Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1139: Đã lâu không gặp

Bạch Tiểu Thăng!

Nghe được cái tên này từ miệng Ôn Ngôn nói ra, cả Nguyễn Ngữ và Lão Hoàng đều dừng các công việc đang làm lại, không hẹn mà cùng nhìn sang, sắc mặt hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút giật mình.

Bọn họ nghe qua cái tên này cũng không chỉ một lần.

- Thế mà gặp gỡ ở nơi này!

Lão Hoàng nói.

- Thế mà dùng tên giả!

Nguyễn Ngữ nhíu mày.

Ôn Ngôn cười mỉm, ngón trỏ và ngón giữa khép lại một chỗ, nhẹ nhàng gõ vào trán của mình, dùng giọng nói bé không thể nghe nói:

- Bạch Tiểu Thăng tới đây tuần tra. Xem ra bên phía tập đoàn đã sớm chú ý đến người này, bất quá, Tư Đồ tiên sinh tự mình xóa đi tư liệu điều tra liên quan tới anh ta, đồng thời cố ý dặn dò qua mình, không thể điều tra anh ta!

- Tư Đồ tiên sinh nói, trừ phi người này lên tới chức vụ nhất định, mới có thể đề cập với mình về sự tình liên quan tới anh ta. Nếu không thì không cần bàn nữa!

- Còn có, Tư Đồ tiên sinh khuyên bảo mình, nếu như mình cùng vị kia tự ý điều tra người này, hậu quả gánh phải có thể sẽ rất nghiêm trọng đây. . .

- Thật là, càng như vậy, càng khiến cho người khác muốn thôi cũng không thể mà!

Bên trong nụ cười của Ôn Ngôn dường như rất là buồn rầu.

- Vị 'Lão ca' kia của mình, hiện tại phụ trách thực quyền, mình phụ trách tuần tra giám sát sản nghiệp của tập đoàn trên toàn cầu. Xem ra bên phía tập đoàn vẫn còn việc ông ta không quản được, vẫn còn nhân vật mà mình cũng không quản được, còn không thể điều tra, thật sự là làm cho mình vô cùng khó chịu đây.

- Lần này bèo nước gặp nhau, có lẽ đúng là duyên phận, chẳng lẽ còn muốn mình làm như không thấy có tai như điếc, không quan tâm lãng phí hết duyên phận này?

- Sự dày vò này thật khó chịu mà. . .

Ôn Ngôn than thở.

- Thiếu gia, làm gì mà buồn rầu vậy, coi như Bạch Tiểu Thăng là Đại sự vụ quan khu Đại Trung Hoa lại như thế nào, chức vụ lớn bằng hạt vừng, ngài còn cần kiêng kị gì sao, điều tra anh ta một chút thì có sao, cho dù sau đó Tư Đồ tiên sinh biết rõ, còn có thể đối xử với ngài thế nào. Phải biết, ngài thế nhưng là. . .

Nguyễn Ngữ sợ nhất là thiếu gia buồn rầu.

Cô ta còn nói chưa dứt câu, liền nghe tiếng quát chói tai đến từ bên cạnh:

- Nguyễn Ngữ, Stop!

Tiếng Trung và Anh lẫn vào nhau quát bảo ngưng lại, Lão Hoàng hung hăng trừng mắt với Nguyễn Ngữ một chút, dùng mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ chặn miệng Ôn Ngôn rồi nói:

- Thiếu gia, tôi làm tùy tùng của ngài, cũng đồng thời là người có trách nhiệm giám hộ, có nghĩa vụ nhắc nhở cho ngài một tiếng. Quy củ chính là quy củ, trừ phi có đủ điều kiện, nếu không thì không được phép đi quá giới hạn! Cho dù là ngài! Nếu như ngài cứ muốn khư khư cố chấp, đối với tương lai của ngài không có chỗ tốt! Mong ngài tin tưởng ta, ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không hi vọng một màn kia xảy ra!

Vị kia rõ ràng là ông già người Châu u, lại bị gọi là Lão Hoàng tùy tùng, đang dùng ngôn từ vô cùng nghiêm khắc, lại cực kỳ khẩn thiết nói.

Giống như là thuyết phục, giống như là uy hiếp, lại tựa như là khẩn cầu.

Nguyễn Ngữ hừ lạnh một tiếng, đối với lời nói của ông ta rất lơ đễnh.

Dưới cái nhìn của cô ta, mười Lão Hoàng cũng không bằng được một câu của thiếu gia.

Bất quá, Ôn Ngôn lại như thức tỉnh, không giận không buồn, ngược lại cười một tiếng nói:

- Lão Hoàng, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi. Chuyện tình mà Tư Đồ tiên sinh đã nhắn nhủ, làm sao tôi lại quên!

- Liên quan đến tương lai của mình, tôi càng sẽ không đi sai bước nhầm. Bởi vì, đó cũng không phải chỉ là chuyện riêng của tôi!

- Anh bạn Bạch Tiểu Thăng này, trừ phi đủ điều kiện cho phép điều tra, nếu không tôi sẽ không điều tra.

- Hơn nữa, dựa theo như ước định trước đó, tôi sẽ hạn chế tối đa tuần tra về các hành động ở khu Đại Trung Hoa.

Nghe Ôn Ngôn nói như vậy, thần sắc của vị lão giả Châu u - Lão Hoàng kia lúc này mới dừng một chút, đứng thẳng lưng, thi lễ với Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn trịnh trọng gật đầu, xem như đáp lễ.

Lúc này Lão Hoàng mới quay lại công việc bề bộn của mình.

Nguyễn Ngữ liếc nhìn Lão Hoàng một chút, cũng không lên tiếng, đi làm tiếp việc bên kia của mình.

Ôn Ngôn thong thả ngồi uống trà.

Lời nói có thể không nói ra miệng, cũng có thể nghĩ trong lòng.

Ở trong nhóm tuần tra, không tính đến cuộc họp Hội đồng cổ đông của những lão đầu tử có tư cách bỏ phiếu kia, quyền lực duy nhất đối với hắn là sự tôn trọng.

Càng bởi vì thân phận của hắn, trong số rất nhiều sự tình, ngay cả các vị lão đầu tử cũng âm thầm dung túng cho hắn.

Bất quá, bọn họ chưa hẳn thật lòng vì muốn tốt cho hắn, có một số người như vị "Lão ca" kia còn ước gì hắn phạm sai lầm.

Đến mức vị "Lão ca" kia, dù là thân phận hay địa vị chỉ cao chứ không thấp hơn so với hắn, có đều là quyền lực thực sự, nhưng cũng bị hạn chế nhiều hơn.

Tính tình "Lão ca" kia tuyệt đối không điềm đạm như hắn, thậm chí rất nhiều thời điểm có thể gọi là táo bạo!

Năm nay, nhóm tuần tra của Ôn Ngôn đã có chuyến công tác ở Châu u và Châu Mỹ, chọc giận vị "Lão ca" kia.

Oán hận chồng chất nhiều lần đã bộc phát vào gần đây.

Sau khi vụ việc không quá mức nghiêm trọng qua đi, kết quả, Ôn Ngôn đi tới khu Đại Trung Hoa "Tị nạn", thuận tiện vui chơi một phen, công việc để giải sầu, hơn nữa cố ý tiếp mười nhân vật lớn của khu Đại Trung Hoa.

Lần này đến đây, tuyệt đối không thể trong tình trạng công tác.

Tư Đồ tiên sinh đã nói với hắn, công tác tuần tra trong vòng hai năm không được phép can dự vào sự vụ của khu Đại Trung Hoa, tương lai mấy năm tiếp tục hạn chế công tác ở khu Đại Trung Hoa.

Càng đề cập đến một người, không thể tiến hành điều tra..

Người kia, chính là Bạch Tiểu Thăng!

Ôn Ngôn lại nghe được, vị "Lão ca" kia cũng nhận được yêu cầu nghiêm khắc tương tự.

- Vậy thì tốt rồi, mọi người bình đẳng nha.

Ôn Ngôn mỉm cười tự nói, giọng nói chỉ có chính hắn mới nghe được.

Ôn Ngôn nói không chú ý đến Bạch Tiểu Thăng, vậy hắn thật sự sẽ không chú ý.

Chẳng qua nếu như hai bên lại lần nữa gặp nhau, cùng nhau nảy sinh quan hệ gì đó, vậy thì không phải hắn có thể nắm trong tay.

Ôn Ngôn cũng không thể tận lực né tránh Bạch Tiểu Thăng.

Đây xem như là tạo cho mình một cây cầu để lùi bước nếu Tư Đồ tiên sinh có hỏi?

Lão Hoàng cùng Nguyễn Ngữ thu dọn xong gian phòng, cùng Ôn Ngôn bắt chuyện qua, rồi lui ra ngoài.

Ôn Ngôn thì thoải mái nhàn nhã nhìn xem điện thoại di động.

Bên trên gửi đến những báo cáo bí ẩn cực lớn liên quan đến sản nghiệp của tập đoàn trên toàn cầu.

Coi như mình là khách du lịch đi thăm bạn bè, Ôn Ngôn cũng sẽ không lười biếng công tác.

- Bạch Tiểu Thăng, hi vọng một ngày nào đó anh có thể đạt được đầy đủ độ cao, đứng ở trên chức vụ có quyền lực, có thể đạt được điều kiện của Tư Đồ tiên sinh, mà tôi cũng có thể tiến hành điều tra đối với anh.

Bên trong đôi mắt của Ôn Ngôn hơi lấp lóe tia sáng.

- Vẻn vẹn là dòng họ của anh, cũng đủ để cho tôi vô cùng cảm thấy hứng thú đấy!

- Hôm nay gặp được anh, tôi lại càng có mấy phần thân cận. Nói không chừng, sau này chúng ta có thể làm bạn bè?

- Có lẽ, là đồng minh!

- Ai, nếu không hay là tôi giúp cho tốc độ trưởng thành của anh nhanh hơn một chút? Đều là 'Bằng hữu' trong tương lai, tôi bán trước một cái nhân tình, chắc ổn thôi!

Ôn Ngôn thật sự có thể nói một mình, trong khi nói chuyện còn mang theo nụ cười.

Gương mặt như nắng ấm mỉm cười, tình cảm chân thành, khiến cho mỗi một người nhìn thấy hắn đều cảm thấy ấm áp.

Đáng tiếc, Bạch Tiểu Thăng không thấy được.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy mệt mỏi, sớm đã nghỉ ngơi, và đang ngủ ngon.

Dù sao, ngày mai hắn còn muốn đi thăm hỏi Tống giai đại sư.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng thức dậy sớm, mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi nhà ăn miễn phí, tự phục vụ bữa sáng.

Trong lúc ăn cơm, ba người Bạch Tiểu Thăng còn gặp được nhóm người Ôn Ngôn.

Trên mặt Ôn Ngôn nở nụ cười như nắng ấm, xa xa đã phất tay chào.

Bạch Tiểu Thăng cũng mỉm cười, lễ phép gật đầu thăm hỏi.

Ngoài ra, hai bên đều không có hành động gần gũi giao tiếp với nhau, thậm chí không ngồi cùng bàn ăn.

Ăn điểm tâm xong, ba người Bạch Tiểu Thăng trở về phòng lấy quà tặng, đi thẳng đến nhà của Tống giai đại sư.

Túi lớn túi nhỏ, ba người Bạch Tiểu Thăng đều cầm rất nhiều thứ.

Tất cả đều là chọn mua ở địa phương nổi tiếng, bên trên có tên văn phòng Tứ Bảo, còn có sổ tay ghi chép của Bạch Tiểu Thăng kèm theo chữ ký, mặt khác có con dấu được điêu khắc bằng Ngọc thạch tốt nhất của tỉnh Sơn Đông, đặc sản địa phương và hoa quả, cũng đều không ít.

Chờ đến cửa nhà Tống giai đại sư, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho trợ lý Vệ Phong của Tống giai đại sư.

Sau một lát, Vệ Phong tự mình dẫn người ra nghênh đón, thân thiết nhiệt tình đón Bạch Tiểu Thăng vào.

- Tống giai đại sư gần đây khỏe chứ?

Bạch Tiểu Thăng vừa đi đường, vừa cùng trò chuyện với Vệ Phong.

- Tốt tốt, Tống giai đại sư đang tự mình trò chuyện phiếm cùng một vị khách quý, vị khách kia muốn ở lại chỗ này hai ngày, cho nên Tống giai đại sư từ chối hết mọi sự vụ, nghe nói cậu đã đến, Tống giai đại sư thật cao hứng, vị khách kia cũng thật cao hứng đấy.

- Vệ Phong cười nói.

Khách nhân?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Đáng giá làm cho Tống giai đại sư thoái thác hết mọi sự vụ để dành thời gian tiếp đãi, còn nhận biết mình, đó là ai?

Bạch Tiểu Thăng tò mò, cũng hỏi thăm Vệ Phong.

- Đến đó, cậu tự nhiên là biết rồi.

Vệ Phong đi bên cạnh mỉm cười, bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía trước, nói:

- Ầy, mải nói chuyện mà chúng ta đã đến đây rồi.

Bạch Tiểu Thăng tiến vào khu viện tử trước mặt theo hướng chỉ dẫn của Vệ Phong.

Bên trong đình viện đều là cây xanh, có hai người ngồi đối diện đang đốt hương đánh cờ.

Tiếng bước chân của ba người Bạch Tiểu Thăng kinh động đến hai người họ.

Hai người đồng thời cười nhìn qua, đối mặt cùng Bạch Tiểu Thăng.

- Tiểu Thăng, anh đến rồi!

- Tiểu Thăng, đã lâu không gặp cậu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận