Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 629: Họ Bạch, ngươi đừng rơi vào tay của ta!



- Sao ngài lại nói thế, một chuyện lớn như vậy sao tôi dám để cho ngài nhường nhịn chứ!

Vương Tân Thành vội vàng khoát tay, giải thích với Phùng Ly.

- Người tên Bạch Tiểu Thăng kia thật ra tôi cũng gặp cậu ta một lần, cũng chưa có thân quen gì. Nhưng vì năng lực xuất chúng, làm cho Lý đại sự vụ quan đánh giá cao, hay nhắc đến. Tôi chỉ nghĩ đó là một nhân tài, cho nên tôi mới thuận miệng nói ra mà thôi. Nếu có gì không đúng thì ngài coi như là tôi chưa nói gì hết!

Vương Tân Thành miệng tuy cười nhưng lòng lại khổ sở không thôi.

Vừa rồi hắn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà nói với Phùng Ly chăm sóc đến Bạch Tiểu Thăng.

Thực tế điều này cũng trách không được Vương Tân Thành nhất thời chủ quan, không giữ kín miệng.

Sự tình là có nguyên nhân.

Vương Tân Thành thăng chức thành sự vụ quan, đều vào nhờ sự ủng hộ của Lý đại sự vụ quan.

Bẩn thân hắn cũng muốn đáp trả ân tình của lãnh đạo, để cho lãnh đạo cao hứng.

Điều này đối với tương lai của hắn chỉ có lợi mà không có hại.

Tuy nhiên trực tiếp báo đáp Lý đại sự vụ quan quá bắt mắt, có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm trong bóng tối nữa.

Cho nên, Vương Tân Thành nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng.

Theo những gì hắn thấy, Bạch Tiểu Thăng và vấn đề lên chức của Lý đại sự vụ quan có mối quan hệ gì đấy nhưng quan hệ như thế nào thì hắn mặc kệ.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng chính là điều hắn báo đáp cho lãnh đạo!

Đã không thể trực tiếp báo đáp Lý đại sự vụ quan, vậy hắn liền chiếu cố Bạch Tiểu Thăng nhiều hơn.

Bằng cách này lãnh đạo có thể hiểu nỗi khổ tâm và nỗ lực của hắn.

Mấy ngày trước, Vương Tân Thành mang theo tâm tư này gặp mặt Bạch Tiểu Thăng, cùng nói chuyện với nhau. Thậm chí không tiếc nói cho Bạch Tiểu Thăng rất nhiều sự tình bên trong. Đương nhiên, hắn cũng muốn đặt cược vào Bạch Tiểu Thăng, đặt "nhân" để sau này gặt được "quả".

Đây là những lý do tại sao Vương Tân Thành lại lỡ miệng.

Mà chỉ dám mở miệng nhắc qua cũng là có ẩn tình.

Người phụ nữ tên Phùng Ly này rất hay lừa người. Bình thường cười nói cùng Lý đại sự vụ quan, nhìn như mối quan hệ giữa hai người khá tốt.

Theo lý mà nói Vương Tân Thành là một sự vụ quan mới, nhiều nhất là nàng gật đầu một cái, cho qua hoặc nói thêm vài câu, vẫn là một loại tư thế bình ổn. Theo ý nghĩ của Vương Tân Thành, đây chẳng phải là việc để tâm đến mặt mũi của Lý đại sự vụ quan sao?

Điều này cũng làm cho Vương Tân Thành hiểu sai ý, đem nàng làm thành "người một nhà".

Vương Tân Thành nghĩ rằng nàng sẽ nhìn vào mặt mũi của Lý đại sự vụ quan. Sau khi nghe nó, ít nhất sẽ ngồi nghe mà không quay mặt bước đi.

Chiếu cố bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là mặt mũi của lãnh đạo.

Với ý tưởng như vậy, Vương Tân Thành mới dám mở miệng nói ra.

Nhưng điều hắn không ngờ đến là Phùng Ly đột nhiên thay đổi sắc mặt, cặp mắt đẹp lóe lên như bên trong ẩn dấu hai thanh dao, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Người phụ nữ này không tốt như gương mặt thân thiện thường thấy.

Dọa cho Vương Tân Thanh sợ hãi, nhanh chóng thanh minh cho bản thân, vấn đề lãnh đạo gì cũng ném ra sau đầu.

- Nguyên lai là như thế sao, xem ra là tôi hiểu lầm.

Phùng Ly lại cười ngọt ngào một tiếng, khí thế sắc bén của sự giận dữ đã mất sạch, thậm chí làm cho Vương Tân Thành cảm giác khi nãy hắn sinh ra ảo giác.

Tuy nhiên cảm giác bây giờ mới là ảo giác.

- Ngài đang vội vàng đi gặp tổng giám đốc, vậy tôi không trì hoãn thời gian của ngài, tôi cũng phải trở về làm việc đây.

Vương Tân Thành tranh thủ mỉm cười với Phùng Ly một tiếng, nói.

- Ngài phải đi đến Trung Kinh trước một ngày, tôi sẽ nhớ điều đó và đưa vé máy bay cho ngài. Gặp lại ngài sau.

- Gặp lại.

Phùng Ly mỉm cười.

Vương Tân Thành vội vàng rời đi, quay lưng về phía Phùng Ly, sắc mặt của hắn cũng có vài phần khó coi.

- Bạch Tiểu Thăng ơi, tôi vốn là ý tốt, nhưng vì vậy mà đã đem lại phiền toái cho cậu, mong cậu bình an.

Vương Tân Thành âm thầm lầm bầm.

Phùng Ly nhìn xem bóng lưng của Vương Tân Thành, nở một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt ẩn ẩn ý vị không rõ ràng.

Sau đó, nàng cất bước chạy tới văn phòng Hạ Hầu Khải.

Gõ cửa mà vào.

Hạ Hầu Khải ngẩng đầu thấy nàng, lập tức cười,

- Tiểu ly tới rồi.

- Đúng vậy ạ, một cô giáo lớp đào tạo đến tìm đến ngài báo cáo công tác.

Phùng Ly cười ngọt ngào một tiếng.

Ở trong mắt Hạ Hầu Khải, Phùng Ly là nhóm người trở thành sự vụ quan đầu tiên, được chính hắn công nhận.

Năng lực của nàng rất nổi bật, đối đãi tử tế với người khác, nhìn như khéo léo, nhưng lại là một người công chính nhất, sẽ không bị bất luận kẻ nào rung chuyển lập trường.

Vì vậy, Hạ Hầu Khải tín nhiệm nàng, phái nàng làm giáo viên cho lớp đào tạo.

- Lần này là cô xung phong, nhưng cũng không cần áp lực quá lớn.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Dạ vâng.

Phùng Ly mỉm cười và bước tới, sau đó nói,

- Con còn muốn cám ơn ngài nữa.

- Cảm ơn tôi?

Hạ Hầu Khải khẽ giật mình, có mấy phần không hiểu.

- Ngài quên sao? Con từng học tại khoa kinh tế ở đại học Trung Kinh, học tiến sĩ quản lý, giảng viên của con hiện nay là viện trưởng quản lý đại học Trung Kinh. Lần này là việc con có thể trở lại chốn cũ, thăm lại giảng viên, điều đấy còn không phải cám ơn ngài sao!

Phùng Ly cười hì hì nói.

- A? Thì ra là thế.

Hạ Hầu Khải cười to,

- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, nên gặp lại vị giảng viên năm xưa của cô, đó là một người tài cao học rộng!

Hạ Hầu Khải biết rõ Phùng Ly nói tới ai.

Phùng Ly sau khi cười xong, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ hỏi Hạ Hầu Khải,

- Lần này, ngài vì sao đem lớp đào tạo tổ chức tại Trung Kinh? Con còn tưởng ngài sẽ tổ chức tại Lâm Thâm.

Đây cũng là điều làm Phùng Ly khó hiểu.

- Cái này sao. . .

Hạ Hầu Khải hắc hắc cười một tiếng,

- Con nhóc kia, thấy ta vui vui nên hỏi tới phải không, con hỏi hơi nhiều đấy!

Lời này làm cho Phùng Ly âm thầm liếc xéo ông ta.

Tổng giám đốc vĩ đại của tôi, những sự tình mà ngài làm quá như thế chúng tôi không phải chưa từng gặp qua...

Một già một trẻ, lại nói chuyện một hồi.

Phùng Ly cũng coi như báo cáo công tác hoàn tất.

- Được rồi, con đi đi, ta còn có một đống công việc muốn xử lý.

Hạ Hầu Khải cười một tiếng, cầm qua một phần văn kiện, dùng bút phê chỉ thị.

- Tốt.

Phùng Ly gật đầu, lại hỏi một câu,

- Ngài còn muốn dặn dò gì không? Lần này, có ai lọt vào tầm mắt của ngài không, người cần đặc biệt chú ý?

Ngòi bút của Hạ Hầu Khải dừng lại một chút trên tờ giấy, sau đó cười nói,

- Không có.

- Vậy con đi đây.

Phùng Ly nói.

Hạ Hầu Khải khẽ gật đầu, Phùng Ly lui ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa, Hạ Hầu Khải ngẩng đầu nhìn cửa ra vào một chút, ánh mắt nghiền ngẫm, khóe miệng mỉm cười.

- Bạch Tiểu Thăng, ta không nhường cho cậu, cũng không thành vấn đề chứ!

- Tiểu tử cậu có thể để cho ta kinh ngạc không chỉ một lần, vậy lần này ta lại ở đây chờ tin tốt của cậu!

Hạ Hầu Khải ngưng cười, cúi đầu tiếp tục phê chỉ thị.

Ngoài cửa, Phùng Ly rời đi.

- Lần này, lão già không có muốn chiếu cố ai, vậy cũng có thể nói mình không cần cho mặt mũi của bất kỳ người nào trong lớp đào tạo kia!

Phùng Ly mỉm cười rất hài lòng, có loại cảm giác bá chủ thiên hạ.

Lập tức, nàng liền nghĩ tới sự tình Vương Tân Thành nói tới.

- Họ Vương, để cho mình trông nom một tên gọi là Bạch Tiểu Thăng sao? Còn cầm Lý đại sự vụ quan tới dọa mình.

Trong bụng Phùng Ly lại có chút khó chịu, hừ lạnh một tiếng.

- Làm việc thiên vị ở chỗ mình là không được. Hừ, mình ngược lại muốn xem xem, hắn muốn mình chăm sóc một người tên Bạch Tiểu Thăng có tài cán gì.

Phùng Ly đạp giày cao gót trên nền nhà rời đi trong tiết tấu ưu nhã của tiếng bước chân.

- Hi vọng họ Bạch kia an phận, chớ rơi vào trong tay bản cô nương, nếu không cô nương đây cho hắn đẹp mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận