Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 562: Suy nghĩ của nữ nhân thật khó đoán



Vũ Sĩ Nhất vừa rời khỏi, những người vây xem không thấy còn cái gì náo nhiệt nữa nên cũng rối rít tản đi.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Mạc Hân.

- Người đã đi hết rồi.

- Sao.

Mạc Hân kêu lên một tiếng nhưng vẫn tiếp tục làm ổ ở trong ngực Bạch Tiểu Thăng không chịu rời khỏi.

- Tôi nói là 'Người đã đi hết rồi', cô có thể tách ra được rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói lại một lần nữa.

Hắn không phải thánh nhân, cũng không có định lực lớn như vậy, ôm lấy một đại mỹ nữ ôn hương nhuyễn ngọc như thế này, tự nhiên tâm thần cũng sẽ có chút lệch lạc.

Bất quá, vừa nghĩ tới Ngụy Tuyết Liên còn đang chờ mình. Tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng dần dần trầm ổn lại.

Mạc Hân có chút ngượng ngùng đem gương mặt của mình chuyển khai khỏi lòng ngực của Bạch Tiểu Thăng, trên mặt của cô ấy bây giờ giống như bị thoa một lớp phấn hồng, xinh đẹp động lòng người, bên trong sự thuần mỹ lại lộ ra mấy phần quyến rũ.

Thậm chí ngay cả những nhân viên ở cửa hàng bên cạnh cũng nhìn cô ấy đăm đăm.

- Cám ơn anh, tên Vũ Sĩ Nhất kia thật là phiền, mai mà nhờ có em giúp tôi đuổi hắn đi. Đúng rồi anh, anh. . .

Mạc Hân có mấy phần xấu hổ, muốn hỏi Bạch Tiểu Thăng có bạn gái hay chưa, nhưng lại cảm giác mình là nữ nhân cần phải rụt rè một chút.

Ngưng suy đi nghĩ lại muốn hỏi một câu thì lại phát hiện các nhân viên ở cửa hàng bên cạnh đang chăm chú nhìn mình Mạc Hân cũng liền không nói ra được.

Bạch Tiểu Thăng ổn định lại tâm thần xong mới cười nói.

- Lần sau nếu hắn lại tìm cô gây phiền phức, thì tôi sẽ giúp cô giải quyết hắn! Hiện tại, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, tới chọn đồ trang điểm mà cô yêu thích đi.

- Vâng.

Mạc Hân tuy mỉm cười nhưng cũng âm thầm thở dài một hơi, để chính mình bình tĩnh trở lại.

Dục Thiên Hương, có các sản phẩm riêng được xem là tứ tuyệt "Phấn, son, bút kẻ lông mày, má hồng" trong ngoài nước đều lừng danh. Tất cả đều được điều chế từ những hoa cỏ thiên nhiên bốn mùa xanh tươi, thuần túy mà tự nhiên, tinh tế tỉ mỉ lại khỏe mạnh.

Mạc Hân vô cùng ưa thích, mỗi loại ở đây đều mua một phần.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng chọn lựa, bỗng nhiên giật mình.

Gần đây lúc nào cũng bận rộn, hắn đã đem Lâm Vi Vi xoay như chong chóng.

Từ lúc nha đầu kia làm trợ lý cho hắn đến nay đều không có một ngày nhàn hạ, công việc bị tăng lên rất nhiều thậm chí còn phải làm thêm giờ nhưng công việc vẫn làm hoài không hết.

Vất vả như thế nhất định làn da của cô ấy sẽ bị tổn thương.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên muốn mua cho nàng một ít đồ trang điểm để bài tỏ sự quan tâm của mình.

- Cô giúp tôi chọn vài món đi, tôi muốn tặng cho người ta.

Bạch Tiểu Thăng nhờ vả Mạc Hân.

- Anh muốn tặng cho người khác đồ trang điểm sao?

Mạc Hân lẩm bẩm, sâu trong ánh mắt có chút biến đổi.

Đây đều là son phấn dành cho nữ nhân vậy là Bạch Tiểu Thăng đã có người thích rồi sao!

Tâm của Mạc Hân bỗng nhiên có chút loạn, nhưng vẫn giả bộ lơ là hỏi một câu.

- Là bạn gái sao?

- Không là trợ lý của tôi, lần trước cô cũng đã gặp qua rồi đó.

Bạch Tiểu Thăng trả lời, nghĩ nghĩ lại nói tiếp.

- À không bằng cô giúp tôi chọn hai phần đi, tôi có tới hai nữ trợ lý.

Tống Giai Giai cũng không thể quên, nàng là khuê mật với Lâm Vi Vi, hiện tại cũng đã nhanh chóng nắm bắt được công việc, bây giờ một mình đã có thể đảm đương một phía. Với lại, nha đầu này cùng mình có quen biết, biết rõ bản tính, tính tình của mình thường ngày sẽ không câu nệ tiểu tiết.

Còn nữa, nếu chỉ tặng cho một mình Lâm Vi Vi thì xác thực cũng không tốt cho lắm.

- A nguyên lai vị kia là trợ lý Lâm Vi Vi sao.

Mạc Hân thở dài ra một hơi, lập tức có chút ý vị thâm trường nhìn Bạch Tiểu Thăng, nửa thật nửa đùa nói một câu.

- Tôi vậy mà không biết anh còn có một vị trợ lý khác có phải cũng là vô cùng xinh đẹp không? Tôi không thể không nói, Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng, miệng ngài cũng đủ rộng nha.

Cái gì mà “miệng đủ rộng”! Bạch Tiểu Thăng lập tức không còn gì để nói.

- Yên tâm đi, hai bộ mỹ phẩm mà tôi mua nhất định sẽ làm cho hai tiểu trợ lý của anh vừa lòng.

Mạc Hân lầm bầm nói một câu.

Bạch Tiểu Thăng giả bộ không nghe thấy.

Mua xong son phấn, hai người đi ra khỏi Dục Thiên Hương, Mạc Hân hào hứng dâng cao tiếp tục đi dạo, liên tiếp mua thêm mấy bộ quần áo, còn vào phòng thay thử cho Bạch Tiểu Thăng ngắm.

Người đẹp, thay quần áo nào cũng đẹp mắt. Mỗi loại đều có phong cách và mùi vị khác nhau.

Thật là mỹ nữ có muôn ngàn biến hóa!

Bạch Tiểu Thăng cũng nhịn không được chăm chú nhìn nhiều thêm một chút.

Mãi cho đến ba giờ chiều, Bạch Tiểu Thăng thực sự là hết sức rồi.

Một đường du ngoạn, một đường đi dạo, Mạc Hân đã đem đầy đủ bản tính của nữ nhân "Đi Shopping" phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đến nổi Bạch Tiểu Thăng chỉ biết nói một chữ “phục”.

- Mạc đại tiểu thư, từ lúc cô xuống phi cơ đến bây giờ cũng đã hơn năm tiếng đồng hồ rồi, tôi thấy cô đã đi dạo liên tục không có dừng lại nghỉ ngơi, như vậy vẫn chưa đủ sao? Người địa chủ như tôi phụng bồi cô như thế cũng có thể xem là trọn tình trọn nghĩa rồi chứ! Hiện tại tôi thật sự là đi không nổi nữa, tôi còn phải về công ty xử lý sự vụ nữa.

Bạch Tiểu Thăng trên người mang theo một đống đồ vật, quả quyết nói một câu đem con bỏ chợ.

Lúc trước rõ ràng là do mình không chuyên tâm vô ý hứa hẹn một câu, bồi tiếp cô ta đi dạo phố. Coi như là cô ta có lòng trừng phạt mình thì như thế này còn chưa đủ sao.

- Vậy thì, được thôi. Tôi lúc trước ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ cũng thật là mệt mỏi a! Hiện tại đến đây là được rồi.

Mạc Hân suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.

Thật mệt mỏi? Tôi làm sao lại không nhìn ra được vậy!

Bạch Tiểu Thăng như trút được gánh nặng.

Lập tức, Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho tiểu Phùng, nói cho hắn biết địa điểm, để hắn lái xe tới đón mình.

Bạch Tiểu Thăng, Mạc Hân cùng nhau đứng bên lề đường vừa trò chuyện vừa chờ xe.

Không bao lâu, từ đằng xa có một chiếc xe Maybach cấp S chạy tới, đó chính là chiếc xe của Bạch Tiểu Thăng. Nó chạy chậm lại sau đó dừng trước mặt hai người.

Một bên cửa xe được mở ra, Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên phát hiện Lâm Vi Vi từ trong xe đi xuống, trong ngực còn ôm theo một xấp tài liệu.

Hiện tại Lâm Vi Vi vén tóc lên thật cao, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong lại là một cái áo sơ mi màu tuyết trắng, phía dưới là váy công sở màu đen, vớ màu da. Với lại nàng hôm nay còn đeo một cặp mắt kiếng, nhưng nó lại không có che lấp dung nhan của nàng, mà nó còn làm cho nàng tăng thêm vài phần khí chất.

Lâm Vi Vi xuống xe đi thẳng đến đứng đối diện với Mạc Hân đang ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, lập tức ánh mắt của hai người rơi trên thân hình của đối phương, cùng nhau đánh giá.

Có câu nói nữ nhân càng xuất sắc, thì lại càng bài xích "Đồng loại".

Câu nói này, vào giờ phút này đã được chứng minh.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác được bầu không khí có điểm là lạ.

- Nguyên lai là Mạc Hân tiểu thư, tôi còn nói anh Tiểu Thăng vội vã rời khỏi công ty là phải đi gặp người nào!

Lâm Vi Vi lườm thật sâu Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó mỉm cười nói.

Nàng nhận ra Mạc Hân.

- Tôi trở về Trung Kinh, gặp lại cố nhân, tự nhiên là muốn hảo hảo ôn chuyện xưa, hảo hảo liên lạc để tăng thêm một chút tình cảm.

Mạc Hân cười một tiếng, dò xét Lâm Vi Vi.

- Lâm trợ lý hôm nay mặc đồ thật gợi cảm, có người trợ lý như thế này ở bên cạnh, tôi nghĩ hiệu suất làm việc của mọi người sẽ tăng lên rất nhiều.

- Cô quá khen, Mạc Hân tiểu thư đây mới là người có cách ăn mặc theo phong phạm nữ thần, làm cho người người mê muội.

Lâm Vi Vi yên nhiên cười một tiếng.

Hai nữ nhân, trong khi nói chuyện nét mặt rất là "Bình thường", thậm chí còn lấy lòng lẫn nhau, bất quá Bạch Tiểu Thăng nghe xong liền cảm thấy có chút không đúng, có gì đó mất tự nhiên.

Rõ ràng lần trước, các nàng còn rất lễ phép khách khí với nhau, không có vấn đề gì. . . Làm sao bây giờ đột nhiên lại như vậy chứ?

Bạch Tiểu Thăng không hiểu nổi.

- Anh Tiểu Thăng, anh cần phải trở về rồi, công ty còn có một đống sự vụ chờ anh xử lý đó!

Lâm Vi Vi rất chân thành nhắc nhở.

- Đúng vậy anh nên trở về đi thôi, hôm nay đi dạo rất là vui vẻ, hẹn anh bữa khác chúng ta lại đi dạo tiếp nhé!

Mạc Hân nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Đôi mày của Lâm Vi Vi lập tức cau lại.

- Được thôi, vậy thì tôi sẽ đưa cô về khách sạn trước.

Bạch Tiểu Thăng hướng Mạc Hân nói.

- Tốt lắm!

Mạc Hân hồn nhiên cười một tiếng.

Lâm Vi Vi liếc nhìn họ một cái.

Trên đường đưa Mạc Hân về khách sạn nha đầu này nói rất nhiều, còn Lâm Vi Vi lại trầm mặc không nói.

Đưa Mạc Hân đến nơi, cùng nàng cáo biệt xong Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Trên đường về công ty, hắn phát hiện Lâm Vi Vi vẫn như cũ âm trầm không nói một câu.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lấy ra một hộp đồ trang điểm đưa cho nàng.

- Lâm đại trợ lý, cái này tặng cho em nè.

- Cho em sao?

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, sau đó vô cùng vui vẻ, cười tươi như hoa nói.

- Anh cùng nàng đi dạo phố, còn có thể nghĩ đến em sao! Cảm ơn, anh Tiểu Thăng!

Đây là cao hứng sao? Dùng đồ trang điểm là có thể đánh bại nữ nhân, quả nhiên là vũ khí tốt!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thở dài ra một hơi, cười.

Thật sự thì hắn không biết vũ khí tốt không phải là món quà mà là thái độ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận