Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1632: Tôi tin cậu mới là lạ

- Ông nội, người bạn này của cháu mới lần đầu tiên đến nhà chúng ta làm khách, vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không thể xem là thật.

Mặc Tử Nhạc vội vàng hoà giải.

- Đúng vậy, cụ ơi, cháu chỉ là xem sơ qua mới có thể lỡ lời, ngài đừng để trong lòng.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói.

Ông cụ nhà họ Mặc trực tiếp lắc đầu, cố chấp lên, đi thẳng qua và ngồi xuống cạnh chiếc bàn vuông, dùng ngón tay gõ vào tranh chữ của mình:

- Nếu cậu thật sự là người bình thường, tuyệt đối không nói như vậy! Cậu dứt khoát viết hai chữ cho ông già này xem thử! Vừa xem sẽ biết!

Cậu nói chữ này có chuẩn ý hay không, vậy cậu viết cho tôi xem thử!

Mặc Tử Nhạc nghe vậy, âm thầm kêu khổ, không nhịn được lén nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bảo Bạch Tiểu Thăng viết hai chữ xem?

Nếu như Bạch Tiểu Thăng viết xong, vậy không phải là làm cho ông cụ khó xử ở trước mặt mọi người sao?

Nếu cố ý viết không tốt, ông cụ luyện qua thư pháp nhiều năm như vậy, còn không nhìn ra à?

Nói chung, Bạch Tiểu Thăng viết cũng không phải, không viết cũng không phải.

Thực sự đau đầu!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có chút khó xử.

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lập tức mỉm cười nhã nhặn nói với ông cụ nhà họ Mặc:

- Cụ ơi, ngài có chỗ không biết, cháu thật sự đã học qua thư pháp, nhưng trước đây thầy dạy cháu đã nói, con người cháu có năng lực quan sát rất cao, chỉ là viết không tốt. Cháu biết cái này gọi là “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”. Thật ra, năng lực quan sát của cháu cũng rất bình thường, chỉ là trong các học trò của thầy ấy lại là người tương đối dám nói mà thôi.

Ông cụ nhà họ Mặc không tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục mỉm cười và nói:

- Thật ra, lúc đó cháu theo lão tiên sinh lâu rồi, thường nghe ông nói về chữ của người khác, cái gì “hình chuẩn mà ý thiếu', cái gì 'mềm mại mà không có xương', nghe nhiều nên cháu nhớ kỹ, nhìn chữ viết quá nhẹ, cháu lại nói không có căn cốt, không nhìn ra lai lịch, lại nói thiếu chút thần ý, dù sao bình thế nào cũng là quan điểm cá nhân, bởi vậy lừa gạt được vài lần, cháu cũng được tiếng là có chút năng lực quan sát.

Bạch Tiểu Thăng nói như thật, ngay cả Mặc Tử Nhạc cũng suýt tin.

Ông cụ nhà họ Mặc nửa tin nửa ngờ.

- Bởi vậy, vừa rồi anh Mặc hỏi cháu chữ này thế nào. Cháu làm sao biết được đây là tranh của ông, còn tưởng là người khác đưa cho ông, cháu nhất thời nhanh miệng, mới lừa anh ấy thế, không ngờ bị ông nghe được, cháu thật sự bêu xấu rồi.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thành khẩn:

- Mong ông đừng để trong lòng, ông bảo cháu viết thì cháu không dám, thật sự không được, cháu cũng không dám ở đây làm phiền nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói rất nghiêm trang, giống như thật.

Dù sao cũng không viết.

Ba người Mặc Tử Nhạc, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, không khỏi phục tài năng nói của Bạch Tiểu Thăng.

Ông cụ nhà họ Mặc cũng hơi tin.

Nhìn thái độ chân thành của chàng trai trẻ này, cụ già cũng bớt giận. Nhiều năm như vậy, ông tu tâm dưỡng tính cũng không phải uổng phí, nhất thời tức giận lên mới nói với giọng điệu không tốt. Thật ra nghĩ lại, người ta mới lần đầu tiên đến nhà làm khách, ầm ĩ đến mức mọi người khó coi cũng không tiện, có vẻ như nhà họ Mặc bọn họ không hiểu đạo đãi khách.

Ông cụ nhà họ Mặc cũng thuận theo đó bước xuống, ho khan một tiếng nói:

- Cậu trai trẻ, cậu nói cũng xem như thành thật, vậy chuyện này bỏ qua đi.

Lời này vừa ra, Mặc Tử Nhạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng phục Bạch Tiểu Thăng sát đất.

Người này thật sự quá giỏi!

Cũng không phải người nào cũng có tài ăn nói được như vậy!

- Cụ thật là rộng lượng, không chấp nhặt với đám trẻ như cháu, lấy phong độ này của cụ, bức tranh chữ này chắc hẳn giấu thần vận bên trong, cháu tầm mắt vụng về không thể nhìn thấu được.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm trang nói, lặng lẽ tâng bốc ông cụ.

Ông cụ nhà họ Mặc nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, khoát tay, mỉm cười và nói:

- Cậu trai trẻ, cậu bớt tâng bốc tôi đi. Thật ra, cậu đến nhà, tôi cũng không nên không khách sáo với cậu như vậy, cậu cứ coi như tôi già rồi nhất thời hẹp hòi.

Bạch Tiểu Thăng luôn miệng nói không dám.

Mặc Tử Nhạc nhân cơ hội chuyển đề tài.

Có chuyện như thế xảy ra, Mặc Tử Nhạc cũng không dám ở lâu với ông mình, trò chuyện một lúc liền nói không dám quấy rầy ông cụ, muốn đi thu xếp cho đám người Bạch Tiểu Thăng.

Ông cụ nhà họ Mặc cũng đồng ý.

Mặc Tử Nhạc vội vàng dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng rời đi, lòng bàn chân không khác gì bôi dầu.

Ông cụ nhà họ Mặc ngồi một mình ở bên cạnh bàn vuông, ngắm nhìn tranh chữ của mình, càng nhìn chân mày càng nhíu lại, cuối cùng liếc nhìn ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Nói còn êm tai hơn cả hát, suýt nữa bị cậu ta lừa được rồi! Cậu mà không hiểu à? Tôi tin cậu mới là lạ đấy, thằng nhóc này thật là xấu!

Lẩm bẩm xong, ông cụ nhà họ Mặc đứng dậy gọi người giúp việc nào, khẽ dặn dò một hồi.

Người giúp việc nghe xong liền gật đầu, vội vàng rời đi.

Ông cụ nhà họ Mặc còn lại một mình liên tục cười lạnh, hình như đang nói với Bạch Tiểu Thăng trong không trung:

- Tôi xem cậu còn giả vờ được với tôi nữa không!

Mặc Tử Nhạc dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng vội vàng quay về phòng khách, trên đường đi còn lau mồ hôi, liên tục giơ ngón tay cái lên với Bạch Tiểu Thăng.

- Vừa rồi, thật sự làm tôi sợ quá!

Mặc Tử Nhạc nói:

- Tôi ở nhà này lại nổi loạn, cũng chỉ sợ ông nội này của tôi, có thể khi còn nhỏ đã sợ thành bệnh rồi! Lúc nãy nhờ có Tiểu Thăng cậu nhanh nhạy, chỉ là uất ức cậu phải hạ thấp bản thân.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Mặc Tử Nhạc mỉm cười:

- Thật ra cũng tại tôi, không nên ở phía sau bàn luận tung tung, làm cho cụ không vui.

Bàn luận tung tung cái gì, Mặc Tử Nhạc sẽ không tin đâu, hắn thấy Bạch Tiểu Thăng bình luận tấm biển treo ở cửa tiểu viện, không sai một từ với chuyên gia thư pháp đã nói. Bạch Tiểu Thăng cũng không phải là một người mở miệng ăn nói lung tung, còn có thân phận của Bạch Tiểu Thăng, vậy càng không phải là hạng người nói không suy nghĩ.

Xem ra, qua nhiều năm như vậy, nhưng chữ của ông nội mình vẫn không tiến bộ.

Trong lòng Mặc Tử Nhạc thầm nghĩ, còn có chút hả hê, chỉ là không có thể hiện ra ngoài.

Thật ra, khi mẹ qua đời, ban đầu hắn hận cái nhà này, thậm chí hận trung y, hận ông nội, nhưng từ lúc hắn trở thành bác sĩ Tây y,

Nghiên cứu qua căn bệnh của mẹ mới biết được trung y trị liệu dè dặt chưa chắc đã không phải là chuyện tốt, đổi lại thành Tây y cũng không có gì tốt hơn.

Mặc Tử Nhạc biết những điều này. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút xoắn xuýt đối với Trung y.

Cho dù không hận ông mình, Mặc Tử Nhạc vẫn có chút "ý nghĩ xấu", cũng giống như nghe Bạch Tiểu Thăng bình luận liền mơ hồ cảm giác sảng khoái.

Có lẽ trong lòng có chút biến thái. . .

- Nói chung, cảm ơn cậu lần nữa, bây giờ tôi đưa mọi người trở về nhà nghỉ tạm.

Mặc Tử Nhạc mỉm cười và nói.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau gật đầu.

Mặc Tử Nhạc đưa bọn họ trở về phòng khách liền xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng ở trong gian phòng của mình, vừa rót chén nước uống đã nghe có người gõ cửa.

Lúc đầu, anh còn tưởng rằng là Mặc Tử Nhạc vừa đi đã quay lại.

Chờ tới khi Bạch Tiểu Thăng đứng dậy mở cửa, mới phát hiện đứng ở phía ngoài là một người trung tuổi mình không quen. Trên mặt đối phương cười tủm tỉm, vẻ mặt hòa khí, một người trẻ tuổi khác đi theo phía sau, trong tay cầm đồ.

- Thưa ngài, tôi là người giúp việc chịu trách nhiệm về bữa tiệc tối của nhà họ Mặc, cố ý qua đây mong ngài cho biết có ăn kiêng món gì không.

Người kia nói xong, xoay người lấy đồ từ trong tay người phía sau.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy kỳ lạ.

Nhà họ Mặc này thật đúng là nhà lớn nghiệp lớn, nhiều quy củ, đối với khách tri kỷ cẩn thận như vậy à?

Chờ người kia cầm đồ chuyển về phía trước, cười ha hả nói:

- Mời ngài viết xuống các món mình ăn kiêng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đồ trong tay hắn liền ngẩn người ra.

Khay bằng gỗ, phía trên lại là giấy và bút mực.

Bạch Tiểu Thăng lập tức ý vị thâm trường nhìn đối phương.

Chỉ sợ đây không phải là quy định đãi khách của nhà họ Mặc.

- Là ông cụ Mặc phái anh tới à?

Bạch Tiểu Thăng nói.

Mắt của đối phương lộ vẻ khác thường, ngay sau đó cười, ông cụ đã đoán được tình huống này:

- Ngài thật thông minh, vậy ngài viết, hay là không viết?

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, đưa tay cầm bút lông, nghĩ viết tùy ý, lừa gạt là được.

Dù sao ông cụ không ở đây, không nhìn ra anh cố ý viết không tốt.

- Ông cụ nhà tôi nhờ chuyển lời cho ngài.

Đối phương thấy thế, chậm rãi ung dung nói:

- Vừa rồi tai vách mạch rừng, không tiện giao lưu với ngài, lần này thành tâm phái người qua, mời một chữ thật sự của ngài, nếu như vậy mà ngài còn thấy chưa đủ, vậy thực sự là không nể tình, không cần làm bạn với nhà họ Mặc.

Lời nói này làm cho tay Bạch Tiểu Thăng cầm bút phải dừng lại.

Ngay sau đó anh liền cười gượng.

Ông cụ nhà họ Mặc là nhân vật thế nào, sống bao nhiêu tuổi như vậy, người già cũng thành tinh, thật sự cho rằng anh sẽ lừa được sao?

Sau lưng sai người nói mấy câu, xem như đã bắt được mình.

Nếu giả ngây giả dại, ông cụ sẽ mất hứng, có lẽ sẽ giận chó đánh mèo cho rằng Mặc Tử Nhạc nhận thức người không rõ.

Bạch Tiểu Thăng cân nhắc một lát rồi khẽ cười khổ, nâng cao cổ tay viết ba chữ tinh tế "Không ngại miệng.”

Sau khi viết xong, Bạch Tiểu Thăng ném bút qua chân thành nói:

- Chờ lát nữa tôi xin lỗi ông cụ, tôi không có lòng dạ nào lừa bịp, thật lòng gửi lời chào.

Lúc này người giúp việc tươi cười, liên tục gật đầu:

- Vậy không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.

Dứt lời, hắn cầm đồ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận