Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 799: Trần gia kinh loạn



Trung Kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhà của Trần Cửu Tranh.

Trên tay của Trần Cửu Tranh đang nâng một kiện đồ sứ trắng bóng, vừa sờ mó, ngắm nghía, nâng niu như là bảo bối tâm can.

Món đồ này là do hắn dùng giá hữu nghị để mua từ một người bạn, giá trị cũng mấy triệu.

- Đồ tốt!

Trần Cửu Tranh chậc chậc miệng khen ngợi liên tục, trong lúc thưởng thức bảo bối hắn thậm chí còn mang lên một đôi găng tay trắng như tuyết.

Điện thoại di động vang lên, Trần Cửu Tranh vẫn như cũ không có ý thả bảo vật xuống mà ra hiệu cho người hầu ấn nút loa ngoài rồi để ở gần.

- Cửu tranh!

Từ trong điện thoại của Trần Cửu Tranh truyền đến một giọng nói hơi có vẻ trầm thấp, khàn khàn cùng ngữ điệu kiềm chế.

Trần Cửu Tranh nhìn lại màn hình một chút, phát hiện đó là chính đại ca tự mình gọi tới, lập tức lấy làm kỳ mà hỏi lại,

- Anh, giọng nói của anh làm sao vậy?

Nghe giọng hình như có chút tức giận? Trần Cửu Tranh nghĩ thầm trong lòng.

Sắp tới, Trần gia như mặt trời giữa trưa, lập tức sẽ có thêm một vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, lại còn cùng với một vị đại sự vụ quan thành lập tình "hữu nghị thân mật" .

Trần Cửu Tranh căn bản là không có suy nghĩ về phương diện không tốt, thêm cả thú vui đến nghiện là thưởng thức đồ sứ, vì vậy liền thuận miệng hỏi một câu.

Từ đầu bên kia điện thoại, giọng nói truyền đến,

- Kết quả kiểm tra của Bắc Thần đã có! Xếp thứ hai!

- Thứ hai? !

Trần Cửu Tranh giật mình, vội vàng nói,

- Lúc trước, chúng ta cùng với Trịnh Thiên Hồng thương lượng là xếp thứ nhất, làm sao vậy, không lẽ là đã tính sai, hắn giúp Trịnh Thanh Hồng quá nhiều? Không thể, tính đi tính lại thì Trịnh Thanh Hồng cũng không thể sánh bằng Bắc Thần mới đúng.

- Trịnh Thanh Hồng xếp thứ ba!

Giọng nói khàn khàn của Trần Cửu Thiên vang lên.

Trần Cửu Tranh lập tức sững sờ, không thể tưởng tượng nổi hỏi,

- Vậy ai là đệ nhất!

Bên kia điện thoại thoáng trầm mặc, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói,

- Bạch Tiểu Thăng!

- Bạch Tiểu Thăng đệ nhất? Điều đó là không có khả năng!

Trần Cửu Tranh đang ôm đồ sứ bỗng nhiên đứng dậy, bộ mặt khó có thể tin,

- Bên của bọn hắn, những hợp đồng quan trọng gần như là bị hủy, làm sao có thể thành đệ nhất!

Trong điện thoại, Trần Cửu Thiên thở dài một hơi,

- Nguyên nhân chính xác thì hiện tại chúng ta còn đang điều tra!

- Bắc Thần xếp thứ hai như vậy là chúng ta không thể lấy tới chức phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mà là họ Bạch sẽ giữ chức đó?

Trần Cửu Tranh hoảng sợ, gấp gáp nói.

Nói đến lợi ích!

Thì nó ở trong mắt Trần Cửu Tranh thậm chí còn vượt qua cả thù hận đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng giành được chức sự vụ quan kiểu mới!

Trần Cửu Thiên nói.

Trần Cửu Tranh hơi sững sờ, nhưng cũng thở phào một hơi,

- Còn tốt, còn tốt, Bắc Thần vẫn là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

May mắn là Trần gia của bọn hắn vẫn bảo vệ được lợi ích quan trọng nhất.

- Còn chức vụ phụ trách sản nghiệp tỉnh vực rơi vào trong tay của Trịnh Thanh Hồng

Từ trong điện thoại, Trần Cửu Thiên trả lời một cách hung ác.

Trần Cửu Tranh lập tức trợn tròn mắt lên,

- Làm sao có thể, anh có nói sai không! Trịnh Thanh Hồng không phải xếp thứ ba sao? Chức vụ này làm sao có thể rơi vào trong tay hắn được!

- Thế còn Bắc Thần? Bắc Thần đạt được cái gì?

Trần Cửu Tranh hỏi lại một cách dồn dập.

- Bắc Thần, bị loại!

Trần Cửu Thiên nói một cách vô cùng gian nan.

Món đồ sứ trắng liền trực tiếp từ tay của Trần Cửu Tranh rơi xuống, vỡ tung trên mặt đất, những mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi.

- Việc này, làm sao có thể như vậy được!

Trần Cửu Tranh vội giật lấy điện thoại rồi rống lên.

Quá bất ngờ!

Cục diện hiện giờ quá mức bất ngờ!

Cứ nghĩ là Mục Bắc Thần sẽ thứ nhất, không nghĩ tới hắn lại xếp thứ hai.

Cứ nghĩ Bạch Tiểu Thăng bị loại, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lại là đệ nhất.

Cứ nghĩ Trịnh Thanh Hồng thứ ba sẽ không đạt được bất kỳ chức vị gì. Nhưng không nghĩ tới, hắn lại lấy được chức vị mà chỉ xếp thứ nhất mới đạt được —— người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

Cứ nghĩ là Mục Bắc Thần sẽ cầm tới chức sự vụ quan, không nghĩ tới hắn xếp thứ hai lại không được cái gì cả! Chỉ có hai chữ lạnh băng —— bị loại!

Trần Cửu Tranh hiện giờ tức đến nổ phổi đến mức chỉ muốn đánh người.

Vì cái gì mà tính toán không một kẽ hở của bọn hắn lại không được thứ gì?

- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Bắc Thần đi đâu rồi.

- Chắc giờ này sắp về đến nơi rồi đấy! Anh nghe nói nó nhận một chút đả kích, cậu… Cố gắng chiếu cố nó, hỏi thăm mọi chuyện cho rõ ràng!

Trần Cửu Thiên hung ác nói tiếp,

- Còn anh sẽ tìm Trịnh Thiên Hồng nói chuyện để tìm hiểu sự việc.

- Lần này, Trần gia chúng ta tính là thua! Nhưng mà, chúng ta vẫn chưa đến mức sơn cùng thủy tận, ngày khác chưa hẳn không thể kiếm một cơ hội tốt hơn! Còn tên họ Bạch, hắn đạt được sự vụ quan, nhưng chúng ta cũng không phải không có biện pháp đối phó! Chỉ cần Trịnh Thiên Hồng chịu ủng hộ, tất cả đều giải quyết dễ dàng!

Trần Cửu Thiên hung ác nói.

Hắn đến chừng tuổi này nên đã trải qua rất nhiều mưa gió, gặp rất nhiều khó khăn, thử thách.

Cho nên đối với chuyện này mặc dù vô cùng thất vọng, nhưng hắn không có đến nỗi tuyệt vọng.

- Được, em đã biết!

Trần Cửu Tranh vừa nói xong liền nghe thấy bên ngoài có người giúp việc hô lên,

- Mục Bắc Thần tiên sinh trở về!

- Bắc Thần đã trở về, để em đi xem nó một chút. Anh cũng nắm chặt thời gian đi liên hệ với Trịnh Thiên Hồng, chúng ta không thể lại để xảy ra ngoài ý muốn nữa! Trần gia to lớn nên sẽ trải qua được việc này!

Trần Cửu Tranh cũng bị lời nói vừa rồi của Trần Cửu Thiên thuyết phục, lòng tin lại lần nữa vững vàng lại.

- Được!

Trần Cửu Thiên lên tiếng.

Cúp điện thoại, Trần Cửu Tranh vội vàng đi ra ngoài.

- Bắc Thần tính tình cao ngạo, mấy ngày trước đây còn nắm chắc chiến thắng, không nghĩ tới lần này lại gặp đả kích lớn như thế. Xếp thứ hai mà lại không đạt được thứ gì. . .

Trần Cửu Tranh vừa vội đi trong đầu suy nghĩ lại nhanh chóng chuyển động,

- Mình phải cố hết sức khuyên bảo cho nó một chút, thành bại chỉ là nhất thời, chỉ cần không nản lòng thì tất cả đều có thể lấy lại được!

Trần Cửu Tranh ra ngoài cửa nghênh đón.

Một lát sau, liền truyền ra tiếng gầm đầy giận dữ,

- Bắc Thần. . . Đây là thế nào!

Trần Cửu Tranh không thể tin được khi nhìn thấy Mục Bắc Thần.

Một người từng tâm cao khí ngạo, chí hướng cao xa, bày mưu nghĩ kế, trí kế vô song trăm người có một lại trở thành tên đang ngồi trên xe lăn mà tiến đến, khuôn mặt bao phủ một tầng tro tàn. Cái thái độ chán trường này làm mọi người đều phải kinh ngạc.

Hắn làm sao thành dạng này! Trần Cửu Tranh kinh đến im lặng.

Một người thành đạt khi chỉ mấy chục tuổi làm sao chỉ trong một đêm liền đã triệt để bị khuất phục!

Trần Cửu Tranh đã thử an ủi cùng khuyên bảo.

Nhưng mà, ánh mắt của Mục Bắc Thần vẫn chỉ thẳng tắp, ngẩn người sững sờ, tròng mắt cũng không hề biến hóa.

Phế đi!

Trần Cửu Tranh rất bất đắc dĩ và đau lòng.

Dù gì cũng là anh em ruột thịt, không nghĩ tới lại có thể trở thành như vậy.

- Bạch Tiểu Thăng! Là do Bạch Tiểu Thăng đúng không!

Trần Cửu Tranh cắn chặt răng vang lên tiếng “kèn kẹt”

Nghe được cái tên này, trên mặt Mục Bắc Thần cuối cùng xuất hiện biến hóa, đó là sự phẫn nộ, không cam lòng, kinh hoảng, sợ hãi, làm cho xe lăn của hắn cũng rung động theo.

- Anh đã biết, anh sẽ báo thù cho em!

Trần Cửu Tranh không đành lòng nhìn tiếp nữa, hắn nói với người giúp việc,

- Đưa Bắc Thần trở về phòng, chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, mời bác sĩ tâm lý tốt nhất đến đây!

Phân phó mọi thứ cho Mục Bắc Thần xong thì đã qua hai giờ.

Trần Cửu Tranh gọi điện cho Trần Cửu Thiên.

- Cửu Tranh, có chuyện gì thì nói nhanh, lát nữa anh sẽ cùng Trịnh Thiên Hồng gặp mặt, cũng may giờ không phải phiên trực của hắn. Họ Trịnh lần này dường như không quá muốn cùng anh gặp mặt. Hừ! Tên này đạt được chỗ tốt liền muốn rũ sạch liên quan tới chúng ta, đâu có dễ dàng như vậy! Quan hệ của hắn cùng người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Đông, anh đã để cho người ta tra xét. Nhược điểm của hắn luôn nằm trong tay chúng ta. . .

- Anh!

Trần Cửu Tranh bi phẫn hét lên một tiếng, đánh gãy lời nói của Trần Cửu Thiên.

- Sao vậy?

Trần Cửu Thiên nhạy cảm cảm giác được cái gì đó không đúng!

- Bắc Thần, nó điên rồi!

Giọng nói của Trần Cửu Tranh tràn ngập bi thương.

Trần gia tam hùng, mất một người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận