Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1191: Lão binh bất tử

Lúc Bạch Tiểu Thăng đang hừng hực khí thế dẫn người điều tra tập đoàn Thần Hợp, tại tổng bộ khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, một hội nghị cao tầng đang được tổ chức.

Cấp bậc cao nhất trong hội nghị lần này có Hạ Hầu Khải, còn có sáu vị Đại sự vụ quan, thiếu đi bốn vị Đại sự vụ quan khác.

Bởi vì bao gồm Bạch Tiểu Thăng, Trịnh Thiên Hồng và Lý Hạo Phong đang ở trời nam biển bắc, triển khai một trận điều tra với quy mô, cường độ mạnh nhất trong gần mười năm qua!

Các loại tin tức đã liên tiếp truyền về tổng bộ khu Đại Trung Hoa bên này trong buổi sáng hôm nay.

Có thể nói, mỗi một tin tức đều có thể xưng là kình bạo !

Hiện giờ, tại tổng bộ thiếu đi non nửa người này, khắp nơi đang tràn ngập tiếng nghị luận.

- Hạ tổng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra !

Trong hội nghị, râu tóc Trầm Bồi Sinh dựng đứng, ánh mắt hiện lên tia máu, thậm chí còn vỗ bàn quát to với Hạ Hầu Khải, nhìn vào thì có vẻ như rất kích động ——

- Từ lúc nào, tổng bộ chúng ta lại có hành động điều tra với quy mô lớn như thế!

- Sáng sớm lúc tôi tới, sự vụ quan và trợ lý sự vụ ở tổng bộ bên này thế mà lại thiếu đi gần một nửa, lại còn cả bốn vị Đại sự vụ quan nữa!

- Hành động lớn như thế, vậy mà lúc trước chúng tôi không được biết một chút tin tức nào !

- Mấy người chúng tôi có còn là Đại sự vụ quan hay không, chỉ một chút quyền hạn như thế cũng không có sao!

Trầm Bồi Sinh đang tiến hành chất vấn đối với Hạ Hầu Khải.

Sắc mặt của Hạ Hầu Khải nhìn qua thì có vài phần tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.

Tối hôm qua, mãi đến hai giờ sáng hắn mới ngủ, nhưng sáng nay vẫn đến công ty vào tám giờ như cũ.

Vì cái gì? Chính là để ứng đối với cục diện như bây giờ.

Ở bên này, cũng chỉ có một vị Tổng giám đốc như hắn mới có thể ép trận.

Trước khi đến, Hạ Hầu Khải một hơi ăn gấp đôi liều lượng viên thuốc đông y mà Bạch Tiểu Thăng để lại cho hắn, lúc này mới chống đỡ sự vất vả tối hôm qua, không thì sẽ bị ho khan liên tục ở trước mặt mọi người, khó mở miệng nói được.

Mà Trầm Bồi Sinh phen này bạo phát như lôi, cũng dẫn phát bất mãn của rất nhiều Đại sự vụ quan còn lại.

- Đúng vậy, tôi cũng ủng hộ hành động tra rõ của tổng bộ, nhưng tốt xấu cũng nên sớm thông báo cho chúng tôi một tiếng chứ!

- Chúng tôi là Đại sự vụ quan mà còn bị che giấu? Đây rõ ràng là không tin tưởng chúng tôi mà !

- Hạ tổng, ngài cảm thấy mấy người đang ngồi ở đây đều không đáng tin, đều không thể tin sao? Vậy ngài dứt khoát liền thôi miễn chúng tôi là được !

- Đúng vậy! Mấy người chúng tôi nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, kết quả lại bị gom vào đối tượng không được tín nhiệm ! Đây rõ ràng là đang nhục nhã chúng tôi !

- Chuyện này, Hạ lão, ngài phải cho chúng tôi một lời giải thích !

- Đúng vậy, cho chúng tôi một lời giải thích !

Những Đại sự vụ quan còn sót lại này, cũng đều nhao nhao phát tiết bất mãn.

Hạ Hầu Khải nhìn bọn hắn.

Trong này, xác thực có người chính mình không tín nhiệm, có người đứng ở bên phía Trầm Bồi Sinh.

Đương nhiên, cũng có người đứng ở lập trường thứ ba.

Vì để cho lần hành động này của Bạch Tiểu Thăng thành công, Hạ Hầu Khải chỉ phái ra người mà bản thân hắn cho rằng đáng tin, nên cũng không có thông báo cho bất kỳ người nào ở đây.

Bây giờ, bọn hắn đang bạo phát tâm tình của mình.

Hạ Hầu Khải tất nhiên sẽ cho bọn hắn một câu trả lời.

- Các vị ! Các vị !

Hạ Hầu Khải quát chói tai hai tiếng, lúc này mới ngừng lại được những thanh âm bất mãn của đám người đang ngồi.

- Lão Trầm, còn có mọi người nữa. . .

Hạ Hầu Khải trầm giọng nói, không nhanh không chậm ——

- Lần hành động này, trong tối hôm qua tôi mới nghe được ý kiến của Bạch Tiểu Thăng Đại sự vụ quan, sau đó hơn nửa đêm làm ra quyết định, hơn nửa đêm điều động người.

- Nếu mọi người không tin thì có thể đến hỏi người của nhân sự, hành chính, hậu cần, bọn họ đều bị tôi gọi đến lúc hơn nửa đêm, đi đặt vé, đặt khách sạn, toàn lực hỗ trợ những nhân viên xuất hành lần này.

Ba phòng này, Hạ Hầu Khải cũng chỉ tìm những người đáng tin để làm việc.

Nếu không thì cũng không thể nào giấu diếm những Đại sự vụ quan ở đây, cho đến bây giờ.

Nhưng mà, Trầm Bồi Sinh nhất định đã sớm biết rõ những việc này, dù sao, những người tiếp nhận điều tra bên ngoài đều là người của hắn, bên kia khói lửa bốc lên, muốn giấu diếm là chuyện khó có khả năng.

Cho nên, phải phái Đại sự vụ quan xuất mã !

Cho nên, phải lấy nhanh đánh chậm!

- Không phải tôi không tín nhiệm mọi người, không phải muốn gạt mọi người, chỉ là do an bài, phân công có chỗ khác biệt thôi. Điều tra cần phải có người đi, tổng bộ bên này cũng cần có người trấn thủ, chỉ là phân công khác biệt mà thôi, chỗ nào có liên quan đến vấn đề tín nhiệm chứ !

- Hôm nay, coi như mọi người không đến tìm tôi thì tôi cũng sẽ triệu tập mọi người đến họp, thông báo tình huống !

- Báo cáo điều tra bên ngoài, một khi đưa đến tổng bộ thì trong tay tôi có một phần, trong tay mỗi người các vị cũng sẽ có một phần, tin tức mọi người lấy được sẽ không chậm hơn một giây nào so với Hạ Hầu Khải tôi !

- Chuyện này được hay không được!

Hạ Hầu Khải nói âm vang hữu lực, sau đó không nhịn được phải dừng lại thở dốc mấy giây, ánh mắt như điện lướt qua đám người, trong miệng lại nhỏ giọng ho khan, liên tục ho khan.

Đám người bị khí thế của Hạ Hầu Khải trấn trụ.

Đôi tay của Hạ Hầu Khải đặt ở phía dưới mặt bàn trên đầu gối của mình, lúc này đã nắm chặt thành nắm đấm, lại nhè nhẹ run rẩy.

Hắn đang cực lực ức chế sự khó chịu của chính mình, nên kéo theo hai chân hơi run rẩy.

Cảm giác đau đớn, cảm giác hôn mê đang không ngừng trùng kích cả người vị lão nhân này.

Hắn đang kiên trì, dù cho toàn thân đau xót đến mức người thường khó mà nhẫn nại được.

Hắn phải ngồi như Hùng Sư, trấn trụ đám người trước mắt này!

Đặc biệt là Trầm Bồi Sinh !

Trầm Bồi Sinh nhìn vào hắn, hắn cũng nhìn về phía Trầm Bồi Sinh.

Hai người đã ở chung mấy chục năm, vừa là địch cũng vừa là bạn !

- Tổng giám đốc Hạ, hiện giờ là thời buổi rối loạn, coi như phái người ra ngoài điều tra, cũng không cần để cho bốn vị Đại sự vụ quan cùng đi ra chứ!

Giọng nói của Trầm Bồi Sinh trầm lãnh, từng chữ lộ ra sự sắc bén,

- Ngài quên rằng, trước đó một tuần tôi đã khởi xướng, chư vị đang ngồi đây cũng hưởng ứng ——

- Liên quan tới tuyển bạt, kiểm tra đánh giá, thôi miễn và một loạt chế độ tăng giảm của khu Đại Trung Hoa, mười hai loại vấn đề cố tật cần nghiên cứu và thảo luận, mười bốn phát triển nghiên cứu thí điểm. . . Những vấn đề này trong một hai ngày sẽ phải làm ra, chúng ta cũng đã tuyên bố thời gian thực hiện ra ngoài!

- Bây giờ lại vắng mặt bốn vị Đại sự vụ quan, còn có rất nhiều sự vụ quan trọng yếu, thế thì công tác kia ai tới làm ! Đến lúc đó, không có thứ gì đi ra. . . Vậy thông báo của tổng bộ chúng ta, chẳng phải sẽ cùng cấp với một tờ giấy vệ sinh sao!

- Uy danh của Tổng bộ ở đâu? Công. Tín. Lực ở đâu !

Từng chữ của Trầm Bồi Sinh bức người.

- Những công tác này sẽ chia đều đến trong tay của Đại sự vụ quan và sự vụ quan ở lại, việc tôi cũng sẽ tự làm, mỗi một hội thảo nghiên cứu tôi sẽ tự mình chủ trì, tuyệt đối sẽ không để có chỗ sơ hở ! Trầm Bồi Sinh Đại sự vụ quan, ông có hài lòng không !

Hạ Hầu Khải một bước cũng không nhường.

Nhưng mà, khi nói xong lời nói, Hạ Hầu Khải không nhịn được phải nhỏ giọng ho khan, nhưng ánh mắt lại kiên nghị, nhìn chằm chằm vào Trầm Bồi Sinh, nhìn chằm chằm vào những người ở đây.

Đại sự vụ quan đang ngồi hai mặt nhìn nhau, mắt thấy Hạ Hầu Khải chống đỡ Trầm Bồi Sinh, tâm tình Hạ Hầu Khải lại rất kích động thì không có người nào phát ra tiếng.

- Hài lòng ! Vậy thì vất vả cho tổng giám đốc Hạ rồi!

Trầm Bồi Sinh trầm giọng nói,.

Ghế ngồi nặng nề làm bằng gỗ thật bị mạnh mẽ đẩy ra, ma sát với mặt đất phát ra những tiếng vang chói tai.

- Chỗ của tôi còn có việc phải làm, đến lúc đó xin mời Hạ lão đến tham gia hội nghị, chỉ điểm giúp!

Trầm Bồi Sinh cứng rắn bỏ lại một câu, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Mấy vị Đại sự vụ quan nhìn về phía Hạ Hầu Khải, cuống họng của Hạ Hầu Khải khàn khàn, mắt nhìn theo bóng lưng của Trầm Bồi Sinh, lại nhìn đám người còn lại, sau đó cất giọng nói,

- Chư vị nếu cần họp, tôi tất nhiên sẽ tham gia ! Nhưng mà tôi cần khuyên bảo chư vị, bây giờ là thời buổi rối loạn, trong tay các vị đều có việc! Các vị không thể rời tổng bộ được!

Hắn muốn làm cho đám người đang ngồi, đặc biệt là Trầm Bồi Sinh phải dính chặt tại tổng bộ !

- Tan họp !

. . .

Từng vị Đại sự vụ quan trầm mặc rời đi, khi người cuối cùng rời khỏi, trong nháy mắt đó, cả người Hạ Hầu Khải chấn động mãnh liệt, lưng khom xuống giống như con tôm, hai tay che miệng của mình.

Từng tiếng ho khan thống khổ truyền ra từ trong lòng hai bàn tay.

Trên trán Hạ Hầu Khải đã bị che kín bởi mồ hôi.

Cả người hắn đã chống đỡ không nổi.

Vương Mục Bắc vội vàng tiến đến, vừa vặn thấy cảnh này, vô cùng sợ hãi chạy đến, lấy thuốc từ trong túi ra đút cho Hạ Hầu Khải ăn.

Nhưng mà, khi ăn dược hoàn lần này, trọn vẹn hai phút đồng hồ sau mới dừng được sự đau đớn của Hạ Hầu Khải.

- Hạ lão, ngài đi bệnh viện đi!

Vương Mục Bắc run giọng nói.

Sắc mặt Hạ Hầu Khải tái nhợt, thần sắc suy yếu, nhưng ánh mắt vẫn đầy kiên nghị.

- Tiểu Thăng bọn họ vẫn còn chiến đấu ở bên ngoài! Liền để tôi thủ chết hậu phương vì bọn họ!

Hạ Hầu Khải lúc này giống như một vị lão binh rong ruổi sa trường.

Coi như thể lực không thể chống đỡ nổi, cũng tuyệt đối không lui về phía sau nửa bước !

Bạn cần đăng nhập để bình luận