Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1106: Thay tôi chào hỏi lão nhân gia ngài!

Bãi đỗ xe nhà Trương Vũ Đông, nhưng đó thật ra là một bãi đỗ xe tràn đầy ánh mặt trời. Đó là một tòa kiến trúc hai tầng chiếm một diện tích khá lớn, được lắp cửa sổ thủy tinh trên diện rộng. Ở chỗ này vào ban đêm có bóng đèn thông minh, nhìn qua mang cho người ta cảm giác giống như một cửa hàng 4S (giống kiểu showroom ấy).

Người nhà họ Trương lái xe vào bãi để xe nhà mình, sau đó sẽ thông qua cầu thang chuyên dụng để lên lầu hai.

Mà xe của khách sau khi đi vào thì sẽ dừng lại ở tầng một, sẽ có người lái vào bãi đậu xe dành cho khách.

Đồng thời nhân viên nơi này còn cung cấp cho khách các dịch vụ rửa xe, bảo dưỡng, bảo trì và các dịch vụ khác, thậm chí nơi này còn có trạm xăng chuyên dụng cùng máy nạp điện, hơn mười người nhân viên mặc trang phục thống nhất đứng nơi đó, nhìn rất là chính quy bài bản.

Chiếc xe đua cùng chiếc Coupe vừa vào bãi để xe thì lập tức có hai tổ nhân viên công tác, dưới sự chỉ huy của tiểu đội trưởng đi tới.

Bất luận là Tiễn Hạo Vũ hay là Hoắc Vũ Manh đều được coi là khách quen của nhà họ Trương, biển số xe của họ đều được mỗi người nhân viên ghi nhớ.

Đối mặt với bạn bè của thiếu gia nhà mình thì bọn hắn tự nhiên sẽ không dám thất lễ.

- Tiễn thiếu, ngài đã tới!

- Xe ngài cứ giao cho chúng tôi, vẫn là quy tắc cũ, đảm bảo phục vụ ngài thỏa mãn!

- Tiễn thiếu ngài còn có gì muốn phân phó sao?

Tiễn Hạo Vũ vừa bước xuống xe thì thấy một vị tiểu đội trưởng mặc trang phục và đội chiếc mũ có thêu số “Hai” chạy lại, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, cúi đầu khom lưng nói với hắn.

- Lão Vương, cậu, mẹ nó cậu lại mập lên rồi. Một hồi nữa cậu tự mình ra tay làm việc thật tốt cho tôi, cũng coi như là tôi tạo điều kiện cho cậu bớt mập một chút.

Tiễn Hạo Vũ cười ha ha, dùng tay vỗ bộp bộp lên mặt đối phương.

Chu Đại Bân vừa bước xuống xe liền thấy cảnh này, nội tâm cảm thán một hồi.

Vị Tiễn thiếu này thật sự là mấy năm coi như một ngày, đối đãi người làm ở nhà họ Trương giống như người hầu nhà mình vậy.

Thật sự không coi chính mình là người ngoài mà coi bản thân giống như ông chủ ở nơi này vậy!

Như vậy thật không tốt chút nào!

Nhưng mà người nhà họ Trương không có ý kiến gì thì Chu Đại Bân hắn cũng không đi nhiều chuyện nhắc nhở Tiễn Hạo Vũ làm gì.

Cả hai bên đều tốt đẹp thì bản thân hắn phải lo lắng quan tâm làm chi cho mệt.

Chiếc Coupe kia cũng dừng hẳn.

Cửa xe mở ra, xuất hiện trước mắt mọi người là một đôi chân dài miên man trắng bóng, một đôi giày giá vài chục ngàn bọc trên đôi chân trắng tinh tế kia, để cho mấy người đứng ở ngoài nhìn có một trận lửa nóng, trong lòng ngứa ngáy.

Ngay cả bản thân Tiễn Hạo Vũ cũng hung hăng nhìn một trận, cố nuốt xuống một ngụm nước bọt.

- Mẹ nó, mụ già Hoắc Vũ Manh này bảo dưỡng cơ thể cũng tốt thật đấy!

Bên chiếc Coupe kia, nhóm bảo trì thứ ba ra đón tiếp, người dẫn đầu cũng rất ân cần với Hoắc Vũ Manh.

Hoắc Vũ Manh cũng nhàn nhạt ứng đối.

Ở phương diện đối đãi với hạ nhân, nàng lại phi thường giống với Tiễn Hạo Vũ, đều không coi mình là người ngoài, mà lại xem như là chủ nhà.

Nhưng mà khi Hoắc Vũ Manh liếc mắt nhìn sang bên cạnh, giương cằm lên nhìn lão Vương tổ trưởng tổ bảo trì thứ hai, nói không nhanh không chậm.

- Lão Vương, mang người của cậu tới bảo dưỡng xe của tôi đi.

Trong bãi đỗ xe của nhà họ Trương có mười tổ nhân viên, tổ thứ nhất chuyên phục vụ xe của nhà họ Trương, các tổ còn lại tuy không có khác biệt là bao, nhưng mà trong mắt các vị khách mời, giống như số thứ tự càng gần thì lại có vẻ lại càng quan trọng hơn.

Trong lòng Hoắc Vũ Manh đã đem chính mình coi thành thiếu phu nhân tương lai, lại sớm bất mãn tên Tiễn Hạo Vũ này, tự nhiên muốn đè lên đầu của hắn.

- Vũ Manh, cái này …

Tiễn Hạo Vũ lập tức nhăn lông mày lại, cười một tiếng.

- Có vẻ không thích hợp.

- Tôi thích tay nghề của lão Vương, không được sao.

Hoắc Vũ Manh liếc hắn một cái, tỏ ra một bộ dạng lười nói chuyện.

Tiễn Hạo Vũ có chút tức giận rồi.

Nhưng mà có nhiều người ở đây như vậy, hắn đường đường là Tiễn thiếu gia làm sao có thể tranh chấp cùng một người đàn bà được chứ.

Lại nói Hoắc Vũ Manh cũng không dễ chọc …

Ấn tượng của việc chịu khi dễ năm đó quá khắc sâu trong trí nhớ của hắn, đã qua nhiều năm như vậy nhưng Tiễn Hạo Vũ vẫn chưa thể quên.

- Được, được, được, để cho cậu để cho cậu, ai kêu chúng ta là bạn học cũ đây. Cậu đã thích thì để bọn lão Vương qua đó phục vụ đi.

Tiễn Hạo Vũ làm ra một bộ dạng rất rộng lượng.

Dứt lời Tiễn Hạo Vũ còn cố ý cất giọng nói chuyện với Chu Đại Bân.

- Đợi một lát nữa khi Vũ Đông tới đón tôi, tôi phải nói với hắn một tiếng, tay nghề của lão Vương thật tốt khiến cho Vũ Manh tiểu thư ưa thích, đó là bản lãnh của hắn. Nhưng mà không thể để hắn ở tổ thứ hai mãi được, mang theo những người khác đi tới các tổ còn lại nha. Vũ Đông nhất định sẽ nghe theo lời của tôi, nhất định hắn sẽ đồng ý. Đợi đến lúc đó Vũ Manh tiểu thư liền sẽ không cướp người với tôi nữa.

Chu Đại Bân cẩn thận từng li từng tí nhìn Hoắc Vũ Manh, xấu hổ cười gật đầu, nhỏ giọng hùa theo.

- Đúng đúng.

Hoắc Vũ Manh hừ lạnh một tiếng, làm biếng nhiều lời.

Trong mắt lại càng giống như không có người tên Chu Đại Bân này.

Đồng học thì sao, gia cảnh không bằng nhau thì không cần phải nói nhiều.

Những công nhân làm thuê của nhà họ Trương tất nhiên là không dám nhiều lời.

Trên mặt lão Vương vẫn là nụ cười, nhưng trong lòng của hắn đắng như trái khổ qua, thầm mắng.

- Mẹ nó, lão tử chọc mấy người sao!

….

Đúng lúc này, chiếc Rolls-Royce đặc biệt kia lái vào nhà để xe, chạy ngang qua trước mắt mọi người, Tiễn Hạo Vũ, Hoắc Vũ Manh thậm chí là tất cả mọi người đều không thấy rõ người ngồi trong đó là ai, đã thấy chiếc xe kia đi đến chỗ cầu thang lầu trên, một đường chạy thẳng lên.

Ánh mắt Hoắc Vũ Manh chăm chú, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện rõ kinh ngạc.

Chiếc xe kia của nhà họ Trương, không thể tùy tiện sử dụng!

Có thể sử dụng chiếc xe đó đưa đón thì ít nhất cũng phải là nhân vật như cha của Trương Vũ Đông, Trương Thiên Dục!

Là ai?

Trương Thiên Dục?

Trương Hi?

Hay là nói vị khách thần bí tôn quý trong thiệp mời đã đề cập đến kia!

Trong lòng Hoắc Vũ Manh hiếu kỳ vô cùng.

Tiễn Hạo Vũ cũng chú ý tới chiếc xe kia, đôi mắt cũng trừng lớn, suy nghĩ trong lòng cũng không khác gì Hoắc Vũ Manh cho lắm.

Khi bọn hắn nhìn vào tấm thư mời, trên đó còn đề cập đến một vị khách quý thần bí, đương nhiên người đó và Bạch Tiểu Thăng không phải một người, khi Bạch Tiểu Thăng nhận được tin thì cũng không tỏ ra hứng thú với người kia cho lắm.

Tình huống mà Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh biết được nhiều hơn so với Bạch Tiểu Thăng một chút.

Vị khách mời thần bí kia, là nữ !

Thời điểm Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh hiếu kỳ, bọn họ nghe được một loạt xưng hô cung kính ngoài cổng.

Chỉnh tề dứt khoát.

- Đông thiếu !

- Đông thiếu !

Tiễn Hạo Vũ với Hoắc Vũ Manh lập tức nhìn sang, chỉ thấy Trương Vũ Đông nhanh chân chạy đến, đi theo sau còn một đám tùy tùng.

Nhưng mà đi tới nửa đường thì Trương Vũ Đông lập tức giơ tay lên, những người kia lập tức ngừng lại.

Hoắc Vũ Manh thấy phương hướng mà Trương Vũ Đông đi tới là phía mình thì lập tức nở nụ cười ngọt ngào, chậm rãi đi tới nghênh đón hắn.

- Anh Đông, anh tới đón em sao?

Mắt Hoắc Vũ Manh sóng sánh như nước.

- Vũ Manh, vừa rồi anh có thấy xe của em đi tới, em cũng không phải là người ngoài, anh ra đón em chẳng phải là tỏ vẻ rất xa lạ sao.

Trương Vũ Đông mỉm cười nói.

Hoắc Vũ Manh là bạn học của hắn, là bạn thân, mà nhà họ Hoắc cùng nhà họ Trương cũng đang hợp tác với nhau.

Nói chung thì thái độ Trương Vũ Đông đối với Hoắc Vũ Manh rất ôn nhu khách khí.

Một câu không phải người ngoài, khiến cho mặt Hoắc Vũ Manh tươi như hoa đào, nụ cười càng thêm say lòng người, thậm chí còn cảm thấy hắn không đến đón mình mới là đúng.

- Em đi đến đại sảnh nghỉ ngơi trước đi, lát sau anh sẽ đến.

Trương Vũ Đông cười nói với Hoắc Vũ Manh câu thứ hai liền khiến cho cô nàng liên tiếp gật đầu.

Vòng qua Hoắc Vũ Manh, Trương Vũ Đông đi tiếp vào trong.

Phía trước là Tiễn Hạo Vũ và Chu Đại Bân.

Tiễn Hạo Vũ thấy “người đàn bà ngốc” Hoắc Vũ Manh này không được nghênh đón lại còn rất đắc ý, trong lòng lập tức trào phúng, nhìn thấy Trương Vũ Đông đi tới, bốn phía lại có nhiều người nhìn như vậy, hắn lập tức cảm giác rất có mặt mũi, từ xa đã cười ha ha, làm cho người khác chú ý tới hướng đi của Trương Vũ Đông.

- Lão Trương nha, làm sao lại khách khí như vậy, mỗi lần đều phải đến tận nhà xe để đón tôi. Chúng ta đều là người một nhà, không thể khách khí như vậy. Nhà họ Tiễn và nhà họ Trương đều rất thân thiết, hai anh em chúng ta không thể xa lạ như thế, ha ha ha.

Tiễn Hạo Vũ tuy cười to nhưng hận không thể nói với những người ở nơi này một chút, năm đó nhà họ Tiễn cứu nhà họ Trương ra sao.

Hắn cũng làm cho mọi người biết rõ, vị trí của Tiễn Hạo Vũ hắn trong lòng người nhà họ Trương so với Hoắc Vũ Manh lại càng lớn hơn!

Trương Vũ Đông cười cười, giọng nói không vội không chậm, âm lượng vừa đủ khiến cho những người xung quanh nghe rõ ràng.

- Vũ thiếu, cậu yên tâm, tôi cùng với cậu sẽ không xa lạ. Lần này tôi thực sự không phải tới đón cậu.

Trương Vũ Đông chỉ lên phía đỉnh đầu.

- Người quen của lão gia tử mới tới lần đầu, nên tôi phải đi nghênh đón hắn.

Dứt lời, Trương Vũ Đông cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt soi mói của mọi người liền vòng qua Tiễn Hạo Vũ, còn gật đầu cười một tiếng với Chu Đại Bân.

- Lão Chu cũng tới.

Chu Đại Bân thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu.

(Thụ sủng nhược kinh : được yêu mà lo sợ)

Nụ cười trên mặt Tiễn Hạo Vũ cứng đờ, quay đầu lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Trương Vũ Đông, lại thấy bốn phía rất nhiều ánh mắt nhìn mình, cái bà già Hoắc Vũ Manh kia lại càng cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt đầy sự đùa cợt.

Tiễn Hạo Vũ cảm thấy mặt mình nóng ran.

Tâm lý của hắn đối với Trương Vũ Đông có chút bất mãn, thuận tiện hóa thành bất mãn với cả nhà họ Trương.

Trương Vũ Đông tại sao lại không làm việc nên làm như thế!

Làm sao lại nói chuyện với mình như vậy, lại còn nói ngay trước mặt nhiều người thế này!

Bọn người nhà họ Trương chẳng lẽ đã quên, mình là đời sau của ân nhân nhà họ.

Trong lòng Tiễn Hạo Vũ đầy buồn bực, nhưng nụ cười trên mặt vẫn dào dạt, nhìn bóng lưng Trương Vũ Đông mà trách móc, nhưng thực ra là nói cho mấy người bên cạnh nghe.

- Bạn của lão gia tử sao, nhất định đó là một lão tiên sinh tuổi tác không nhỏ đức cao vọng trọng, Vũ Đông à, thời điểm cậu đón người ta, thay tôi chào hỏi lão nhân gia người một câu nhé!

Trương Vũ Đông nghe được nhưng lại làm như không nghe thấy, chỉ là khóe miệng nâng lên một nụ cười chế giễu.

- A, lão tiên sinh!

Tuổi tác Bạch Tiểu Thăng còn chưa đến ba mươi, vậy mà đã là lão tiên sinh rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận