Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1772: Một đời truyền kỳ (2)

Bên kia, vợ chồng Landvo cũng đặc biệt kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Quang Chi và Bạch Tiểu Thăng nói chuyện với nhau.

Bọn họ ở Nam Mỹ nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng nhận ra được Vân Quang Chi là ai.

Đó là truyền kỳ của thế hệ, trinh thám nổi tiếng trên thế giới, truyền kỳ trong giới cảnh sát của Nam Mỹ.

Mỗi một danh hiệu đều không phải là giả!

Nhân vật như vậy lại tới nói nói cười cười với Bạch Tiểu Thăng khiến hai vợ chồng bọn họ lập tức cảnh giác và khẩn trương.

Cho dù là Kathleen cũng không thể bình tĩnh như trước nữa.

- Đó là Vân Quang Chi, vì sao ông ta lại nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng, bọn họ quen biết nhau à?

Landvo không nhịn được nhìn về phía vợ và dò hỏi.

Hắn hỏi lời này thật giống như Kathleen toàn trí toàn năng, cái gì cũng biết vậy.

Kathleen nhíu mày và khẽ lắc đầu, cô ta cũng không biết, nhưng trong ánh mắt lộ ra sự nghiêm trọng.

Nhưng Kathleen suy nghĩ nhiều hơn về sức ảnh hưởng.

Nếu như Vân Quang Chi tham gia, giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng, vậy hướng đi của chuyện này sẽ thế nào!

Bọn họ lại nên làm thế nào!

Kathleen không ngừng suy nghĩ.

Bên kia chúng ta làm rất sạch sẽ, trước mắt hẳn không có sơ hở gì trong chuyện của Bạch Tiểu Thăng!

Bọn họ không cần quá hoảng sợ, bọn họ ở trước mặt lão hồ ly này càng sợ hãi lại càng lộ ra sơ hở!

Dù Vân Quang Chi là truyền kỳ thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là người không phải là thần, không cần sợ ông ta như sợ quỷ thần!

Hôm nay là liên kết điều tra Bạch Tiểu Thăng. Ở phương tây, những hội nghị liên quan đến cảnh sát mười hai nước như vậy thường rất rắc rối, trải qua nhiều tháng mới có thể kết thúc. Chỉ cần điểm quan tâm của bọn họ còn ở trên người Bạch Tiểu Thăng thì không có việc gì!

Chỉ cần qua hai ngày nữa, bên phía Umea, Ruby giải quyết xong những kinh doanh ngầm, chúng ta sẽ không có bất kỳ nhược điểm nào nữa!

Kathleen suy nghĩ một hồi, tâm trạng cũng trầm xuống.

Từ trước đến nay, người phụ nữ này đều rất tự tin vào phán đoán của mình.

- Chúng ta phải làm sao đây?!

Landvo nói nhỏ.

- Yên lặng theo dõi tình hình!

Kathleen nhìn sang bên kia và nói nhỏ với Landvo một cách chắc chắn:

- Anh đừng quá lo lắng! Vân Quang Chi thì thế nào, không có chứng cứ chắc chắn, ông ta cũng không thay đổi được điều gì! Chỉ cần ông ta dám có thiên vị gì, hì hì, dư luận sẽ không bỏ qua cho ông ta!

Kathleen biết rõ, cho dù cao quý như chính khách của một nước có quyền cao chức trọng, cũng sẽ phải e ngại dư luận!

Đó chính là vũ khí của bọn họ!

Landvo âm thầm gật đầu, hắn cũng nhất thời kinh ngạc trước danh tiếng của Vân Quang Chi, bây giờ suy nghĩ lại, quả thật không cần quá mức lo lắng.

Một là lo lắng cũng vô dụng, hai là danh tiếng có lớn hơn nữa nhưng đây là chuyện đang được toàn dân quan tâm, Vân Quang Chi cũng không thể vì tình riêng mà vi phạm pháp luật được!

Nếu làm vậy chính là đâm đầu vào chỗ chết!

Trên mặt Landvo thoáng cười lạnh.

Thật ra hắn rất thích việc có thể thuận tiện kéo một nhân vật truyền kỳ xuống khỏi thần đàn!

Đó cũng là một cảm giác thành tựu vô hình!

Hai người này đã trấn tĩnh lại.

Lúc này đã có người xem bước vào, người trên khán đài cũng tới gần đủ rồi.

Không bao lâu, một đám người xuất hiện ở lối vào.

Một đám người trung tuổi có ngoại hình uy nghiêm đi ở chính giữa. Phần lớn bọn họ đều từ bốn mươi, năm mươi tuổi trở lên, mặc bộ đồng phục cảnh sát, vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

Xung quanh những người này là vài nhân viên bảo vệ và những người tùy tùng đầy khôn khéo lão luyện.

Bọn họ là nhân vật lớn chân chính!

Những người này vừa xuất hiện, tất cả mọi người ở đó đều yên lặng.

Phải biết rằng những người này đều là nhân vật cao tầng trong giới cảnh sát của mười hai nước, mỗi người đều có tiếng tăm lừng lẫy, làm người ta kính nể, e sợ!

- Oa, người đã đến đủ rồi, xem ra hội nghị này sẽ lập tức bắt đầu.

Vân Quang Chi tùy ý liếc nhìn, lẩm bẩm nói.

- Vân lão, vậy ngài đi lên trên đài chủ tịch ngồi chứ?

Lâm Vi Vi không nhịn được hỏi.

Theo cô thấy, Vân Quang Chi có danh tiếng hiển hách, còn là nhân vật số một trong học viện này, không ai cao hơn ông, hẳn có tư cách lên trên ngồi.

- Tôi ngồi đây cũng được, ở đây ngay chính giữa không phải rất tốt sao? Các cô cậu đúng là biết chọn chỗ đấy! Tôi đã căn dặn trước, ngoại trừ đài chủ tịch ra, các người ngồi ở đâu cũng được! Những học sinh trong học viện chúng tôi cũng không nói gì đâu.

Vân Quang Chi trực tiếp ngồi xuống chỗ Lâm Vi Vi nhường ra, nói.

Lâm Vi Vi mới hiểu ra. Không trách được nhân viên kia căn bản không quan tâm tới chỗ ngồi của bọn họ.

Sau khi Vân Quang Chi ngồi xuống, cũng bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ngồi:

- Hai người trẻ tuổi lại ngồi sát bên cạnh lão già tôi đi.

Có Vân Quang Chi đã lên tiếng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều lần lượt ngồi xuống. Bạch Tiểu Thăng, Ngụy Tuyết Liên vẫn ngồi ở chỗ ban đầu, sát bên kia của Vân Quang Chi.

Khi thấy những nhân vật lớn kia đã bước vào, Lâm Vi Vi cũng cảm giác được khí thế trên người bọn họ làm cho người ta không thể thở được, bèn không nhịn được nói với Vân Quang Chi nói:

- Đây đều là nhân vật lớn của các quốc gia! Đúng là lợi hại! Vân lão, ông có quen biết với bọn họ không?

Theo Lâm Vi Vi thấy, Vân Quang Chi là nhân vật truyền kỳ, những nhân vật lớn kia hẳn không xa lạ gì với ông, không ngừng lát nữa sẽ chào hỏi từ xa đấy.

Phản ứng của Vân Quang Chi với chuyện này rất lãnh đạm, tùy ý "Ừ" một tiếng và thuận miệng nói:

- Đều biết cả.

Khi nói xong, Vân Quang Chi quay sang nói tiếp với Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu nhóc, tôi hỏi cậu vài chuyện.

- Vân lão cứ hỏi không sao.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Dù sao, cuộc phong ba hôm nay đều phải dựa vào ông cụ này để ổn định đấy.

- Nếu như cậu không gặp tôi, cho dù các cậu lấy được những chứng cứ này, muốn đánh thắng vụ kiện này thì không biết phải tới năm nào tháng nào đâu? Đây không phải là chuyện nửa tháng, mấy ngày chứ?

Vân Quang Chi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng ngẩn người, không rõ vì sao Vân Quang Chi lại hỏi như vậy, anh cũng nhìn không thấu được tâm trạng của ông nên dứt khoát nói thật:

- Đúng vậy.

Vân Quang Chi bắt chéo hai chân, ngồi ở chỗ đó cười hì hì, quan sát Bạch Tiểu Thăng:

- Vậy có phải cậu nên cảm ơn tôi, cho tôi chút lợi ích hay không?

Vân Quang Chi vừa nói vậy, Bạch Tiểu Thăng liền nghẹn lời.

Lời này cũng không tiện nói công khai như thế chứ? Dù sao đây cũng là trước mặt công chúng, không chừng có người nào đó có Thuận Phong Nhĩ nghe được, ông không sợ có rắc rối sao?

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng biết lợi ích của Vân Quang Chi không liên quan tới tiền tài, cho dù nghe ra vấn đề, nhưng Bạch Tiểu Thăng biết rất rõ ràng Vân Quang Chi là người nào.

- Tôi tất nhiên phải cảm ơn Vân lão, không biết ngài muốn tôi làm gì?

Bạch Tiểu Thăng thẳng thắn nói.

Vân Quang Chi lại không trả lời ngay mà cười tủm tỉm gật đầu:

- Được, cậu nhớ kỹ những lời này là được!

Vân Quang Chi còn vỗ nhẹ vào vai của Bạch Tiểu Thăng, vui vẻ nói:

- Lát nữa, không quan tâm tôi làm gì cũng là vì tốt cho cậu, tạm thời xem như phần thưởng của cậu dành cho tôi, cậu cũng không thể từ chối đâu đấy!

Nếu như lời này rõ ràng thì cũng thôi.

Nhưng ông chỉ nói một nửa, thật khiến cho người ta rất không yên lòng.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng không do dự, lại đồng ý một cách thoải mái.

Cho dù do dự cũng vô dụng, không chừng còn có thể làm cho ông cụ này mất hứng...

Vân Quang Chi cười to đầy thỏa mãn, lại vỗ vào vai của Bạch Tiểu Thăng:

- Được, tôi rất thích nghe lời này của cậu.

Bên này đang nói chuyện, các nhân vật lớn đã lên đài. Trong bọn họ có người tinh mắt đã phát hiện ra Vân Quang Chi ngồi bên phía. Người này trực tiếp rời khỏi đội ngũ, mỉm cười và trực tiếp xuống đài, chạy về phía bên này.

Hành động của người này đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Khi thấy Vân Quang Chi, hơn nửa những nhân vật lớn kia đều chạy vội tới, những người khác lại đi phía sau.

- Giáo viên, sao ngài lại ngồi ở đây? Phía trên còn giữ chỗ cho ngài đấy.

Người của ban ngành cảnh sát nước nào đó cười nói với Vân Quang Chi.

- Đúng vậy, giáo viên, sao ngài lại ngồi ở đây, ngài vẫn lên trên đi ạ.

Lại có người cười nói theo.

Ngay sau đó, năm sáu người cũng lần lượt lên tiếng.

Hơn phân nửa những nhân vật lớn này có người da đen, người da trắng, người Trung Quốc, tất cả đều đang gọi Vân Quang Chi là giáo viên? !

Tất cả mọi người ở đó đều im lặng nhìn, mọi người đều kính nể, e sợ Vân Quang Chi.

Lâm Vi Vi nhìn cũng thấy choáng váng, không thể tin nổi nhìn ông cụ.

Đây nào phải chỉ quen biết chứ? Bọn họ quả thật cung kính có thừa.

Vân Quang Chi không hổ danh là truyền kỳ của thế hệ!

Bạch Tiểu Thăng lại biết, Vân Quang Chi ở chỗ này bồi dưỡng ra các học trò kiệt xuất đâu chỉ có vài người này!

Mấy người nổi tiếng ở Trung Quốc, số lượng lớn các lãnh đạo cao cấp và nhân vật lớn của các quốc gia tốt nghiệp từ đây ra, chỗ nào cũng có!

- Tôi ngồi đây là được rồi.

Vân Quang Chi thấy mọi người mời lại chỉ mỉm cười, sau đó liếc nhìn cái đồng hồ có ý nghĩa đặc biệt trên cổ tay và nói với những người này:

- Đã đến giờ rồi, chúng ta nhanh bắt đầu đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận