Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1701: Buổi tối, muộn (2)

Đây là lần đầu ông ta đối mặt với đối thủ trẻ tuổi như vậy mà lại có cảm giác này.

- Ngài Lâm không nói, tôi thật sự còn không biết trong này có nhiều khó khăn như vậy đâu.

Bạch Tiểu Thăng uống trà xong mới cười nói:

- Vậy nếu như nhà họ Hồng không đồng ý, quả thật là khó làm! Nếu như không giải quyết được liên minh thương nghiệp của các ngài, vậy Thiên Tự Quốc Tế tôi thật sự khó có thể hợp tác với các ngài!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này rõ ràng không có vấn đề gì, nhưng Lâm Thiên Nghĩa thoáng có cảm giác không đúng lắm.

- Ngài Bạch hiểu là được rồi, thật ra chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn. Thiên Tự Quốc Tế ở đây ba năm tới năm năm, dưới sự ủng hộ cho phép của nhà họ Lâm chúng tôi thì vẫn sẽ có khởi sắc thôi.

Lâm Thiên Nghĩa nói.

Vì không để cuộc trò chuyện hôm nay thất bại, Lâm Thiên Nghĩa xem như nói chuyện có phần thả lỏng.

- Không sao đâu, ngài Lâm, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, không phải sao.

Bạch Tiểu Thăng tươi cười có phần ý tứ sâu xa:

- Thật ra... Tôi đã từng tiếp xúc với nhà họ Hồng!

Bạch Tiểu Thăng nói lời này làm Lâm Thiên Nghĩa ngẩn người.

Bạch Tiểu Thăng từng tiếp xúc với nhà họ Hồng?

Bạch Tiểu Thăng đến Tương Cảng lúc nào còn chưa thể biết được.

Nhưng cậu ta lại nói đã tiếp xúc với nhà họ Hồng, thậm chí đạt được điều gì thì Lâm Thiên Nghĩa lại không tin.

- Thật sao? Không ngờ ngài Bạch lại từng tiếp xúc với nhà họ Hồng...

Mắt Lâm Thiên Nghĩa hơi nheo lại, cười đầy thâm ý và nói:

- Hôm qua, tôi còn gặp ông anh Hồng Thành Thiên, nhưng không thấy ông ấy nhắc gì đến chuyện này!

Lâm Thiên Nghĩa nói vậy rõ ràng là không tin lời Bạch Tiểu Thăng nói.

Cố ý nói cho Bạch Tiểu Thăng biết, cậu đừng giở trò này với tôi.

Xúi giục, cố bày nghi trận à?

Nếu tôi muốn kiểm tra thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong!

Lâm Thiên Nghĩa cười là vì vậy.

Bạch Tiểu Thăng không hề tranh luận, cũng không giải thích, chỉ mỉm cười và nói với vẻ không để ý như muốn nói “anh thích tin hay không thì tùy”.

Càng như vậy, chuyện này càng giống như mọc rễ không rời khỏi đầu óc của Lâm Thiên Nghĩa.

Lát nữa mình phải gọi điện thoại cho ông Hồng, nói chuyện kỹ mới được. Lâm Thiên Nghĩa thầm nghĩ.

- Lần này tôi tới Tương Cảng là dự định nghỉ ngơi vài ngày, lần này tôi đến thăm ngài Lâm, chủ yếu là muốn kết bạn với ngài Lâm, còn chuyện liên quan tới hợp tác, chúng ta... không vội! Vẫn còn nhiều thời gian!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Lời nói này rất thản nhiên.

Thật ra thị trường ở Tương Cảng không là tính lớn, Bạch Tiểu Thăng coi trọng chính là chính sách, bến cảng và rất nhiều tiện lợi vô hình ở Tương Cảng.

Những thứ này, có thể có là tốt nhất, nhưng nếu không có cũng không ảnh hưởng tới căn bản của Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao, các ban ngành liên quan đang tăng thêm mức độ nâng đỡ đối với bọn họ.

Lâm Thiên Nghĩa nghe thấy anh không tiếp tục nói về chuyện của Thiên Tự Quốc Tế thì cũng không vui mừng, ngược lại tâm trạng có phần nghiêm trọng.

Điều này có nghĩa là muốn nói chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng sẽ càng thêm khó khăn!

Trong cuộc nói chuyện tiếp theo, Lâm Thiên Nghĩa ra sức giới thiệu với Bạch Tiểu Thăng về thực lực của mình ở bên này, về những tiện lợi của bọn họ với quốc tế.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nghe, sau đó không mặn không nhạt nói đã nhận được sự ủng hộ của các ban ngành có liên quan bên phía bọn họ, cho dù mức độ kém hơn bên này, nhưng đã dần dần tăng lên.

Ý của Bạch Tiểu Thăng là, ông có lôi kéo nữa, bên ông cũng hoàn toàn không có chỗ nào thu hút được tôi cả!

Hợp tác, cũng đừng nghĩ tới nữa.

Lâm Thiên Nghĩa càng nói chuyện càng cảm giác không ổn.

Lâm Thiên Nghĩa quyết định đổi thành đề tài, nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng về thị trường của rất nhiều lĩnh vực, ở Tương Cảng, ở nội địa, ở Kiểu u Mỹ, xu thế phát triển và biến hóa trên thế giới.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại rất thích được giao lưu với ông ta về điều này.

Dù sao, Lâm Thiên Nghĩa nắm giữ nhà họ Lâm nhiều năm, ở trên vài lĩnh vực, thị trường của công ty nhà họ Lâm có thể đạt được danh tiếng trên thế giới, cũng có nhiều kinh nghiệm.

Bạch Tiểu Thăng không ngại làm một người nghe, tiếp thu dinh dưỡng.

Hai bên trò chuyện khoảng giờ, đề tài lúc đầu gần như không có, bầu không khí giương cung bạt kiếm gần như đã bị loại bỏ sạch.

Nói đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn đồng hồ và mỉm cười đặt chén trà xuống:

- Bây giờ không còn sớm nữa, tôi cũng nên tạm biệt rồi.

Lâm Thiên Nghĩa nghe vậy thì kiên quyết không đồng ý:

- Vậy sao được. Đây là lần đầu tiên ngài Bạch đến nhà họ Lâm chúng tôi, tôi làm sao có thể để ngài chưa ăn bữa cơm nào đã đi được. Nếu chuyện này mà nói ra ngoài, chẳng phải nhà họ Lâm sẽ bị mọi người chê cười sao?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì cười:

- Tôi thật sự có sắp xếp. Nhưng ngài Lâm nói vậy, tôi không thể không nể mặt ngài, hay là để buổi tối đi?

Bạch Tiểu Thăng còn có thể quyết định thời gian.

Lâm Thiên Nghĩa giật mình, sau đó mỉm cười và nói:

- Cũng được, đến lúc đó tôi sẽ dẫn bạn tới cho ngài Bạch làm quen.

Lâm Thiên Nghĩa tự mình tiễn Bạch Tiểu Thăng ra khỏi thư phòng.

Bạch Tiểu Thăng bảo quản gia nhà họ Lâm gọi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, lúc này mới rời đi.

Lâm Thiên Nghĩa lại tiễn bọn họ đến dưới tầng, phần lớn thế hệ con cháu có chữ lót “thần” trong đại sảnh nhà họ Lâm" đều đã rời đi, cả Lâm Thần Thăng, Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du cũng vậy. Dù sao bọn họ đều đang làm việc trong công ty nhà họ Lâm, vẫn có rất nhiều chuyện phải làm.

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm tới người bên ngoài, biết Lâm Thần Thăng chắc chắn không đây, hẳn Thành Nam sẽ gọi điện thoại bảo anh ta đi làm.

Đồng thời, hôm nay Lâm Thần Thăng đều cần sẽ "rất bận rộn" .

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Thiên Nghĩa mỉm cười bắt tay chào, trong lòng nói thầm.

- Lâm Thiên Nghĩa à Lâm Thiên Nghĩa, lần này tôi tới thật sự muốn nói chuyện với ông nhưng ông không đồng ý đấy.

- Chờ đến buổi tối thì sẽ muộn rồi, ông không quyền chủ động nữa đâu!

- Kể từ bây giờ đến tối, ông cứ cố gắng tận hưởng đi, tôi chuẩn bị cho ông một sự ngạc nhiên!

Lâm Thiên Nghĩa tiễn Bạch Tiểu Thăng đi rồi trở lại trong thư phòng của mình, ngồi xuống bình tĩnh nhớ lại những lời nói chuyện và giao tranh với Bạch Tiểu Thăng vừa rồi.

Ông ta phân tích lại từng câu nói, nét mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Đây là một thói quen cá nhân của ông ta, phân tích lại đối thủ để tổng kết kinh nghiệm.

Suy nghĩ hơn nửa giờ, trong ánh mắt Lâm Thiên Nghĩa mơ hồ sáng lên và lẩm bẩm:

- Cậu ta quá bình tĩnh!

Bạch Tiểu Thăng này thật sự rất bình tĩnh!

Bình tĩnh không giống như là lần đầu tiên bàn luận với mình về những đề tài này!

Bình tĩnh giống như mỗi lời nói hành động của mình đều đã được cậu ta dự đoán từ trước!

Bình tĩnh giống như cậu ta đã sớm có cách ứng phó với mình!

Lâm Thiên Nghĩa có lý do tin tưởng Bạch Tiểu Thăng này chắc chắn không phải mới đến Tương Cảng trong mấy ngày gần đây. Cậu ta không chỉ đã tới một thời gian, chắc chắn còn điều tra cặn kẽ về mình!

Thậm chí đã chuẩn bị tốt mới tới cửa nhà mình!

Lâm Thiên Nghĩa nghĩ đến những điều này thì không khỏi cảm giác ớn lạnh.

Đối thủ này rất đáng sợ!

Xem ra, mình làm việc thuận lợi ở Tương Cảng nhiều năm như vậy, quá an nhàn nên tính cảnh giác và năng lực phản ứng cũng giảm sút rồi.

Không ngờ lại không lập tức phát hiện ra!

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Cậu ta hiểu quá rõ về mình, mà những gì mình biết về cậu ta lại chỉ tồn tại trên một vài tờ giấy, một ít tài liệu, điều này là không được!

Lâm Thiên Nghĩa nhíu mày, lẩm bẩm nói.

Sau đó, Lâm Thiên Nghĩa cầm di động của mình, từ trong danh bạ điện thoại tìm một cái tên - Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói cậu ta và Lâm Thần Thăng quen biết, hơn nữa hai bên trò chuyện rất vui vẻ. Khi đón Bạch Tiểu Thăng, Lâm Thiên Nghĩa nhìn thấy thái độ của Lâm Thần Thăng với cậu ta không giống như đã sớm biết thân phận, ngược lại có cảm giác như gặp lại bạn bè.

Điều này chứng tỏ Bạch Tiểu Thăng đã lén tiếp xúc với Lâm Thần Thăng nhưng không để lộ thân phận, cũng không phải chỉ gặp mặt một lần, mà là nhiều lần.

Rất có khả năng quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm!

Lâm Thiên Nghĩa là nhân vật thế nào, ông ta nhanh chóng đoán ra được điểm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận