền không có thù không có oán gì a, cũng không phải có ý đồ nhắm vào nhóm người bọn hắn a, nếu như có, thì chỉ là đối với công việc không phải đối phó với người a.

Nhiều nhất, là muốn biểu hiện cho bản thân hắn một chút mà thôi.

Phải biết, lúc ấy là viên trợ lý thứ khí thế đang thịnh, liên tiếp đạt được sự khen ngợi từ Hàn tổng, còn được Hàn tổng trực tiếp chỉ định bổ nhiệm qua một vị trí béo bở bên Châu u kiếm được rất nhiều tiền.

Bản thân mình cũng là do "Nguy cơ" bức bách, nóng lòng muốn biểu hiện, không muốn để cho cái bài vị trợ lý của mình không tăng lên mà lại giảm đi.

Tốt xấu gì thì bản thân mình cũng đã từng dùng miệng tuyên truyền, tính bọn hắn làm lãnh đạo lâu năm, nhóm người này không thể lý giải một chút ý đồ của mình sao.

Lúc thế này lại hãm hại mình.

Dư Song Dục nhìn như là kiểu người rộng lượng, nhưng kì thực lòng dạ vô cùng nhỏ mọn.

Bằng không, hắn cũng sẽ không đối với một người "Trợ lý" mới nhậm chức như Bạch Tiểu Thăng đây cũng quyết định chèn ép.

Người quản lý của Bộ phận tuyên truyền đối mặt với ánh mắt của Dư Song Dục, thì thần sắc vô cùng khách khí, cũng không có bày ra bất cứ biểu thị gì đối với cái nhìn oán độc kia, chỉ có điều trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

Chỉ cần nhìn Hàn tổng vừa rồi cầm phương án của Dư Song Dục vứt lên trên mặt hắn, cùng với một câu nói "Thứ đồ gì đây?", chỉ sợ trong lòng của mấy nhân viên trung tầng đang ngồi ở bên cạnh mình kia đều cười nghiêng cười ngửa a.

Dư Song Dục ngươi cũng có ngày hôm nay.

Thời điểm người quản lý của Bộ phận tuyên truyền đem bản tóm tắt đưa cho Bạch Tiểu Thăng, thì thái độ của Bạch Tiểu Thăng rất là lễ phép nở nụ cười ấm áp.

Nhìn cái thái độ này của ngươi kìa.

Người quản lý của Bộ phận tuyên truyền thầm nói.

Không có so sánh, sẽ không có thương tổn, cái nhìn oán độc kia của Dư Song Dục, làm nền rực rỡ cho nụ cười này của Bạch Tiểu Thăng, ở trong ánh mắt của người quản lý của Bộ phận tuyên truyền lưu lại ấn tượng vô cùng tốt, đồng thời cũng lưu lại cái nhìn vô cùng thiện cảm của mấy vị quản lý trung tầng còn lại của Bộ phận tuyên truyền kia.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng rất nghiêm túc cầm bản tóm tắt lên đọc.

Bên trên liệt kê tình huống vô cùng nghiêm trọng, nhưng tựa hồ như cũng không xúc động được hắn.

Ngồi ở bên cạnh của Bạch Tiểu Thăng là hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh sau khi xem bản tóm tắt kia, nhịn không được liếc nhìn nhau thật sâu.

Buổi sáng ngày hôm nay, bọn họ đã cùng với Bạch Tiểu Thăng thảo luận một hồi về phần phương án tuyên truyền kia, chuyện liên quan đến tổng bộ của tập đoàn Thần Hợp bên này, ngoài ra còn liên quan đến mấy chiến lược quảng cáo của các công ty con trực thuộc.

Lúc đó, về phần tổng thể đều là thủ bút của Bạch Tiểu Thăng, vì vậy mấy sách lược này hoàn toàn không phải bình thường, giống như là dưới sự lo lắng của thị trường đang ở trong trạng thái nóng bỏng làm ra hành động phản kháng.

Lúc ấy, hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh còn bất đồng với ý kiến này, hai người cho rằng nếu làm như thế, thì vị Hàn tổng kia chưa hẳn sử dụng.

Chỉ có điều bây giờ xem ra, sự phòng ngừa của Bạch Tiểu Thăng vô cùng chu đáo, quả thật giống như là Thần Toán, tiên tri biết trước được tất cả.

Hai người bọn họ phục sát đất.

Kỳ thực, Bạch Tiểu Thăng làm được như thế hoàn toàn là do Hồng Liên lục soát động thái của thị trường, phát hiện ra rằng đối thủ có thể sẽ làm ra động tác lớn, cho nên mới quả quyết chế định ra sách lược, tất cả đều án theo quy luật của thị trường mà làm, cũng không thể xưng là "Chưa biết" .

Dư Song Dục khẽ nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn nội dung bản tóm tắt của Bộ phận tuyên truyền, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Điều này còn tồi tệ hơn nhiều so với động thái của tháng trước.

Những gì mình đã làm vào thời điểm đó, bây giờ nhìn lại, chẳng phải là ... là một đống cứt chó hay sao?

Rơi lên trên mặt mình, tựa hồ cũng là đáng đời...

Chỉ có điều, ai mà biết được đối thủ lại âm hiểm như thế, một mực im lặng không hề có một tiếng động nào, bỗng nhiên lại xuất thủ hung tàn như thế.

Dư Song Dục âm thầm nhìn về phía Hàn Hà Phi, bắt gặp thái độ của hắn khi nhìn cái phương án kia của Lâm Thăng, lúc thì nhíu mày khi thì trầm tư, trên mặt không có chút ôn hòa nào.

- Phần phương án này của Lâm Thăng, có lẽ không sai biệt lắm cũng sẽ bị mắng cho máu chó đầy đầu, bị ném vô mặt đi.

Dư Song Dục nghĩ như vậy, nên trong lòng cảm thấy vẫn còn tốt một chút.

Mình vẫn còn đang ở công ty đây, còn không nắm giữ được động thái của thị trường, Lâm Thăng hắn chỉ vừa mới tới đây, chỉ mới xem qua phần tư liệu cũ của mình, có thể làm được phương án mới để sử dụng được mới là chuyện lạ.

Nghĩ đến lúc trước, Dư Song Dục mình bị mọi người mắng qua không chỉ một lần, 'Trải qua sóng gió' đều nhịn được. Lâm Thăng hắn thì đây coi như là lần đầu chịu nhục trước mặt mọi người, lại là người trẻ tuổi như thế, tâm tính như thế có thể duy trì nổi hay không? Sau đó, mỗi ngày mình lại nâng cao chỉ tiêu số lượng công việc cho hắn, hãy để cho hắn chờ đợi trong một tuần.

Dư Song Dục nghĩ như thế, vậy mà trong lòng có cảm giác thư sướng hơn rất nhiều.

- Bộ phận tuyên truyền, các ngươi nhìn xem.

Hàn Hà Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, nhẹ nhàng quẳng bộ tư liệu kia xuống.

Phần phương án mà Bạch Tiểu Thăng đã làm kia nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn bóng loáng, đến trước mặt của mấy người Bộ phận tuyên truyền kia.

Sau đó, khuôn mặt của Hàn Hà Phi không chút biểu tình, không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà lên, chậm rãi nhâm nhi.

Làm sao lại để cho người của Bộ phận tuyên truyền nhìn, không phải...

Quẳng vô mặt của Lâm Thăng sao?

Dư Song Dục khẽ giật mình.

Thời điểm Hàn tổng quẳng phương án vô mặt hắn thì một chút cũng không do dự, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Hàn tổng, ngài không thể thiên vị như thế a.

Dư Song Dục âm thầm nói ra...

Chẳng lẽ nói bên trong phương án kia của Bạch Tiểu Thăng, chẳng lẽ có một số chỗ thích hợp, đáng giá để xem xét thảo luận sao?

Sở Uy ngồi ở vị trí cuối cùng, cũng nghểnh cổ nhìn qua phương án được quăng tới Bộ phận tuyên truyền bên kia, tuy nhiên một chữ cũng không nhìn thấy, cũng không che giấu được sự hiếu kỳ tràn đầy ở trong lòng.

Người quản lý của Bộ phận tuyên truyền cầm lấy phần phương án kia, đọc nhanh như gió, hiện tại xem lướt qua trước những nội dung mấu chốt, lại thỉnh thoảng nhìn lâu hơn một chút nội dung quan trọng, hai mắt dần dần trừng lớn như là hạt châu.

Bộ dáng này là như thế nào a, phương án này đến cuối cùng là có bao nhiêu điểm thích hợp, hay là có điểm thiếu hụt cực lớn nào hay không, ngươi phải nên nói ra a.

Trong lòng của Dư Song Dục cảm thấy vô cùng gấp gáp.

- Phương án tốt, quả thật là một cái phương án vô cùng tốt nha.

Bộ dáng của người quản lý của Bộ phận tuyên truyền coi như nghiện, không ngừng lật trước sau xem rồi so sánh, cuối cùng không kìm lòng được cả kinh thanh thốt lên một câu.

Nói khoa trương như vậy làm cho Dư Song Dục nhíu mày thật sâu.

Mấy vị quản lý cấp trung kia của Bộ phận tuyên truyền cũng xôn xao đứng dậy tiến lại gần, dưới sự hướng dẫn của người quản lý của Bộ phận tuyên truyền, bọn họ tập trung xem mấy cái hạng mục mấu chốt.

Sau đó, ngay trước mặt của Hàn tổng, những người này lại bàn tán xôn xao một hồi.

- Phương án này suy nghĩ rất chu toàn a.

- Vừa vặn khắc chế sách lược của đối thủ.

- Không tệ, điểm ấy quả thật chính là nhu cầu cấp bách nhất mà chúng ta bây giờ phải làm, ban đầu tôi cũng muốn nói về điểm này.

- Phương án này quá mơ mộng hão huyền, là do vị Lâm trợ lý mới tới kia làm sao?

Đám người của Bộ phận tuyên truyền liên tục cảm thán khen ngợi.

Dư Song Dục ngồi ở chỗ đó, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ, đôi mắt có chút không dám tin.

Các ngươi có cần nói tốt như vậy hay không?

Các ngươi là một đám khốn nạn, không phải là cả tập thể kéo đến báo thù riêng à.

Lâm Thăng chỉ nhìn những phần tư liệu cũ, vậy mà có thể làm được cái phương án gì mang tính đột phá đây.

Rõ ràng là các ngươi nói vớ va vớ vẩn ở trước mặt Hàn tổng mà thôi.

Trong lòng của Dư Song Dục lập tức cảm thấy mất bình tĩnh, lại không thể nói cái gì, nghe thấy bên chỗ Hàn Hà Phi có động tĩnh, vội vàng nhìn qua.

- Tôi đã xem qua rồi. Lâm Thăng, không nghĩ tới cậu đối với thị trường lại nhạy cảm như thế, có thể làm ra phương án hoàn thiện như thế này, rất không tệ.

Hàn Hà Phi đặt chén trà xuống, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng cười nói, còn gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Trong khi nói chuyện, vậy mà Hàn Hà Phi lại nhẹ nhàng nâng tay lên vỗ tay khen ngợi.

Hắn ở bên này vỗ tay, thì mấy người của Bộ phận tuyên truyền kia cũng ngay lập tức hưởng ứng vỗ tay liên hồi.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì không cần nhiều lời.

Còn Sở Uy thì nở nụ cười một cách khó khăn, trong lòng bất đắc dĩ tham gia vào nhóm người đang vỗ tay khen ngợi.

Chỉ có một mình Dư Song Dục là sửng sốt không làm ra hành động gì, đến khi nhìn thấy Hàn Hà Phi nhìn qua, cũng vội vàng thay đổi thái độ vỗ tay liên tục.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười khiêm tốn.

- Nội dung bên trong phần phương án này, tôi đã xem qua, tôi đồng ý với phương án này, mọi chuyện liền làm theo cái phương án này đi.

Hàn Hà Phi vỗ tay vài tiếng, sau đó giơ hai tay lên ra hiệu im lặng, khiến cho tiếng vỗ tay đang vang dội ngay lập tức ngừng lại, nhìn về phía người quản lý của Bộ phận tuyên truyền nói.

- Được rồi, bây giờ tan họp.

Dứt lời, thần sắc của Hàn Hà Phi hơi thả lỏng một chút, đứng dậy nói.

Hàn Hà Phi đi ra phía ngoài được mấy bước, bộ dáng như đang suy nghĩ đến vấn đề gì khác, liền ngừng bước chân quay đầu về, bổ sung thêm hai câu nói.

Một câu chính là.

- Dư Song Dục, ngươi đem những công tác đang nắm trong tay, đa phần chuyển sang cho Lâm Thăng một ít.

Còn có một câu.

- Dư Song Dục, nếu như có thời gian, cần học hỏi một ít từ Lâm Thăng.

Dư Song Dục sững sờ trợn mắt há mồm, trong lòng cảm thấy đắng chát, nhìn theo bóng lưng của Hàn Hà Phi, không thể không nói.

- Vâng... Hàn tổng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận