Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 444: Gặp ăn cắp bên trong hạng mục?



- Đông Lôi đâu?

Nhìn xung quanh một chút, Doãn Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.

- Sáng sớm hôm nay liền không có nhìn thấy nó, gọi điện thoại cũng không nghe, không biết đã đi chỗ nào chơi rồi.

Doãn Đông Phong nói.

- Đồ không nên thân! Đến xem một chút cũng tốt, nếu học được một ít ở người ta thì cũng có thể có chút tiền đồ.

Doãn Hạo Nhiên thở dài, đặt chiếc kính viễn vọng xuống, chắp tay sau lưng quay người ly khai.

Doãn Đông Phong dùng hai mắt liếc xuống dưới lầu, chỉ nhìn thấy nhấp nhô đen sì sì toàn là đầu người, không thấy rõ Bạch Tiểu Thăng ở chỗ nào.

Bây giờ bọn hắn chỉ đến làm quần chúng để xem mà thôi, không thể có bất kỳ động tác gì.

Không chỉ là bây giờ mà cả trong mấy ngày tiếp theo, bọn hắn cũng không thể có bất kỳ động tác gì.

Hiện giờ muốn làm chỉ có một việc, chờ đợi!

- Nhưng mà Đông Lôi đi đâu chứ, nó là người ưa thích náo nhiệt như thế mà giờ làm sao vẫn không thấy hình bóng đâu?

Doãn Đông Phong không nhịn được nói thầm.

. . .

Giờ phút này, ngoài trời có đặt hơn ba mươi bàn tiệc. Bữa tiệc bấm máy này cũng là một nghi thức quan trọng. Ngụ ý là trong tương lai tất cả nhân viên công tác muốn cùng nhau ăn cơm trong cùng một cái nồi, cùng vất vả cần cù.

Bữa cơm này phải chiếu cố đến sự có mặt của các vị lãnh đạo chính phủ, quy cách nằm trong vòng tiêu chuẩn, không thể xa xỉ lãng phí.

Nhưng mà, truyền thông Trung Kinh điều đến một nhóm đầu bếp cao cấp từ cao ốc Trung Kinh, đám người này có thể đem đồ ăn phổ thông biến thành món ngon vô thượng.

Những món ăn này nhìn như bình thường nhưng khi mọi người ăn vào, nó lại có thể so với sơn hào hải vị, ngay cả những người lãnh đạo kia cũng liên tiếp gật đầu.

Hơn hai trăm người có mặt ở bữa tiệc buổi trưa làm không khí rất náo nhiệt, trong đó lại có một phen mùi vị đặc biệt.

Ở một bàn phía ngoài cùng có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trên mặt có ria mép dù đang ăn uống nhưng đôi mắt lúc nào cũng nhìn về phía khu vực trung tâm.

Tại một bàn ở khu vực trung tâm là bàn khách quý của các vị lãnh đạo.

Người này nhìn chăm chú vào bàn có mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Người anh em trông rất lạ mặt a, ở ngành nào thế.

Bên cạnh có người nhiệt tình chào hỏi.

Nhưng mà người này lại trực tiếp trợn mắt lên nhìn người kia một chút, bên trong miệng cũng không khách khí, giọng nói trầm thấp phách lối,

- Ăn của ông đi, có ăn có uống còn không chặn nổi miệng của ông à!

Khi nói xong, hắn lấy một tờ giấy lau qua miệng rồi đứng dậy rời đi,

Lau miệng hơi gấp chút làm cho non nửa sợi râu bong ra, người này nhất thời phát giác được nên vội vàng rời đi.

- Có bị bệnh không!

Người bên cạnh hắn không nhịn được mắng một câu, nhưng lại không có chú ý đến vấn đề sợi râu.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi đến một góc không người, lấy chiếc mũ xuống, xé chùm râu ra.

Người này chính là Doãn Đông Lôi.

- Họ Bạch đã uống không ít, làm sao còn không có đi nhà vệ sinh chứ, thận thật tốt a!

Doãn Đông Lôi nhìn phía xa xa, hừ lạnh một tiếng.

Hắn đã ở chỗ này chờ đợi thật lâu, ngay cả điện thoại cũng chơi đến sắp hết pin, rốt cục nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng xuyên qua đám người, giống như muốn đi nhà vệ sinh.

- Cơ hội tới rồi!

Doãn Đông Lôi vội vàng lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn.

Bạch Tiểu Thăng rời bàn tiệc, một đường đi đến phòng vệ sinh, trên đường cũng gặp phải nhiều người bên trong đoàn làm phim.

Những người này nhìn thấy phương hướng "Đại lãnh đạo" muốn đi thì hiểu rõ Bạch Tiểu Thăng muốn đi làm gì, cũng rất nhiệt tình chỉ đường cho vị đại lãnh đạo này.

Đến cửa ra vào phòng vệ sinh, Bạch Tiểu Thăng vừa muốn đi vào thì bên trong có một nhân viên quét dọn đi ra, trong tay còn cầm một đống đồ vật, vừa đến cửa liền trực tiếp đặt một tấm biển lên “Tạm ngừng sử dụng”.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

- Thật xin lỗi, tạm thời không thể dùng rồi, nhưng mà nếu anh gấp quá thì có thể đi ra khỏi khu nhà này về hướng đằng sau, bên kia có nhà vệ sinh công cộng lâm thời dựng lên của công trường, đi nhiều thêm hai bước là có thể dùng rồi.

Nhân viên quét dọn chỉ đường.

Trong hạng mục này còn có một số công trình cảnh quan chưa hoàn thành, cho nên còn giữ lại một khu công trường nhỏ.

Nơi đó, vừa vặn là nơi quay một cảnh của đoàn làm phim.

Bạch Tiểu Thăng vừa từ bên trong miệng của lão Cao biết được.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng lập tức đi ra ngoài.

Vị nhân viên quét dọn này nghển cổ lên nhìn Bạch Tiểu Thăng ly khai.

- Ài, nhà vệ sinh không thể dùng?

Người đến sau ngạc nhiên nhìn tấm biển dựng thẳng kia, đang chuẩn bị ly khai.

- Đã sửa xong rồi có thể dùng đó anh đi vào đi.

Nhân viên quét dọn quay người đem tấm biển kia thu vào.

. . .

Bạch Tiểu Thăng hướng về phía sau đi, càng đi thì càng thấy yên tĩnh, xem ra là không có nhiều người.

Hạng mục này vừa mới hoàn thành, hoa cỏ rừng cây dọc đường vẫn còn rất tươi mới, cảnh quan cũng ở vào thời điểm xinh đẹp nhất, Bạch Tiểu Thăng coi như đang đi dạo công viên, vừa đi vừa thưởng thức.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên có một người xông ra va vào Bạch Tiểu Thăng.

- Thật xin lỗi.

Người kia xin lỗi một tiếng rồi bước chân vội vã rời đi. Nhưng mà, trong lúc đi có quay đầu lại hai lần, vẻ mặt lén lút.

Bạch Tiểu Thăng lập tức chau mày lại, duỗi tay lần mò túi quần.

Trống không!

Điện thoại di động của hắn không thấy đâu!

Ở bên trong hạng mục lại có ăn cắp? !

- Anh kia, dừng lại!

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày, quát to một tiếng.

Người kia liền nhanh chân chạy.

Bạch Tiểu Thăng không nói hai lời lập tức đuổi theo như bay.

Từ lúc làm chủ truyền thông Trung Kinh, công việc của Bạch Tiểu Thăng rất nhiều, nhưng hắn vẫn luôn chú ý rèn luyện thân thể dưới sự chỉ dẫn của Hồng Liên, hắn áp dụng phương thức rèn luyện theo hệ thống khoa học hóa, thành quả sau ba tháng của hắn có thể bằng thành quả chín tháng của người khác.

Trên đường đuổi theo, khoảng cách của Bạch Tiểu Thăng cùng người phía trước càng ngày càng gần.

Tên trộm kia vừa chạy vừa thở hồng hộc, càng ngày càng chậm lại.

Phía trước là công trường, trên hàng rào bao quanh có xuất hiện một lỗ hổng, tên trộm kia đâm đầu lao vào.

Bạch Tiểu Thăng cũng theo vào, sau đó lông mày nhíu lại.

Cái tên trộm kia không chạy nữa mà xoay người lại thở hổn hển, ánh mắt hung hăng nhìn hắn.

Bên cạnh hắn ta còn có bốn người, trong tay đều cầm ống sắt gậy gỗ, vẻ mặt ai cũng hung thần ác sát.

Bạch Tiểu Thăng dùng phương pháp hô hấp mà Hồng Liên dạy cho để nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, vẻ mặt không sợ hãi nhìn chằm chằm vào tên trộm bất chấp sự có mặt của mấy người kia.

- Đưa điện thoại cho tôi, tôi có thể thả anh đi.

Bạch Tiểu Thăng tỉnh táo nói một câu.

- Mày bị ngu sao? Mày không hiểu tình huống ở đây à? Mày định thả ai một ngựa đó, quỳ xuống cầu ông đây thả mày mới đúng!

Tên kia hét lên một cách đầy dữ tợn cùng phách lối,

- Lên cho tao!

Bốn người tay cầm ống sắt gậy gỗ xông tới.

- Đã muốn động thủ thì tôi không khách khí nữa. Các người nhiều người, tôi có khả năng sẽ nặng tay đó, mọi người thông cảm nhé.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Vẻ mặt những người kia đầy sự ngạc nhiên.

Tên này bị điên rồi đi.

Nước mắt của tên trộm kia đều sắp chảy ra,

- Đến đi, đừng khách khí, tao ngược lại muốn xem mày ra tay. . .

Trong lúc tên trộm kia đang nói thì người đầu tiên đã chạy đến vung cây gậy lên, giơ lên rất cao, nhưng còn không có đập xuống thì cái mũi của hắn đã hứng chịu một quyền, máu tươi phun tung toé, sau đó bắp chân hắn lại chịu một cước, một tiếng kêu thảm vang lên bốn phía.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm nhìn, nghiêng người một chút, tiện tay đánh ra một chưởng vào phần gáy của tên kia.

- . . . Có thể nặng bao nhiêu.

Tên trộm kia còn chưa nói xong một câu này đã thấy người đầu tiên hai mắt trợn trắng lên, hôn mê.

Thời gian một câu nói, chỉ dùng thời gian một câu nói.

Một người cao lớn thô kệch, tay cầm vũ khí cứ như thế mà hôn mê? !

Trong mắt tên trộm kia vẫn còn vài phần chế giễu nhưng sâu trong ánh mắt đã nổi lên vẻ kinh hãi.

Tên mặt trắng này là cao thủ!

Bạch Tiểu Thăng đặt người ngã đầu tiên xuống, chân phát lực phóng tới người thứ hai.

Trong tay hắn không tấc sắt một đối bốn, bên phía đối phương còn cầm theo vũ khí.

Nhưng kết quả lại như sói lạc vào bầy dê!

- Má ơi!

Đây là câu nói cuối cùng của tên trộm kia, đôi mắt của hắn nhìn thấy một nắm đấm đang bay tới, nó sao có thể lớn như vậy. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận