Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 908: Đây là tự tìm người đánh mình



Lâm Kha vốn không có thói quen trơ mắt nhìn đám người họ Lưu tùy ý làm rồi không coi ai ra gì. Có tiền thì sao, lại còn đòi bao hết?

Nàng hoàn toàn có thể trả nhiều tiền hơn để bọn hắn tránh ra một bên.

Theo như ý của bọn hắn thì cũng hợp tình hợp lý rồi!

Bạch Tiểu Thăng cũng thuận theo tâm tư của nàng, giúp tạo ra sự khác biệt.

Kết quả là sắc mặt họ Lưu kia thay đổi bất thường, bên trong câu nói lại dám tiện miệng nhắc tới cha mẹ của Lâm Kha. Nói nàng không biết cư xử có chừng mực, không biết điều.

Vậy tiếp sau đó, không biết chừng sẽ lại nói lời quá đáng gì nữa.

Lâm Kha có tính cách khá nóng nảy, lúc này đã bùng nổ..

Theo nguyên tắc "Hoặc là mọi người đều dễ dàng nói chuyện, hoặc là ngươi đã không muốn nể mặt, trước tiên ta cho ngươi hối hận đến chết ", trực tiếp mở ra thù hận.

- Lễ nghĩa liêm sỉ của ông đâu?

Dưới cái nhìn của đám đông, họ Lưu lại để một con nhãi ranh mắng thẳng vào mặt một câu đáng hận như thế, nét mặt trở nên không kiềm chế được nữa rồi.

Thật ra, hắn học cái kiểu lễ nghi quý ông kia là để lấy lòng ông chủ.

Nói trắng ra lễ nghi là "Công cụ" kiếm cơm của hắn.

Trước mắt không giải quyết được con bé này, khiến cho ông chủ không vui thì lễ nghi gì nữa đều vô dụng.

Lúc này, họ Lưu cũng lộ ngay ra nguyên hình.

Đáng châm chọc là một kẻ động một tí mở miệng nói lễ nghi, khi kéo xuống ngụy trang, thường thường so với đám du côn vô lại còn xấu xí hơn nhiều.

- Con nhãi ranh, mày muốn phân rõ phải trái với tao đúng không? Tao sẽ cho mày xem một chút, thế nào mới gọi là đạo lý !

Sắc mặt họ Lưu trở lên dữ tợn, trực tiếp ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh,

- Tống cổ những kẻ quấy rối này ra ngoài cho tôi!

Khi mâu thuẫn xung đột bộc phát đến một bước cuối cùng ngược lại vô hình cách giải quyết càng đơn giản, xem nắm đấm của người nào lớn hơn.

Nắm đấm lớn chính là đạo lý !

Những gã vệ sĩ kia nhanh chóng bao vây xung quanh ra vẻ rất hung dữ, quyết liệt.

Lâm Kha cũng không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp xắn cánh tay áo lên.

Bạch Tiểu Thăng vươn tay kéo nàng trở lại phía sau.

- Em gái, để chuyện này cho anh đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhẹ nhàng, còn thừa cơ chiếm tiện nghi của Lâm Kha.

Lâm Kha ngây người rồi trừng mắt với Bạch Tiểu Thăng.

Ai là em gái anh, bà cô đây còn hơn tuổi so với anh đấy!

Những lời này của Lâm Kha tất nhiên không thích hợp để phun ra ở chỗ này.

Nhân cơ hội này, Bạch Tiểu Thăng đi tới phía trước, bình tĩnh nhìn họ Lưu và những gã vệ sĩ kia.

- Nói như vậy, các người là muốn dùng nắm đấm để phân rõ phải trái rồi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói,

- Là muốn ra tay trước mặt mọi người sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa hỏi như thế thì Lôi Nghênh lập tức bước đến đứng ở sau lưng hắn, ánh mắt lạnh lùng quét qua năm sáu người kia.

Trong cái nhìn của Lôi Nghênh, những kẻ này chỉ là năm sáu loại cặn bã, nếu hắn ra tay, giải quyết nhanh gọn tối đa cũng mất mười mấy giây thôi.

Bằng ánh mắt đánh giá, Lôi Nghênh có thể ước lượng được sức chiến đấu của bất kỳ người nào đang đứng ở đó.

Bọn này chẳng qua là mấy bao cát bằng thịt thôi.

Không có lấy một kẻ có thể chiến đấu!

Họ Lưu âm trầm lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ngay cả ra tay với một bé gái hắn đều không để ý tới cái nhìn xung quanh, chẳng lẽ còn cố kỵ một người thanh niên hay sao?

Thằng nhóc này còn trẻ tuổi, trắng trẻo, trông còn có vẻ "Yếu đuối", có khi ngay cả hắn cũng có thể đối phó.

- Các người không nghe rõ sao? Chúng tôi muốn phân rõ phải trái! Tiền đã cho, lại còn hết lời ngon ngọt, chính là các người không nể mặt mũi ! Ở phạm vi đất Vân Hải này, dựa vào danh tiếng đứng đầu của ông chủ nhà tôi thì còn chưa có ai dám không nể mặt mũi như vậy!

Họ Lưu cười lạnh, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi xem các người cũng không phải người có địa vị tầm thường, cậu lại là anh trai của cô bé này, được lắm, bản thân nên biết thức thời một chút đi. Nếu không, đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!

Nghe được câu này, mấy gã vệ sĩ tiến lên phía trước vài bước, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười đạm mạc một tiếng, thế mà lại đưa tay làm tư thế xin mời.

Họ Lưu lập tức nổi giận.

Bầu không khí trở lên khẩn trương, càng lúc càng căng thẳng.

Những người xem náo nhiệt ở xung quanh cũng không nhịn được thì thầm bàn luận.

- Nhìn thái độ này là muốn chơi đến cùng đây!

- Bốn người này thật là quá ngang bướng, chỉ có hai nam hai nữ mà đùa giỡn lên mặt với nhiều người như vậy, đây không phải tự tìm xui xẻo hay sao?

- Anh cho rằng những người này tại sao có thể bao hết được chỗ này? Chính là vì có đông người mới không kiêng nể gì hết như vậy. Các người không có phát hiện ra không hề có bất kỳ một nhân viên quản lý nào xuất hiện ở đây sao?

- Theo như ý của anh thì... đám người bao trọn khu này có lai lịch rất lớn phải không?

- Ha ha, anh đúng là có ánh mắt vụng về. Khó trách anh không nhận ra gã họ Lưu kia thường hay xuất hiện cùng một chỗ với ai trên TV?

- . . .

- Họ Lưu chính là đại quản gia của nhà họ Hàn ở đất Vân Hải này đấy!

Sau khi câu này nói ra, bốn phía xung quanh đều vang lên một loạt tiếng hít hơi lạnh.

Đám người họ Lưu này có thể làm chủ cả trò chơi này, không phải chỉ vì có thể vung tiền, mà còn có quyền lực.

- Nói cho mọi người biết, chủ nhân đích thực đứng phía sau muốn bao trọn khu này chính là công tử của Hàn gia! Hơn nữa, hắn cùng với những người trẻ tuổi kia, nhà nào mà không phải nhà giàu của đất Vân Hải này, đó cũng là nhóm toàn bộ các gia đình đứng đầu của Vân Hải!

Người dân bản địa của Vân Hải nói ra càng thêm rung động.

Bọn hắn lại nhìn đám người Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt tràn đầy thương hại.

Đáng thương cho bốn người hai nam hai nữ này, còn không biết rõ bọn hắn đang hò hét với nhân vật nào.

Đó là cả giới quyền quý của đất Vân Hải này!

Nghe được những tiếng bàn luận kia, trong lòng của Bạch Tiểu Thăng vẫn bình tĩnh.

Tuy là toàn bộ giới nhà giàu của Vân Hải thì cũng tính gì?

Không gây chuyện, không sợ phiền phức! Bạch Tiểu Thăng kế thừa bản tính cương trực của cha mình là Bạch Minh Hành.

Nhưng nếu như ức hiếp lên đầu mình thì hắn cũng có phương pháp để khuấy động thành phố Vân Hải đến long trời lở đất!

Để những người kia phải hối hận vì dám đối địch với mình!

Họ Lưu nghe được những lời kia, không nhịn được có chút đắc ý trong lòng.

Không cần phải nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa!

Họ Lưu lui ra phía sau một bước và giơ bàn tay lên, một khi hắn hạ tay xuống, đám vệ sĩ kia sẽ lập tức xông lên, túm cổ những kẻ đáng chết không biết trời cao đất rộng lôi đi.

Khỏi phải chướng mắt!

Những gã vệ sĩ kia cũng đang chờ lệnh.

Mà Lôi Nghênh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Giây phút xung đột đang hết sức căng thẳng, phía sau lưng họ Lưu bỗng nhiên truyền tới một giọng nói.

- Chậm đã!

Cánh tay của họ Lưu dừng lại, ngạc nhiên quay người lại.

Phó Vân Vĩ mỉm cười bước lên phía trước, nói với họ Lưu,

- Chú Lưu, bên này giao lại cho tôi xử lý đi. Phía anh Hàn có vấn đề gì, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.

- . . .

Họ Lưu ngừng lại, lập tức cười gật đầu,

- Vâng, thưa Vân Vĩ thiếu gia.

Hiện tại, lại có người đứng ra giải quyết cục diện này, vẫn là Phó Vân Vĩ.

Họ Lưu tất nhiên vô cùng cao hứng.

Thiếu gia nhà mình nghe lời hắn nhất, cũng sẽ không tuỳ tiện tức giận với hắn, chính mình cũng có thể vì thế mà tránh được trách nhiệm.

Họ Lưu cảm thấy rất vui mừng.

Hắn vừa lui xuống, đồng thời ra hiệu cho bọn vệ sĩ cũng lui về phía sau.

Phó Vân Vĩ mỉm cười bước lên phía trước, cười nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Xin chào người anh em, tôi gọi là Phó Vân Vĩ. Chúng ta có thể kết bạn với nhau chứ!

Sở dĩ bây giờ Phó Vân Vĩ mới ra mặt, đó là chờ cơ hội đến, hắn muốn tình hình trở lên hết sức căng thẳng, mới đứng ra giải quyết ổn thỏa, để cho Loli bé nhỏ Lâm Kha nhìn thấy.

Hắn là cao thủ tình trường, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện sức hấp dẫn của bản thân như thế, nhất là với Loli nhỏ bé, đó cũng không phải nguyên nhân khiến cho hắn không dám hời hợt hóa giải nguy cơ, để cho cô bé hâm mộ nhìn mình với ánh mắt sáng như hai vì sao.

Sở dĩ Phó Vân Vĩ lại ăn nói khách khí với Bạch Tiểu Thăng như thế, cũng là vì Bạch Tiểu Thăng gọi Lâm Kha là "Em gái" .

Phó Vân Vĩ muốn thu hút Lâm Kha, tự nhiên cũng phải thể hiện thái độ ôn hòa với Bạch Tiểu Thăng.

Phó Vân Vĩ tính toán phương thức tấn công vô cùng kĩ càng, lúc nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng còn không quên quay sang nhoẻn miệng cười với Lâm Kha.

Đáng tiếc, cách thể hiện độ "Đẹp trai" của hắn rơi vào trong mắt Lâm Kha, mí mắt sau của nàng không nhịn được nhảy lên.

Không phải kinh diễm, mà là cảm giác ghê tởm đến mức nổi da gà.

Bề ngoài Lâm Kha có vẻ Loli, xinh đẹp đáng yêu, nhưng người ta thực sự đã ba mươi tuổi, coi như là một " dì nhỏ", lại trải qua nhiều năm cương vị là sự vụ quan, có loại nam nhân nào mà không có gặp qua.

Nhìn thấy bộ dáng này của Phó Vân Vĩ, trong lòng Lâm Kha nghĩ ngay tới một câu,

- Ah! Loại có mặt hàng đẹp đẽ muốn ăn đánh này! Tôi có thể tát hắn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận