Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2016: Rắc rối được giải trừ

Tiểu Trần tới xem mắt Lâm Vi Vi, khi nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện điện thoại với Quý thị, đã biết được mình không thể so sánh được với người đàn ông mình xem làm đối thủ này!

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng thể hiện ra nhân mạch, tài lực, làm cho hai chuyên gia đến nhà tặng quà, Tiểu Trần còn có thể kiên trì chống đỡ không phục, cũng là do lòng tự trọng của người đàn ông xui khiến.

Tiểu Trần cho rằng dựa vào thân phận là biên tập sự nghiệp, ngược lại cũng có thể tranh cùng một nhà kinh doanh.

Kết quả không ngờ người ta có thể tùy tiện lại có thể liên hệ đến thăm Quý thị.

Vậy còn so sánh thế nào được?

Một khi ý thức được Bạch Tiểu Thăng cách mình quá xa, lúc này Tiểu Trần quyết định bôi dầu vào lòng bàn chân và chuồn mất.

Nếu hai bên vì mâu thuẫn khác mà xung đột, lấy tính tình khéo đưa đẩy của Tiểu Trần, hắn sẽ thử chủ động cầu hòa lấy lòng, tranh thủ đạt được lợi ích, nói không chừng bởi vậy sẽ có một quan hệ tốt, sau đó ở có niềm vui bất ngờ trên con đường công danh của mình.

Nhưng chuyện này liên quan đến một người phụ nữ lại khác.

Tiểu Trần cho rằng mình có cúi đầu nghe theo, cũng không giải quyết được mâu thuẫn, còn không bằng rút lui trước, tránh tiếp tục làm người ta chướng mắt.

Tiểu Trần suy nghĩ rõ ràng, thực hiện cũng rõ ràng.

Dì Lâm trơ mắt nhìn Tiểu Trần chạy mất, chỉ còn lại một mình mình cũng tính không đợi nữa.

Bà ta làm mai, đối tượng xem mắt cũng đi, vậy bà ta ở lại còn có ý nghĩa gì nữa.

Dì Lâm cũng tìm cái cớ tạm biệt ông Lâm bà Lâm, không để ý tới lời mời ở lại ăn cơm của hai vợ chồng đã vội vàng rời đi.

Chờ ra khỏi cửa nhà họ Lâm, đi xuống tầng, dì Lâm kia vẫn liếc nhìn lại, trong ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đối tượng của con bé nhà họ Lâm người ta trẻ tuổi, đẹp trai còn nhiều tiền là do người ta may mắn, người ta có bản lĩnh, mình hâm mộ đến chết cũng vô dụng.

Thấy ngay cả hai chuyên gia cũng chủ động đến nhà tặng quà, chứng tỏ lai lịch của cậu thanh niên kia không nhỏ!

Về sau mình tốt nhất vẫn nên quan hệ tốt với bà Lâm, không thể nói xấu sau lưng nữa.

Nếu không, thật sự là họa từ miệng mà ra!

Từ điểm này, dì Lâm này vẫn nhớ lâu, sau đó nói người nhà họ Lâm tốt, có người muốn nói nhà họ Lâm không phải, bà ta cũng kiên quyết bảo vệ, khiến cho người bên ngoài đều cho rằng bà ta đổi tính.

Đương nhiên, những điều này đều nói sau.

Bạch Tiểu Thăng nghe điện thoại xong, trở về nhìn thấy trong phòng khách tự nhiên bớt đi hai người.

Không thấy bóng dáng của Tiểu Trần và Dì Lâm đâu nữa.

Khi Bạch Tiểu Thăng đang kinh ngạc, Lâm Vi Vi chủ động giải thích với anh:

- Dì Lâm và ngài Trần nói trong nhà có việc gấp, đều đi rồi.

Lúc nói lời này, Lâm Vi Vi tươi cười vui vẻ.

Thấy hai người này chạy trối chết, Lâm Vi Vi đã cảm thấy hài lòng, thú vị.

Bạch Tiểu Thăng hiểu được, lập tức khẽ cười, gật đầu.

Nếu hai người này biết khó mà lui, Lâm Vi Vi xem như cũng được giải "vây".

Ông Lâm bà Lâm đều đang thưởng thức món quà do chuyên gia đưa tới, yêu thích không buông tay, lại cảm thấy món quà này quá đắt tiền!

- Tiểu Bạch à, các chuyên gia đưa món quà tới chắc là rất đắt tiền, bằng không... cháu trả lại!

Tay ông Lâm nâng tác phẩm điêu khắc nhỏ, nhịn đau nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Quả thật có hơi đắt tiền!

Bà Lâm cũng nói.

Hai người không dám nhận.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế, lập tức cười:

- Đây là một phần thành ý của cháu thôi. Chú dì, chúng ta không thể lấy tiền để cân nhắc tấm lòng, đúng không. Những cái này xem như là thưởng cho Vi Vi vất vả cần cù làm việc cũng hoàn toàn không quá đáng. Chú dì cứ yên tâm nhận đi!

Thấy Bạch Tiểu Thăng nói thành khẩn, ông Lâm bà Lâm quả thật cũng thích, trong giây lát càng khó mà vứt bỏ được.

- Ba, mẹ cứ cất đi.

Lâm Vi Vi cũng khuyên nhủ.

Lôi Nghênh cũng hát đệm.

Lúc này ông Lâm bà Lâm mới cất đồ đi.

Nếu như hai người này biết trong thẻ ngân hàng của cô gái có trên trăm triệu, sợ cũng sẽ không cảm thấy hai tác phẩm nghệ thuật này đắt tiền nữa đâu...

- Tiểu Bạch à, cháu hiếm khi tới một lần, trưa này ở lại ăn cơm đi, dì cho cháu nếm thử tay nghề của dì.

Bà Lâm nhiệt tình nói.

Ông Lâm cũng cười ha hả nói:

- Đúng đúng, dì cháu nấu ăn là nhất đấy, có thể so với đầu bếp lớn. Chú ăn thức ăn dì cháu nấu mấy chục năm, còn chưa có ăn đủ đâu. Chỉ là con bé Vi Vi này trước mắt không được chân truyền, chờ mẹ nó dạy nó rồi, ai cưới nó cũng xem như có phúc.

Lời này vừa nói ra, Lâm Vi Vi lập tức đỏ mặt, trách ba mẹ mình:

- Ôi, ba mẹ nói gì vậy, bọn con đang vội đi cho kịp chuyến tàu, không kịp ăn cơm trưa đâu!

Lâm Vi Vi lại muốn đánh tiếng bảo Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh đi.

- Con bé này, làm gì có chuyện đến nhà không ăn cơm đã đi chứ? Mẹ không đồng ý! Còn nữa, mẹ cũng không phải không biết chuyến tàu con đi lúc mấy giờ! Không phải là mười hai giờ rưỡi sao? Bây giờ mới mười giờ, nấu cơm ăn vẫn còn kịp! Con tới phụ mẹ một tay đi!

Bà Lâm đánh tiếng bảo Lâm Vi Vi đi vào bếp:

- Trước đây mẹ chiều con sinh hư, bây giờ lại phải dạy con cách nấu ăn thế nào!

Lâm Vi Vi thấy mẹ cô cố ý làm như vậy, cũng chỉ có thể nói với Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh:

- Còn chưa đến giờ, vậy hai anh ngồi một lát, em với mẹ đi nấu cơm.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Vi Vi gật đầu, sau đó nhìn về phía bà Lâm mỉm cười nói:

- Dì, không cần quá rắc rối đâu, tùy tiện ăn một chút là được.

- Đúng vậy.

Lôi Nghênh cũng cười, nói.

- Các cháu cứ chờ đi.

Bà Lâm đáp một tiếng rồi kéo con gái đi vào phòng bếp.

Trên thực tế, dạy con gái nấu ăn chỉ là một chuyện, bà Lâm cũng muốn nhân cơ hội tìm hiểu thêm tin tức từ chỗ của Lâm Vi Vi.

Người trẻ tuổi họ Bạch này quả thật quá phù hợp với tiêu chuẩn chọn rể của bà.

...

- Bọn họ đi làm cơm rồi, nào, chúng ta uống trà của chúng ta đi.

Ông Lâm mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

- Ngài quá khách sáo rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Chú Lâm thích điêu khắc, cháu cũng rất thích mấy thứ đó, có hiểu sơ qua, không bằng chúng ta giao lưu một lát?

- Ồ? Cháu cũng biết và thứ này à?!

Ông Lâm ngoài ý muốn nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

...

Bữa trưa ban đầu vốn chuẩn bị cho Tiểu Trần và bà mối Dì Lâm, giờ lại được mang ra chiêu đãi Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh.

Năm người mười món ăn. Có đồ miền núi, đồ hải sản, sắc hương vị đều tốt.

Ông Lâm nói thật sự không sai, tay nghề của bà Lâm thật sự không thua tiêu chuẩn của đầu bếp lớn. Nghe nói năm đó, bà Lâm từng học qua một đầu bếp quốc tế đã về hưu.

Trong bữa tiệc, Bạch Tiểu Thăng hết lời khen ngợi, còn xin bà Lâm chỉ giáo một hồi.

- Tiểu Bạch hiểu thật nhiều, vừa rồi bà nấu cơm, cậu ta còn trò chuyện với tôi về điêu khắc, còn trò chuyện tới thư pháp và quốc hoạ, có cách nghĩ rất hay!

Ông Lâm khen Bạch Tiểu Thăng với bà Lâm.

- Ồ?

Bà Lâm kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Cháu chỉ biết chút ít, cũng chỉ giao lưu với chút Lâm một lát thôi.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng ở trên bàn cơm nói với bà Lâm về thư họa, còn tranh thủ thời gian tiếp tục “giao lưu” với ông Lâm về điêu khắc nghệ thuật.

Một bữa cơm, Bạch Tiểu Thăng nói cho hai vợ chồng này liên tục gật đầu, khen ngợi không dừng.

Ăn cơm xong, thấy cũng gần đến giờ, đám người Bạch Tiểu Thăng mới có thể tạm biệt.

Lúc này ông Lâm bà Lâm vui vẻ tiễn con gái, còn có “con rể tương lai” bọn họ chọn trúng xuống tầng, nhìn theo bọn họ rời đi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi tới nhà ga.

Trên đường, Lâm Vi Vi tươi cười ngọt, còn hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, em trả lại tiền hai món của anh, không thể để cho anh phải tốn kém như vậy được.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp xua tay, mỉm cười nói:

- Thôi quên đi, quan hệ chúng ta thế nào, chút tiền nhỏ này tính là gì.

Lâm Vi Vi nghe nói thế trong lòng thấy ấm áp, gương mặt ửng đỏ, tươi cười có phần e lệ.

Ba người chạy đến nhà ga, ngồi tàu cao tốc lao thẳng đến Lâm Thâm.

Năm giờ chiều, đám người Bạch Tiểu Thăng đến Lâm Thâm, chờ ra khỏi trạm tàu cao tốc thì xe của công ty đã chờ bọn họ ở bên ngoài.

Lần này là Lâm Kha tới đón ba người. Trên xe, Lâm Kha trực tiếp cười hì hì và với Bạch Tiểu Thăng:

- Đại Bạch tổng, em xem như đã gặp được ngài rồi.

Lần trước Bạch Tiểu Thăng trở về, Lâm Kha vừa lúc ở bên ngoài, mãi đến khi Bạch Tiểu Thăng về nhà thăm viếng còn chưa thấy đâu, lần này xem như đã gặp.

Cô bé Lâm Kha này dáng vẻ trẻ con nhưng mặc đồ người lớn, nhí nhảnh nói một câu "Đại Bạch tổng", làm người ta nghe vẫn cảm thấy dễ nghe, xưng hô này từ trong miệng cô nói ra lại có phần đáng yêu.

- Còn Đại Bạch tổng, công ty chúng ta còn có Tiểu Bạch tổng à? Sao tôi không biết thế.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy buồn cười nói.

Lâm Kha cười khanh khách, sau đó nói:

- Bây giờ trở về trụ sở chính, đúng không? Ừ, ông Hạ đang chờ ngài, có chuyện làm ăn muốn nói gấp với ngài.

- A, là chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng tò mò hỏi.

Lâm Kha suy nghĩ một lát:

- Nghe nói đã có câu trả lời từ cuộc đàm phán với bên Hàn Hạp rồi.

- Thật sao, tình hình thế nào?

Bạch Tiểu Thăng lập tức hỏi.

Trước khi anh về nhà thăm người thân, ông Hạ từng đặc biệt đề cập với anh về chuyện này, muốn tiếp xúc hợp tác với bên Hàn gia. Nói chờ anh trở về thì chắc cũng có tin tức, lúc này vừa đúng.

Nghe Bạch Tiểu Thăng hỏi, Lâm Kha nhún vai nói:

- Cụ thể thì em không biết, nhưng… hình như không thuận lợi cho lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận