Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 558: Trở lại Trung Kinh



Bạch Tiểu Thăng, Đới Danh Thành lại nói chuyện thêm nửa tiếng, từ bên này đi tới bên kia, từ bên kia lại đi lại bên này.

Liên quan tới vấn đề kia, hai người cũng ăn ý không tiếp tục nhắc lại.

Sau cái đề tài kia, hai người lại thảo luận một phen về xu thế phát triển của toàn bộ tỉnh An Giang.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ đến việc từ trong tỉnh tuyển chọn công ty gương mẫu phân tích qua một một lần, nhưng trong lúc đó hắn nhờ Hồng Liên tìm kiếm quan điểm của các chuyên gia, thêm vào cách nhìn của mình suy nghĩ lại một phen.

Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ (Trillion) Trailer

Đới Danh Thành nghe liên tiếp gật đầu, khen ngợi liên tục!

- Không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng cậu, tầm mắt lại rộng rãi như thế, nhìn vấn đề đã có thể mạnh như thác đổ, lại có thể thấy mầm biết cây!

Đới Danh Thành khen Bạch Tiểu Thăng không thôi, thậm chí có chút ghen tỵ mà nói.

- Lão Quý không biết là vận cứt chó gì, trong thành phố lại có nhân vật như cậu! Nếu tôi là hắn, nhất định phải suy nghĩ cách lôi kéo cậu vào trong cơ quan!

Lời nói này, đại biểu cho một loại khẳng định lớn lao!

- Ngài cất nhắc tôi rồi, đấy chỉ là cái nhìn thô thiển của tôi mà thôi, cùng người chuyên nghiệp như ngài mà bàn chuyện này là múa rìu qua mắt thợ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Cậu quá khiêm tốn rồi, cần biết khiêm tốn quá mức ngược lại là kiêu ngạo!

Đới Danh Thành trêu chọc.

Hai người cười ha ha đi trở về.

Chu Nhất Phát đã đi xa cũng nghe thấy.

Trong lòng của hắn đối với Bạch Tiểu Thăng càng thêm kính nể!

- Người trẻ tuổi này, thật là có thể! Ở lúc tuổi trẻ như thế này chẳng những chấp chưởng cả một công ty đi đầu lớn nhất Trung Kinh, rồi có thể cùng thị trưởng chuyện trò thật vui vẻ, đặc biệt là Đới thị trưởng, ánh mắt của ngài ấy là rất cao, muốn nhận thức ai chẳng những nhìn năng lực, còn nhìn nhân phẩm vậy mà lại cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện thật vui như thế đủ thấy Bạch Tiểu Thăng này không đơn giản a!

Chu Nhất Phát thầm nghĩ.

Thị trưởng bỏ ra nửa giờ cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện, từ thời gian này mà nhìn quả thật là không thể tin được.

- Đi, cũng đã trễ rồi, tôi cũng làm phiền cậu lâu như vậy rồi!

Đới Danh Thành nhìn chiếc xe nhà di động bên kia, áy náy nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài nói quá lời rồi, có thể cùng đại thị trưởng như ngài nói chuyện phiếm, Tiểu Thăng được ích lợi không nhỏ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đới Danh Thành chủ động đưa tay tới.

- Cậu đến đây, tôi một mực không biết rõ không có làm tròn trách nhiệm tình nghĩa của chủ nhà. Nhưng cái này không trách tôi được nha là cậu không có cho tôi biết! Về sau, cậu có đến Thiên Thanh nhất định phải chào hỏi tôi đấy, nếu không thì tôi sẽ không vui!

Những lời nói này của Đới thị trưởng, để Chu Nhất Phát nghe được phải líu lưỡi. Hắn chưa bao giờ thấy thị trưởng nói những lời như vậy với ai trước kia.

- Được! Lần sau đến, tôi nhất định đã quấy rầy ngài!

Bạch Tiểu Thăng bắt tay thật chặt cùng với Đới Danh Thành.

- Thuận buồm xuôi gió!

Đới Danh Thành thị trưởng cười nói, sau đó cùng với Chu Nhất Phát lên xe.

Dù sao, hắn còn có một đống sự vụ phải xử lý.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn xe của hắn rời đi, lúc này mới trở lại trở về bên trong xe nhà di động.

Lên xe, nhìn thấy tài xế đã đợi đến hơi mất kiên nhẫn.

- Xin lỗi bác tài, tí nữa tôi sẽ cho thêm năm trăm coi như là phí đền bù đến trễ nhé.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Một câu nói để cho bác tài thật vui vẻ, cũng không từ chối.

- Vậy tôi cám ơn cậu, người bạn trẻ! Hiện tại có thể đi rồi chứ?

- Đi thôi!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, đứng dậy đi trở về trong buồng xe.

Hắn có chút mệt mỏi, muốn về phía sau nghỉ ngơi một chút.

Ngược lại thì bác tài đã đi qua con đường này, lại có hướng dẫn, cũng không cần người ở phía trước chỉ đường.

Người nhà họ Bạch cũng chờ đợi hắn tới mất kiên nhẫn rồi.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng đi tới, Lý Phượng Quan nhịn không được hỏi

- Tiểu Thăng a, người vừa rồi là bạn của con sao?

Bà nội của hắn rất tò mò, Bạch Tiểu Thăng trước đây chưa từng tới Thiên Thanh, từ chỗ nào lại có một người bạn như vậy.

Nghi ngờ của nàng cũng là của chung đám người ở đây.

- À xem như thế đi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

Đới Danh Thành coi hắn là bạn bè, vậy thì cũng coi như chính mình cũng không trèo cao rồi.

-Vừa rồi, ông cậu của con gọi điện qua là ta nghe điện thoại.

Lý Phượng Quan có chút ngượng ngùng nói.

- Tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh lại bừa bãi, ta cũng nghe không hiểu. Nói cái gì thị trưởng a, cái gì mà tìm con a. Sau đó ta mập mờ nói vài câu, rồi cúp máy.

Thị trưởng, tìm Bạch Tiểu Thăng!

Người nhà họ Bạch cũng không biết rõ chuyện vừa rồi, chỉ khi nghe bà nội lầm bầm nói ra thì mọi người lập tức tinh thần tỉnh táo.

- Mẹ, mẹ nói là Thiên Thanh thị trưởng sao?

- Khẳng định là Thiên Thanh thị trưởng a, nơi này lại không phải Trung Kinh!

- Thiên Thanh thị trưởng, tìm tiểu Thăng của chúng ta làm cái gì?

- Có lẽ là muốn đầu tư chuyện gì với công ty của Tiểu Thăng chăng?

- Coi như tìm Tiểu Thăng nói chuyện đầu tư, cũng không cần một vị thị trưởng tự mình nói đi.

. . .

Người nhà họ Bạch nhao nhao, nghị luận ầm ĩ.

Bạch Tiểu Thăng từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh, giống như không hề bị xúc động.

- Tiểu Thăng, người đó là thị trưởng a! Chúng ta có cần quay trở lại hay không?

Lý Phượng Quan nhịn không được lo lắng nói.

- Không cần.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói.

- Cái này không tốt lắm đâu.

Bạch Minh Hành cũng không nhịn được nói một câu.

- Không có gì không tốt, chúng con đã nói chuyện xong rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Sao?

Người nhà họ Bạch nghe xong đều sững sờ.

- Thì chính là người vừa rồi, hắn là thị trưởng Thiên Thanh - Đới Danh Thành.

Bạch Tiểu Thăng hời hợt nói ra.

- Vậy à!

Người nhà họ Bạch đều kinh hãi!

Người vừa rồi cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện nửa giờ ở dưới xe kia là Thiên Thanh thị trưởng?

Thiên Thanh thị trưởng không phải đang ở tại nhà họ Lý sao, vậy mà tự mình lái xe chạy tới cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện một chút?

Thậm chí ngay cả nhà họ Lý cũng đặt sang một bên?

Người nhà họ Bạch đều rung động, kinh hãi tới mức im lặng.

Ngay cả bà nội Lý Phượng Quan cũng trừng lớn mắt, nhìn đứa cháu của mình, ánh mắt giống như là không nhận ra.

Bị người nhà họ Lý đuổi ra, nàng còn khuyên bảo cháu trai mình, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ gọi thị trưởng đến đến nhà gặp mặt.

Trước mắt lại có một vị thị trưởng vội vàng đến cùng cháu trai của mình nói chuyện phiếm, cái này đơn giản không thể tưởng tượng nổi!

Không trách Lý Văn Tôn kinh ngạc, ngay cả gọi điện thoại cũng nói không được rõ ràng rành mạch

-*Ngáp*. Con có chút mệt mỏi, con đi ngủ một chút.

Bạch Tiểu Thăng khoanh tay, lưng tựa vào ghế dựa mềm nhắm mắt lại.

Những người lớn ở trên xe, cộng thêm Bạch Phỉ, Bạch Nhiên cũng trừng mắt, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

. . .

Trên đoạn đường này, Bạch Tiểu Thăng nghỉ ngơi cũng không yên.

Người nhà họ Bạch mặc dù không có hỏi hắn cái gì, nhưng cũng không chịu đựng nổi, bọn họ cứ xì xào to nhỏ.

m thanh hưng phấn, tiếng nghị luận bên tai không dứt. Thậm chí ngay cả cha mẹ của hắn cũng đang trò chuyện.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể nhắm mắt lại.

Ba giờ sau, xe lái vào khu chung cư, bọn họ đã về tới nhà.

Chuyến đi trong vòng ba ngày đến nhà họ Lý, liền chính thức kết thúc.

Thấy Bạch Tiểu Thăng tỉnh lại, ánh mắt đám người nhìn hắn đều mang ý kính nể. Bà nội Lý Phượng Quan càng nhìn cháu mình càng cảm thấy vui vẻ.

Đám người xuống xe, thanh toán tiền cho tài xế. Từng người lại trở về nhà của mình.

Khoảnh khắc hắn bước vào nhà mình, trong đầu Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở.

Công ty bên kia, bởi vì thật sự đạt được thành quả từ tân chế độ, có thành tích trong việc thử nghiên cứu độc quyền vì thế Hồng Liên cũng đem điểm tính toán ra cho hắn.

Bạch Tiểu Thăng lại được tám điểm!

Trước mắt hắn ở cấp tổng giám đốc đã có 50 điểm, khoảng cách đến cấp người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực còn 50 điểm.

Tâm tình của Bạch Tiểu Thăng lập tức sảng khoái vô cùng.

Quả nhiên, có điểm số mới là chuyện vui sướng nhất.

Về đến nhà, ngã người trên giường, Bạch Tiểu Thăng đang vui vẻ, điện thoại của hắn bỗng nhiên vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận